Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 529: Kiêu Ngạo Khiến Con Người Diệt Vong
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từng luồng ánh mắt mang đầy ý muốn giết người găm thẳng lên Tô Minh."Tông chủ, đệ tử xin chiến!", Từ Vô Pháp cất lời.Hắn ta không nhịn nổi nữa!Là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, hắn cảm thấy mình nên đứng ra chiến đấu để duy trìtôn nghiêm cho Huyên Thanh Tông!"Cái này! ", Dương Phụng Lăng hơi do dự, bởi vì Từ Vô Pháp chính là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, đã là cảnh giới Tôn giả Hậu kỳ, lại thêm có thể chiến đấu vượt cấp, thực lực tương đối đáng sợ.Dương Phụng Lăng cảm thấy, đế Từ Vô Pháp ra tay có vẻ như hơi bắt nạt người ta.Trên thực tế, Dương Phụng Lăng cảm thấy, tốt nhất là để Lữ Thanh Thanh ra tay, đáng tiếc, Lữ Thanh Thanh mặc dù có thực lực không tệ nhưng đại khái vẫn không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt này.Còn về Đại trưởng lão, không thể để ông ta ra tay được, đế cấp trưởng bối ra tay thì Huyền Thanh Tông không thể mất mặt như vậy được.Trong tình huống thê này, Từ Vô Pháp quả thực là sự lựa chọn tốt nhất."Tông chủ, tên này kiêu căng ngu dốt, khiêu khích chúng ta như vậy, đáng chết! Đại trưởng lão không muốn bị mang tiếng bắt nạt con trẻ, đệ tử xin thay mặt là được! Đệ tử có thể tạm thời áp chế cảnh giới thành Tôn giả Sơ kỳ để đấu tay đôi, không luận sống chết!", Từ Vô Pháp lại nói."Được", Dương PhụngLăng cuối cùng gật đầu.Lúc này, trên sân luyện võ có rất nhiều đệ tử đã trở nên kích động hẳn lên.Đại sư huynh ra tay, ha ha! một chiêu đã đủ để giết chết tên ngu dốt kia ngay lập tức chứ hả? Cho dù Đại sư huynh có áp chế cảnh giới đi nữa.Đại sư huynh mạnh mẽ đến mức nào, đám đệ tử Huyền Thanh Tông bọn họ quá rõ ràng.Hai chữ yêu nghiệt cũng chẳng đủ để hình dung về Đại sư huynh.Ngược lại Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà, lúc này mặc dù bị khí tức của tất cả đệ tử cùng những người giữ vị trí cao trên dưới Huyền Thanh Tông bức bách đến cho không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng vần không kiềm được vẻ châm chọc trong đáy mắt.Tại đây có hình ảnh***.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từng luồng ánh mắt mang đầy ý muốn giết người găm thẳng lên Tô Minh."Tông chủ, đệ tử xin chiến!", Từ Vô Pháp cất lời.Hắn ta không nhịn nổi nữa!Là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, hắn cảm thấy mình nên đứng ra chiến đấu để duy trìtôn nghiêm cho Huyên Thanh Tông!"Cái này! ", Dương Phụng Lăng hơi do dự, bởi vì Từ Vô Pháp chính là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, đã là cảnh giới Tôn giả Hậu kỳ, lại thêm có thể chiến đấu vượt cấp, thực lực tương đối đáng sợ.Dương Phụng Lăng cảm thấy, đế Từ Vô Pháp ra tay có vẻ như hơi bắt nạt người ta.Trên thực tế, Dương Phụng Lăng cảm thấy, tốt nhất là để Lữ Thanh Thanh ra tay, đáng tiếc, Lữ Thanh Thanh mặc dù có thực lực không tệ nhưng đại khái vẫn không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt này.Còn về Đại trưởng lão, không thể để ông ta ra tay được, đế cấp trưởng bối ra tay thì Huyền Thanh Tông không thể mất mặt như vậy được.Trong tình huống thê này, Từ Vô Pháp quả thực là sự lựa chọn tốt nhất."Tông chủ, tên này kiêu căng ngu dốt, khiêu khích chúng ta như vậy, đáng chết! Đại trưởng lão không muốn bị mang tiếng bắt nạt con trẻ, đệ tử xin thay mặt là được! Đệ tử có thể tạm thời áp chế cảnh giới thành Tôn giả Sơ kỳ để đấu tay đôi, không luận sống chết!", Từ Vô Pháp lại nói."