Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 516: Sợ Tới Máu Đảo Ngược Dòng Chảy

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hai người họ đứng ngay bên cạnh Cơ Nhất Phàm, lại không thể ngăn cản nổi, cũng không dám ngăn trở.Bởi.Hai người họ lúc này đều cảm nhận được mùi nguy hiểm khó có thể hình dung!!!Đầu óc hai người ong ong, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ-một quyền này của Tô Minh rốt cuộc mạnh mẽ tới nhường nào? Đây còn là cú đấm của con người sao?Chớp mắt."Bum! ”Cả người Cơ Nhất Phàm nổ tung.Rơi rớt thành một vũng máu đỏ tươi.Chết!!!Trước sự chứng kiến của Cơ Văn Phong và Liên Tư, Tô Minh cứ! cứ như vậy giết chết Cơ Nhất Phàm.Sau đó là sự im lặng chết chóc kéo dài trong vài nhịp thở.Cho tới khi!"Cậu Tô, Cơ Nhất Phàm chết còn! còn! không hết tội, từ nay về sau, Cơ Nhất Phàm không được nhập vào gia phả nhà họ Cơ, không liên quan gì đến nhà họ Cơ nữa", giọng nói run rẩy của Cơ Vân Phong vang lên, toàn thân run cầm cập như có một lực lượng từ trời xanh đang đè ép lên ông ta.Cơ Văn Phong vừa dứt lời liền quay sang nói với Liên Tư: "Liên! Liên huynh, chúng ta đi!"Toàn bộ gia tộc nhà họ Cơ tại Đế Thành, trước sau trang viên lại một lần nữa yên ắng, ngay cả gió cũng không còn dao động, tiếng thô và tiếng tim đậpcũng không còn nữa.Quá kinh động lòng người!!!Chặt đầu Cơ Nhất Phàm ngay tại hiện trường, Cơ Văn Phong lại không có khả năng cứu được Cơ Nhất Phàm? Thậm chí còn không dám bộc lộ một chút tức giận, đau đớn, sát khí, huống chi là có ý nghĩ trả thù?Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến nỗi tinh thần tan rã, thể xác và linh hồn không còn là một thể.Họ bị dọa tới xụi người, sợ tới máu đảo ngược dòng chảy.Trong chốc lát."Đại trưởng lão, cứu mạng! ", mấy người Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên trực tiếp quỳ xuống, đáy lòng lạnh lẽo cầu xin, mang theo tiếng khóc nức nở.Đại trưởng lão vứt bỏ bọn họ, bọn họ chỉ còn lại một con đường chết! Không lẽ còn có thể sống sót từ trong tay Tô Minh sao?Đáng tiếc, Cơ Văn Phong chẳng mảy may quan tâm, cùng Liên Tư trốn chạy rời đi.Ngay cả cháu trai bị giết chết ngay trước mặt mình cũngkhông thể trông nom hay cứu nổi, huống hồ là những người khác?Trong đầu Cơ Văn Phong chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cầu mong Tô Minh sẽ không đem bản thân dính dáng tới dòng chính nhà họ Cơ.Chỉ có tự mình cảm nhận nắm đấm giết chết cháu trai Cơ Nhất Phàm vừa rồi của Tô Minh rốt cuộc có bao nhiêu lực sát thương mới có thế hiếu được lúc này ông ta sợ hãi cùng kiêng dè Tô Minh sâu đến mức nào?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hai người họ đứng ngay bên cạnh Cơ Nhất Phàm, lại không thể ngăn cản nổi, cũng không dám ngăn trở.Bởi.Hai người họ lúc này đều cảm nhận được mùi nguy hiểm khó có thể hình dung!!!Đầu óc hai người ong ong, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ-một quyền này của Tô Minh rốt cuộc mạnh mẽ tới nhường nào? Đây còn là cú đấm của con người sao?Chớp mắt."Bum! ”Cả người Cơ Nhất Phàm nổ tung.Rơi rớt thành một vũng máu đỏ tươi.Chết!!!Trước sự chứng kiến của Cơ Văn Phong và Liên Tư, Tô Minh cứ! cứ như vậy giết chết Cơ Nhất Phàm.Sau đó là sự im lặng chết chóc kéo dài trong vài nhịp thở.Cho tới khi!"Cậu Tô, Cơ Nhất Phàm chết còn! còn! không hết tội, từ nay về sau, Cơ Nhất Phàm không được nhập vào gia phả nhà họ Cơ, không liên quan gì đến nhà họ Cơ nữa", giọng nói run rẩy của Cơ Vân Phong vang lên, toàn thân run cầm cập như có một lực lượng từ trời xanh đang đè ép lên ông ta.Cơ Văn Phong vừa dứt lời liền quay sang nói với Liên Tư: "Liên! Liên huynh, chúng ta đi!"Toàn bộ gia tộc nhà họ Cơ tại Đế Thành, trước sau trang viên lại một lần nữa yên ắng, ngay cả gió cũng không còn dao động, tiếng thô và tiếng tim đậpcũng không còn nữa.Quá kinh động lòng người!!!Chặt đầu Cơ Nhất Phàm ngay tại hiện trường, Cơ Văn Phong lại không có khả năng cứu được Cơ Nhất Phàm? Thậm chí còn không dám bộc lộ một chút tức giận, đau đớn, sát khí, huống chi là có ý nghĩ trả thù?Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến nỗi tinh thần tan rã, thể xác và linh hồn không còn là một thể.Họ bị dọa tới xụi người, sợ tới máu đảo ngược dòng chảy.Trong chốc lát."Đại trưởng lão, cứu mạng! ", mấy người Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên trực tiếp quỳ xuống, đáy lòng lạnh lẽo cầu xin, mang theo tiếng khóc nức nở.Đại trưởng lão vứt bỏ bọn họ, bọn họ chỉ còn lại một con đường chết! Không lẽ còn có thể sống sót từ trong tay Tô Minh sao?Đáng tiếc, Cơ Văn Phong chẳng mảy may quan tâm, cùng Liên Tư trốn chạy rời đi.Ngay cả cháu trai bị giết chết ngay trước mặt mình cũngkhông thể trông nom hay cứu nổi, huống hồ là những người khác?Trong đầu Cơ Văn Phong chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cầu mong Tô Minh sẽ không đem bản thân dính dáng tới dòng chính nhà họ Cơ.Chỉ có tự mình cảm nhận nắm đấm giết chết cháu trai Cơ Nhất Phàm vừa rồi của Tô Minh rốt cuộc có bao nhiêu lực sát thương mới có thế hiếu được lúc này ông ta sợ hãi cùng kiêng dè Tô Minh sâu đến mức nào?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hai người họ đứng ngay bên cạnh Cơ Nhất Phàm, lại không thể ngăn cản nổi, cũng không dám ngăn trở.Bởi.Hai người họ lúc này đều cảm nhận được mùi nguy hiểm khó có thể hình dung!!!Đầu óc hai người ong ong, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ-một quyền này của Tô Minh rốt cuộc mạnh mẽ tới nhường nào? Đây còn là cú đấm của con người sao?Chớp mắt."Bum! ”Cả người Cơ Nhất Phàm nổ tung.Rơi rớt thành một vũng máu đỏ tươi.Chết!!!Trước sự chứng kiến của Cơ Văn Phong và Liên Tư, Tô Minh cứ! cứ như vậy giết chết Cơ Nhất Phàm.Sau đó là sự im lặng chết chóc kéo dài trong vài nhịp thở.Cho tới khi!"Cậu Tô, Cơ Nhất Phàm chết còn! còn! không hết tội, từ nay về sau, Cơ Nhất Phàm không được nhập vào gia phả nhà họ Cơ, không liên quan gì đến nhà họ Cơ nữa", giọng nói run rẩy của Cơ Vân Phong vang lên, toàn thân run cầm cập như có một lực lượng từ trời xanh đang đè ép lên ông ta.Cơ Văn Phong vừa dứt lời liền quay sang nói với Liên Tư: "Liên! Liên huynh, chúng ta đi!"Toàn bộ gia tộc nhà họ Cơ tại Đế Thành, trước sau trang viên lại một lần nữa yên ắng, ngay cả gió cũng không còn dao động, tiếng thô và tiếng tim đậpcũng không còn nữa.Quá kinh động lòng người!!!Chặt đầu Cơ Nhất Phàm ngay tại hiện trường, Cơ Văn Phong lại không có khả năng cứu được Cơ Nhất Phàm? Thậm chí còn không dám bộc lộ một chút tức giận, đau đớn, sát khí, huống chi là có ý nghĩ trả thù?Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến nỗi tinh thần tan rã, thể xác và linh hồn không còn là một thể.Họ bị dọa tới xụi người, sợ tới máu đảo ngược dòng chảy.Trong chốc lát."Đại trưởng lão, cứu mạng! ", mấy người Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên trực tiếp quỳ xuống, đáy lòng lạnh lẽo cầu xin, mang theo tiếng khóc nức nở.Đại trưởng lão vứt bỏ bọn họ, bọn họ chỉ còn lại một con đường chết! Không lẽ còn có thể sống sót từ trong tay Tô Minh sao?Đáng tiếc, Cơ Văn Phong chẳng mảy may quan tâm, cùng Liên Tư trốn chạy rời đi.Ngay cả cháu trai bị giết chết ngay trước mặt mình cũngkhông thể trông nom hay cứu nổi, huống hồ là những người khác?Trong đầu Cơ Văn Phong chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cầu mong Tô Minh sẽ không đem bản thân dính dáng tới dòng chính nhà họ Cơ.Chỉ có tự mình cảm nhận nắm đấm giết chết cháu trai Cơ Nhất Phàm vừa rồi của Tô Minh rốt cuộc có bao nhiêu lực sát thương mới có thế hiếu được lúc này ông ta sợ hãi cùng kiêng dè Tô Minh sâu đến mức nào?

Chương 516: Sợ Tới Máu Đảo Ngược Dòng Chảy