Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 513: Được Cứu Rồi Thực Sự Được Cứu Rồi

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng.Cũng đúng lúc này."Hô! "Một bóng dáng già nua đột nhiên chui ra từ không trung.Bóng dáng già cỗi đó xuất hiện phía sau Cơ Nhất Phàm.Nắm chặt lấy áo của hắn, sau đó dồn sức lùi về sau.Hiểm hóc thoát khỏi cái tát này của Tô Minh.Cửu tử nhất sinh.Bóng hình già nua đó khoác trên mình áo dài màu xám, đầu đội mũ tròn, để râu quai nón hoa tiêu, dáng người trung bình, gò má hơi cao, con ngươi hơi mang sắc nâu."Nhất Phàm, ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, đừng coi thường người khác, núi cao còn có núi cao hơn", ông lão kia nói ra lời thấm thìa, lúc này đã cách xa Tô Minh hơn mười mét, ông ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn hướng Tô Minh, trong đó là sự ngưng trọng.Mới 22 tuổi đã có thực lực bậc này!Đúng là khiến người khác phải kinh ngạc không thôi.Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin tưởng.Ồng ta thậm chí có một loại trực giác, lực chiến đấu thực tế của người thanh niên trước mắt này không hề thua kém mình.Ông lão này chính là Cơ Văn Phong, đại trưởng lão dòng chính của nhà họ Cơ.Cũng là người mạnh nhất tạinhà họ Cơ, mạnh hơn cả gia chủ."Đại trưởng lão", Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên đều cung kính cúi chào, trong giọng nói tràn ngập kích động và vui mừng.Đại trưởng lão cũng âm thầm đi theo.May mắn thay, may mắn thay, may mắn thay!"Ông nội, ông đã đột phá tới cảnh giới Đoạt mệnh rồi?!!!", đúng lúc này Cơ Nhất Phàm ngạc nhiên thốt lên.Lời cảm thán này khiến Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên rùngmình, khuôn mặt kích động tới đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Cơ Văn Phong, đây!Đại trưởng lão vậy mà đã tiến vào cảnh giới đoạt mệnh?Cảnh giới đoạt mệnh chân chính.Phải biết rằng, trước đó vẫn là!Cảnh giới đoạt mệnh? Là bất khả chiến bại tại Huyền Linh Sơn."Vừa đột phá", Cơ Văn Phong đáp."Được cứu rồi.Thực sự được cứu rồi", Cơ Thương Hải hưng phấn thì thào, có cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.Trong số đám người vây xem, có rất nhiều người không khỏi lắc đầu, có chút tiếc nuối.Tại sao vận may của Tô Minh lại kém như vậy? Xui xẻo hết sức! Bây giờ ngay cả lão quái vật cảnh giới đoạt mệnh trong truyền thuyết cũng xuất hiện rôi?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng.Cũng đúng lúc này."Hô! "Một bóng dáng già nua đột nhiên chui ra từ không trung.Bóng dáng già cỗi đó xuất hiện phía sau Cơ Nhất Phàm.Nắm chặt lấy áo của hắn, sau đó dồn sức lùi về sau.Hiểm hóc thoát khỏi cái tát này của Tô Minh.Cửu tử nhất sinh.Bóng hình già nua đó khoác trên mình áo dài màu xám, đầu đội mũ tròn, để râu quai nón hoa tiêu, dáng người trung bình, gò má hơi cao, con ngươi hơi mang sắc nâu."Nhất Phàm, ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, đừng coi thường người khác, núi cao còn có núi cao hơn", ông lão kia nói ra lời thấm thìa, lúc này đã cách xa Tô Minh hơn mười mét, ông ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn hướng Tô Minh, trong đó là sự ngưng trọng.Mới 22 tuổi đã có thực lực bậc này!Đúng là khiến người khác phải kinh ngạc không thôi.Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin tưởng.Ồng ta thậm chí có một loại trực giác, lực chiến đấu thực tế của người thanh niên trước mắt này không hề thua kém mình.Ông lão này chính là Cơ Văn Phong, đại trưởng lão dòng chính của nhà họ Cơ.Cũng là người mạnh nhất tạinhà họ Cơ, mạnh hơn cả gia chủ."