Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 549: Cực Kỳ Điên Cuồng
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lần này, Thiên vẫn Kiếm vẫn bao gồm kiếm ý, lực ngưng tụ và quy luật không gian.Thế nhưng, sức mạnh lại tăng vọt lên tới 750 ngàn kg!Từ 600 lên 750 ngàn kg, nhìn thì chỉ tăng thêm cỡ 150 ngàn kg.Nhưng thực tế, sức mạnh của nó lại tăng gần gấp 3 lần.Đương nhiên, Tô Minh không chỉ chém ra một nhát.Mà là giây lát đã chém ra 49 nhát.Đúng vậy, khoảng 49 nhát chồng lên nhau.Quả thực là khủng bố.Kho tàng huyết mạchkia có thể liên tục cung cấp năng lượng, thế nên chân khí sẽ không khò kiệt.Vèo!49 nhát kiếm kia kết hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ tía chói mắt giống như mọc ra từ trong lòng đất.Cực kỳ điên cuồng.Không chút do dự.BỔ thẳng về phía ngóntay khổng lồ máu tím như cây cột kia.Vừa đụng vào nhau.Đầu tiên là không phát ra bất cứ âm thanh nào.Sau đó.Ầm!Sóng xung kích với sức mạnh cuồn trào như thủy triều lan rộng ra xung quanh.Trên sân đấu, có vô số tu giả võ đạo bị đánh bay ra cả vài trăm mét, thậm chí, có một số người còn bị nó đánh chết.Màu tím, màu đỏ, màu đen đan xen trong không khí, bao phủ khắp nơi hình thành một con sông không gian.Mà Tô Minh đứng gần nơi đụng vào nhau nhất thì cả người cũng bị đánh bay ra cả cây số, lại bị thương năng, cỏ điều, vết thương lại khỏi hẳn trong tích tắc."Hả?", Trần Thông Vận trên trời cũng giật mình kinh ngạc.Vần chưa chết?Một nhấn ấy của ông ta rõ ràng mạnh hơn hồi nãy, nhưng vẫn chưa chết?Đùa gì vậy?Trân Thông Vận cảm thấy như thấy quỷ.Ong ta chỉ có thê phát huy ra một phần mười thực lực lúc còn ở đỉnh, nhưng dù như thế thì cũng có sức mạnh Hóa thần sơ kỳ.Sau đó, một nhấn dốc hết sức mạnh của mình chỉ có thế đánh ngang tay với một thanh niên chưa tới 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?Trân Thông Vận thật sự cảm thấy mình gặp quỷ."Ông già kia, ông đã chết thì nhắm mắt xuôi tay đi, cớ sao cứ muốn chết thêm lần nữa vậy?", đúng lúc này, Tô Minh nhe răng cười, rồi thoáng cái xông lên.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lần này, Thiên vẫn Kiếm vẫn bao gồm kiếm ý, lực ngưng tụ và quy luật không gian.Thế nhưng, sức mạnh lại tăng vọt lên tới 750 ngàn kg!Từ 600 lên 750 ngàn kg, nhìn thì chỉ tăng thêm cỡ 150 ngàn kg.Nhưng thực tế, sức mạnh của nó lại tăng gần gấp 3 lần.Đương nhiên, Tô Minh không chỉ chém ra một nhát.Mà là giây lát đã chém ra 49 nhát.Đúng vậy, khoảng 49 nhát chồng lên nhau.Quả thực là khủng bố.Kho tàng huyết mạchkia có thể liên tục cung cấp năng lượng, thế nên chân khí sẽ không khò kiệt.Vèo!49 nhát kiếm kia kết hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ tía chói mắt giống như mọc ra từ trong lòng đất.Cực kỳ điên cuồng.Không chút do dự.BỔ thẳng về phía ngóntay khổng lồ máu tím như cây cột kia.Vừa đụng vào nhau.Đầu tiên là không phát ra bất cứ âm thanh nào.Sau đó.