Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 510: Đó Là Bảo Kiếm Đấy!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gần như đứng ở bên trái anh.Ánh kiếm do Yên Ba kiếm pháp kia thi triển ra chớp mắt đã rơi xuống cần cổ Tô Minh!!!Chắc chắn!Vào lúc này, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt phải choáng váng, đặc biệtlà Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều nhìn đến ngây người.Họ tưởng rằng Tô Minh sẽ ra tay vào giây cuối cùng.Chẳng ngờ căn bản không phải vậy.Tô Minh cứ như vậy bị kiếm quang đánh trúng vào cổ.Là chết không phải nghi ngờ!Niềm vui sướng khôn tả như những làn sóng biển ùa vào lòng hai cha con ho."Đây chính là yêu nghiệtsiêu cấp mà bố đã từng nói à, bị dọa thành dáng vẻ này?", Cơ Uyên lẩm bẩm một câu, không còn từ nào để nói, rõ ràng là giống như một con kiến! Không phải là bị Nhất Phàm trực tiếp nhanh chóng giết chết sao?Khuôn mặt Cơ Đằng và Cơ Khôn cũng tràn ngập ý cười thích thú.Tuy nhiên, bản thân Cơ Nhất Phàm lại!Nét mặt hắn ta co rút thay đổi!!"Không thể nào!", hắn giận dữ gầm lên, gương mặt thoángđỏ bừng thoáng tái nhợt.Đồng thời, trên cổ Tô Minh cũng có một vết máu, nhưng chỉ hơi nông.Chỉ là rách da.Suy cho cùng Cơ Nhất Phàm quá yếu, đối với Tô Minh của hiện tại mà nói, hắn thậm chí còn không bằng một con kiến hôi.Bởi vậy, anh ngay cả hứng thú né tránh một kiếm thảm hại này của Cơ Nhất Phàm cũng không có.Quả nhiên, sau nửa hơi thở,vết kiếm xước da trên cổ Tô Minh đã biến mất."Ruồi nhặng đáng ghét”, Tô Minh khẽ cau mày, phun ra một câu.Cuối cùng, bước chân hướng về phía hai bố con Cơ Khâm lúc này mới dừng lại.Vừa dừng lại, liền quay đầu, vươn một tay ra.Nhìn giống như là tùy ý phủi tay, cảm giác động tác rất chậm.Mọi người đều có thể thấy rõ.Nhưng Cơ Nhất Phàm không tránh thoát khỏi.Hắn giương mắt nhìn Tô Minh dùng bàn tay xác thịt trực tiếp tóm chặt lấy kiếm của mình.Tiếp đó.Một cảnh tượng chấn động đến xương tủy xuất hiện.Sau khi Tô Minh dùng tay nắm chặt thanh trường kiếm của Cơ Nhất Phàm, năm ngón tay của anh nhanh chóng xòe ra rồi liên tiếp vân vê vài lần!***.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gần như đứng ở bên trái anh.Ánh kiếm do Yên Ba kiếm pháp kia thi triển ra chớp mắt đã rơi xuống cần cổ Tô Minh!!!Chắc chắn!Vào lúc này, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt phải choáng váng, đặc biệtlà Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều nhìn đến ngây người.Họ tưởng rằng Tô Minh sẽ ra tay vào giây cuối cùng.Chẳng ngờ căn bản không phải vậy.Tô Minh cứ như vậy bị kiếm quang đánh trúng vào cổ.Là chết không phải nghi ngờ!Niềm vui sướng khôn tả như những làn sóng biển ùa vào lòng hai cha con ho."Đây chính là yêu nghiệtsiêu cấp mà bố đã từng nói à, bị dọa thành dáng vẻ này?", Cơ Uyên lẩm bẩm một câu, không còn từ nào để nói, rõ ràng là giống như một con kiến! Không phải là bị Nhất Phàm trực tiếp nhanh chóng giết chết sao?Khuôn mặt Cơ Đằng và Cơ Khôn cũng tràn ngập ý cười thích thú.Tuy nhiên, bản thân Cơ Nhất Phàm lại!Nét mặt hắn ta co rút thay đổi!!"Không thể nào!", hắn giận dữ gầm lên, gương mặt thoángđỏ bừng thoáng tái nhợt.