Đại trưởng lão", Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên đều cung kính cúi chào, trong giọng nói tràn ngập kích động và vui mừng.Đại trưởng lão cũng âm thầm đi theo.May mắn thay, may mắn thay, may mắn thay!"Ông nội, ông đã đột phá tới cảnh giới Đoạt mệnh rồi?!!!", đúng lúc này Cơ Nhất Phàm ngạc nhiên thốt lên.Lời cảm thán này khiến Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên rùngmình, khuôn mặt kích động tới đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Cơ Văn Phong, đây!Đại trưởng lão vậy mà đã tiến vào cảnh giới đoạt mệnh?Cảnh giới đoạt mệnh chân chính.Phải biết rằng, trước đó vẫn là!Cảnh giới đoạt mệnh? Là bất khả chiến bại tại Huyền Linh Sơn."Vừa đột phá", Cơ Văn Phong đáp."Được cứu rồi.Thực sự được cứu rồi", Cơ Thương Hải hưng phấn thì thào, có cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.Trong số đám người vây xem, có rất nhiều người không khỏi lắc đầu, có chút tiếc nuối.Tại sao vận may của Tô Minh lại kém như vậy? Xui xẻo hết sức! Bây giờ ngay cả lão quái vật cảnh giới đoạt mệnh trong truyền thuyết cũng xuất hiện rôi?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng.Cũng đúng lúc này."Hô! "Một bóng dáng già nua đột nhiên chui ra từ không trung.Bóng dáng già cỗi đó xuất hiện phía sau Cơ Nhất Phàm.Nắm chặt lấy áo của hắn, sau đó dồn sức lùi về sau.Hiểm hóc thoát khỏi cái tát này của Tô Minh.Cửu tử nhất sinh.Bóng hình già nua đó khoác trên mình áo dài màu xám, đầu đội mũ tròn, để râu quai nón hoa tiêu, dáng người trung bình, gò má hơi cao, con ngươi hơi mang sắc nâu."Nhất Phàm, ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, đừng coi thường người khác, núi cao còn có núi cao hơn", ông lão kia nói ra lời thấm thìa, lúc này đã cách xa Tô Minh hơn mười mét, ông ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn hướng Tô Minh, trong đó là sự ngưng trọng.Mới 22 tuổi đã có thực lực bậc này!Đúng là khiến người khác phải kinh ngạc không thôi.Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin tưởng.Ồng ta thậm chí có một loại trực giác, lực chiến đấu thực tế của người thanh niên trước mắt này không hề thua kém mình.Ông lão này chính là Cơ Văn Phong, đại trưởng lão dòng chính của nhà họ Cơ.Cũng là người mạnh nhất tạinhà họ Cơ, mạnh hơn cả gia chủ."Đại trưởng lão", Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên đều cung kính cúi chào, trong giọng nói tràn ngập kích động và vui mừng.Đại trưởng lão cũng âm thầm đi theo.May mắn thay, may mắn thay, may mắn thay!"Ông nội, ông đã đột phá tới cảnh giới Đoạt mệnh rồi?!!!", đúng lúc này Cơ Nhất Phàm ngạc nhiên thốt lên.Lời cảm thán này khiến Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên rùngmình, khuôn mặt kích động tới đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Cơ Văn Phong, đây!Đại trưởng lão vậy mà đã tiến vào cảnh giới đoạt mệnh?Cảnh giới đoạt mệnh chân chính.Phải biết rằng, trước đó vẫn là!Cảnh giới đoạt mệnh? Là bất khả chiến bại tại Huyền Linh Sơn."Vừa đột phá", Cơ Văn Phong đáp."Được cứu rồi.Thực sự được cứu rồi", Cơ Thương Hải hưng phấn thì thào, có cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.Trong số đám người vây xem, có rất nhiều người không khỏi lắc đầu, có chút tiếc nuối.Tại sao vận may của Tô Minh lại kém như vậy? Xui xẻo hết sức! Bây giờ ngay cả lão quái vật cảnh giới đoạt mệnh trong truyền thuyết cũng xuất hiện rôi?

Chương 513: Được Cứu Rồi Thực Sự Được Cứu Rồi