Được", Dương PhụngLăng cuối cùng gật đầu.Lúc này, trên sân luyện võ có rất nhiều đệ tử đã trở nên kích động hẳn lên.Đại sư huynh ra tay, ha ha! một chiêu đã đủ để giết chết tên ngu dốt kia ngay lập tức chứ hả? Cho dù Đại sư huynh có áp chế cảnh giới đi nữa.Đại sư huynh mạnh mẽ đến mức nào, đám đệ tử Huyền Thanh Tông bọn họ quá rõ ràng.Hai chữ yêu nghiệt cũng chẳng đủ để hình dung về Đại sư huynh.Ngược lại Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà, lúc này mặc dù bị khí tức của tất cả đệ tử cùng những người giữ vị trí cao trên dưới Huyền Thanh Tông bức bách đến cho không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng vần không kiềm được vẻ châm chọc trong đáy mắt.Tại đây có hình ảnh***.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từng luồng ánh mắt mang đầy ý muốn giết người găm thẳng lên Tô Minh."Tông chủ, đệ tử xin chiến!", Từ Vô Pháp cất lời.Hắn ta không nhịn nổi nữa!Là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, hắn cảm thấy mình nên đứng ra chiến đấu để duy trìtôn nghiêm cho Huyên Thanh Tông!"Cái này! ", Dương Phụng Lăng hơi do dự, bởi vì Từ Vô Pháp chính là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, đã là cảnh giới Tôn giả Hậu kỳ, lại thêm có thể chiến đấu vượt cấp, thực lực tương đối đáng sợ.Dương Phụng Lăng cảm thấy, đế Từ Vô Pháp ra tay có vẻ như hơi bắt nạt người ta.Trên thực tế, Dương Phụng Lăng cảm thấy, tốt nhất là để Lữ Thanh Thanh ra tay, đáng tiếc, Lữ Thanh Thanh mặc dù có thực lực không tệ nhưng đại khái vẫn không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt này.Còn về Đại trưởng lão, không thể để ông ta ra tay được, đế cấp trưởng bối ra tay thì Huyền Thanh Tông không thể mất mặt như vậy được.Trong tình huống thê này, Từ Vô Pháp quả thực là sự lựa chọn tốt nhất."Tông chủ, tên này kiêu căng ngu dốt, khiêu khích chúng ta như vậy, đáng chết! Đại trưởng lão không muốn bị mang tiếng bắt nạt con trẻ, đệ tử xin thay mặt là được! Đệ tử có thể tạm thời áp chế cảnh giới thành Tôn giả Sơ kỳ để đấu tay đôi, không luận sống chết!", Từ Vô Pháp lại nói."Được", Dương PhụngLăng cuối cùng gật đầu.Lúc này, trên sân luyện võ có rất nhiều đệ tử đã trở nên kích động hẳn lên.Đại sư huynh ra tay, ha ha! một chiêu đã đủ để giết chết tên ngu dốt kia ngay lập tức chứ hả? Cho dù Đại sư huynh có áp chế cảnh giới đi nữa.Đại sư huynh mạnh mẽ đến mức nào, đám đệ tử Huyền Thanh Tông bọn họ quá rõ ràng.Hai chữ yêu nghiệt cũng chẳng đủ để hình dung về Đại sư huynh.Ngược lại Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà, lúc này mặc dù bị khí tức của tất cả đệ tử cùng những người giữ vị trí cao trên dưới Huyền Thanh Tông bức bách đến cho không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng vần không kiềm được vẻ châm chọc trong đáy mắt.Tại đây có hình ảnh***.