Đồng thời, trên cổ Tô Minh cũng có một vết máu, nhưng chỉ hơi nông.Chỉ là rách da.Suy cho cùng Cơ Nhất Phàm quá yếu, đối với Tô Minh của hiện tại mà nói, hắn thậm chí còn không bằng một con kiến hôi.Bởi vậy, anh ngay cả hứng thú né tránh một kiếm thảm hại này của Cơ Nhất Phàm cũng không có.Quả nhiên, sau nửa hơi thở,vết kiếm xước da trên cổ Tô Minh đã biến mất."Ruồi nhặng đáng ghét”, Tô Minh khẽ cau mày, phun ra một câu.Cuối cùng, bước chân hướng về phía hai bố con Cơ Khâm lúc này mới dừng lại.Vừa dừng lại, liền quay đầu, vươn một tay ra.Nhìn giống như là tùy ý phủi tay, cảm giác động tác rất chậm.Mọi người đều có thể thấy rõ.Nhưng Cơ Nhất Phàm không tránh thoát khỏi.Hắn giương mắt nhìn Tô Minh dùng bàn tay xác thịt trực tiếp tóm chặt lấy kiếm của mình.Tiếp đó.Một cảnh tượng chấn động đến xương tủy xuất hiện.Sau khi Tô Minh dùng tay nắm chặt thanh trường kiếm của Cơ Nhất Phàm, năm ngón tay của anh nhanh chóng xòe ra rồi liên tiếp vân vê vài lần!***.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gần như đứng ở bên trái anh.Ánh kiếm do Yên Ba kiếm pháp kia thi triển ra chớp mắt đã rơi xuống cần cổ Tô Minh!!!Chắc chắn!Vào lúc này, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt phải choáng váng, đặc biệtlà Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều nhìn đến ngây người.Họ tưởng rằng Tô Minh sẽ ra tay vào giây cuối cùng.Chẳng ngờ căn bản không phải vậy.Tô Minh cứ như vậy bị kiếm quang đánh trúng vào cổ.Là chết không phải nghi ngờ!Niềm vui sướng khôn tả như những làn sóng biển ùa vào lòng hai cha con ho."Đây chính là yêu nghiệtsiêu cấp mà bố đã từng nói à, bị dọa thành dáng vẻ này?", Cơ Uyên lẩm bẩm một câu, không còn từ nào để nói, rõ ràng là giống như một con kiến! Không phải là bị Nhất Phàm trực tiếp nhanh chóng giết chết sao?Khuôn mặt Cơ Đằng và Cơ Khôn cũng tràn ngập ý cười thích thú.Tuy nhiên, bản thân Cơ Nhất Phàm lại!Nét mặt hắn ta co rút thay đổi!!"Không thể nào!", hắn giận dữ gầm lên, gương mặt thoángđỏ bừng thoáng tái nhợt.Đồng thời, trên cổ Tô Minh cũng có một vết máu, nhưng chỉ hơi nông.Chỉ là rách da.Suy cho cùng Cơ Nhất Phàm quá yếu, đối với Tô Minh của hiện tại mà nói, hắn thậm chí còn không bằng một con kiến hôi.Bởi vậy, anh ngay cả hứng thú né tránh một kiếm thảm hại này của Cơ Nhất Phàm cũng không có.Quả nhiên, sau nửa hơi thở,vết kiếm xước da trên cổ Tô Minh đã biến mất."Ruồi nhặng đáng ghét”, Tô Minh khẽ cau mày, phun ra một câu.Cuối cùng, bước chân hướng về phía hai bố con Cơ Khâm lúc này mới dừng lại.Vừa dừng lại, liền quay đầu, vươn một tay ra.Nhìn giống như là tùy ý phủi tay, cảm giác động tác rất chậm.Mọi người đều có thể thấy rõ.Nhưng Cơ Nhất Phàm không tránh thoát khỏi.Hắn giương mắt nhìn Tô Minh dùng bàn tay xác thịt trực tiếp tóm chặt lấy kiếm của mình.Tiếp đó.Một cảnh tượng chấn động đến xương tủy xuất hiện.Sau khi Tô Minh dùng tay nắm chặt thanh trường kiếm của Cơ Nhất Phàm, năm ngón tay của anh nhanh chóng xòe ra rồi liên tiếp vân vê vài lần!***.

Chương 510: Đó Là Bảo Kiếm Đấy!