Ầm!Sóng xung kích với sức mạnh cuồn trào như thủy triều lan rộng ra xung quanh.Trên sân đấu, có vô số tu giả võ đạo bị đánh bay ra cả vài trăm mét, thậm chí, có một số người còn bị nó đánh chết.Màu tím, màu đỏ, màu đen đan xen trong không khí, bao phủ khắp nơi hình thành một con sông không gian.Mà Tô Minh đứng gần nơi đụng vào nhau nhất thì cả người cũng bị đánh bay ra cả cây số, lại bị thương năng, cỏ điều, vết thương lại khỏi hẳn trong tích tắc."Hả?", Trần Thông Vận trên trời cũng giật mình kinh ngạc.Vần chưa chết?Một nhấn ấy của ông ta rõ ràng mạnh hơn hồi nãy, nhưng vẫn chưa chết?Đùa gì vậy?Trân Thông Vận cảm thấy như thấy quỷ.Ong ta chỉ có thê phát huy ra một phần mười thực lực lúc còn ở đỉnh, nhưng dù như thế thì cũng có sức mạnh Hóa thần sơ kỳ.Sau đó, một nhấn dốc hết sức mạnh của mình chỉ có thế đánh ngang tay với một thanh niên chưa tới 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?Trân Thông Vận thật sự cảm thấy mình gặp quỷ."Ông già kia, ông đã chết thì nhắm mắt xuôi tay đi, cớ sao cứ muốn chết thêm lần nữa vậy?", đúng lúc này, Tô Minh nhe răng cười, rồi thoáng cái xông lên.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lần này, Thiên vẫn Kiếm vẫn bao gồm kiếm ý, lực ngưng tụ và quy luật không gian.Thế nhưng, sức mạnh lại tăng vọt lên tới 750 ngàn kg!Từ 600 lên 750 ngàn kg, nhìn thì chỉ tăng thêm cỡ 150 ngàn kg.Nhưng thực tế, sức mạnh của nó lại tăng gần gấp 3 lần.Đương nhiên, Tô Minh không chỉ chém ra một nhát.Mà là giây lát đã chém ra 49 nhát.Đúng vậy, khoảng 49 nhát chồng lên nhau.Quả thực là khủng bố.Kho tàng huyết mạchkia có thể liên tục cung cấp năng lượng, thế nên chân khí sẽ không khò kiệt.Vèo!49 nhát kiếm kia kết hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ tía chói mắt giống như mọc ra từ trong lòng đất.Cực kỳ điên cuồng.Không chút do dự.BỔ thẳng về phía ngóntay khổng lồ máu tím như cây cột kia.Vừa đụng vào nhau.Đầu tiên là không phát ra bất cứ âm thanh nào.Sau đó.Ầm!Sóng xung kích với sức mạnh cuồn trào như thủy triều lan rộng ra xung quanh.Trên sân đấu, có vô số tu giả võ đạo bị đánh bay ra cả vài trăm mét, thậm chí, có một số người còn bị nó đánh chết.Màu tím, màu đỏ, màu đen đan xen trong không khí, bao phủ khắp nơi hình thành một con sông không gian.Mà Tô Minh đứng gần nơi đụng vào nhau nhất thì cả người cũng bị đánh bay ra cả cây số, lại bị thương năng, cỏ điều, vết thương lại khỏi hẳn trong tích tắc."Hả?", Trần Thông Vận trên trời cũng giật mình kinh ngạc.Vần chưa chết?Một nhấn ấy của ông ta rõ ràng mạnh hơn hồi nãy, nhưng vẫn chưa chết?Đùa gì vậy?Trân Thông Vận cảm thấy như thấy quỷ.Ong ta chỉ có thê phát huy ra một phần mười thực lực lúc còn ở đỉnh, nhưng dù như thế thì cũng có sức mạnh Hóa thần sơ kỳ.Sau đó, một nhấn dốc hết sức mạnh của mình chỉ có thế đánh ngang tay với một thanh niên chưa tới 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?Trân Thông Vận thật sự cảm thấy mình gặp quỷ."Ông già kia, ông đã chết thì nhắm mắt xuôi tay đi, cớ sao cứ muốn chết thêm lần nữa vậy?", đúng lúc này, Tô Minh nhe răng cười, rồi thoáng cái xông lên.