Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 551: Họ Thấy Hoang Mang!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ say mê.Lữ Chân Tuân nhìn chằm chằm vào Tô Minh."Kể cả có Ngọc Hồn thì cũng không thể đánh thức tổ tông.Muốn đánh thức thì cũng cần phải có linh khí ngưng tụ.Mà ban nãy Trần lão tổ đã tiêu hao hết 70% linh khí ngưng tụ của Huyền Thanh Tông rồi...", Dương Phụng Lăng cười thê thảm, nói.Đồng thời lúc này..."Phụp!", Lữ Chân Tuân lập tức quỳ xuống, sau đó...Phụp, phụp, phụp...Ông ta dập đầu, tuyệt vọng dập đầu, trong chớp mắt thì phía trước đã là một vũng máu tươi.Vừa dập đầu, ông ta lại vừa hét lên: "Thanh Thanh! Quỳ xuống dập đầu đi!"Ông ta hét, giọng nóivang vọng."Dập khẽ thôi, ít nhất cũng phải dập hai ngày hai đêm rồi hãy chết.Nếu không, tôi mà giận là tôi diệt cả Huyền Thanh Tông đấy", Tô Minh quét nhìn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh như xác sống quỳ trên đất bắt đầu dập đầu, nói.Nói xong, Tô Minh quét nhìn Dương Phụng Lăng, hỏi: "Ông thì sao?"Dương Phụng Lăng suýtnữa mềm nhũn người ra, dường như bị hút mất hồn."Ông đánh thức tổ tông là định giết tôi.Kết quả là ông không thể làm được, không phải ông ngây thơ nghĩ rằng, như vậy là xong rồi chứ?", Tô Minh cười, hỏi."Tôi...", Dương Phụng Lăng căn bản không nói nên lời."Cùng quỳ xuống đi, ít nhất hai ngày hai đêm mới được chết.Như vậy thì tôicó thể tha cho những người khác trong Huyền Thanh Tông, nếu không thì tôi vẫn diệt cả", Tô Minh nói rất nghiêm túc mà không có ý nói đùa: "Tất nhiên, nếu như ông có chiêu gì khác thì bây giờ có thể lôi ra.Tô Minh tôi quyết không từ chối".Dương Phụng Lăng quỳ sụp xuống.Dập đầu lia lịa.Ông ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.ông ta biết, lúc Trần lão tổ biến mất thì mình chết chắc rồi.Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng mà không còn tâm tư gì khác.Hiện giờ, chỉ có chết thì mới có thể bảo vệ được Huyền Thanh Tông.Mặc dù ông ta cũng là tội nhân của Huyền Thanh Tông nhưng ít nhiều cũng có thế ăn nói được với tổ tiên của Huyền Thanh Tông.Tất cả mọi người có mặt ở võ trường đều như mất hồn.Họ cứ đờ người ra nhìn tông chủ, đại trưởng lão và Lữ Thanh Thanh điên cuồng quỳ xuống đất dập đầu.Họ chỉ cảm thấy thế giới quan trong họ như sụp đổ.Họ thấy hoang mang!"Phải rồi! Có ai có thế dẫn tôi đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông được không?", Tô Minh đột nhiên hỏi.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ say mê.Lữ Chân Tuân nhìn chằm chằm vào Tô Minh."Kể cả có Ngọc Hồn thì cũng không thể đánh thức tổ tông.Muốn đánh thức thì cũng cần phải có linh khí ngưng tụ.Mà ban nãy Trần lão tổ đã tiêu hao hết 70% linh khí ngưng tụ của Huyền Thanh Tông rồi...", Dương Phụng Lăng cười thê thảm, nói.Đồng thời lúc này..."Phụp!", Lữ Chân Tuân lập tức quỳ xuống, sau đó...Phụp, phụp, phụp...Ông ta dập đầu, tuyệt vọng dập đầu, trong chớp mắt thì phía trước đã là một vũng máu tươi.Vừa dập đầu, ông ta lại vừa hét lên: "Thanh Thanh! Quỳ xuống dập đầu đi!"Ông ta hét, giọng nóivang vọng."Dập khẽ thôi, ít nhất cũng phải dập hai ngày hai đêm rồi hãy chết.Nếu không, tôi mà giận là tôi diệt cả Huyền Thanh Tông đấy", Tô Minh quét nhìn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh như xác sống quỳ trên đất bắt đầu dập đầu, nói.Nói xong, Tô Minh quét nhìn Dương Phụng Lăng, hỏi: "Ông thì sao?"Dương Phụng Lăng suýtnữa mềm nhũn người ra, dường như bị hút mất hồn."Ông đánh thức tổ tông là định giết tôi.Kết quả là ông không thể làm được, không phải ông ngây thơ nghĩ rằng, như vậy là xong rồi chứ?", Tô Minh cười, hỏi."Tôi...", Dương Phụng Lăng căn bản không nói nên lời."Cùng quỳ xuống đi, ít nhất hai ngày hai đêm mới được chết.Như vậy thì tôicó thể tha cho những người khác trong Huyền Thanh Tông, nếu không thì tôi vẫn diệt cả", Tô Minh nói rất nghiêm túc mà không có ý nói đùa: "Tất nhiên, nếu như ông có chiêu gì khác thì bây giờ có thể lôi ra.Tô Minh tôi quyết không từ chối".Dương Phụng Lăng quỳ sụp xuống.Dập đầu lia lịa.Ông ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.ông ta biết, lúc Trần lão tổ biến mất thì mình chết chắc rồi.Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng mà không còn tâm tư gì khác.Hiện giờ, chỉ có chết thì mới có thể bảo vệ được Huyền Thanh Tông.Mặc dù ông ta cũng là tội nhân của Huyền Thanh Tông nhưng ít nhiều cũng có thế ăn nói được với tổ tiên của Huyền Thanh Tông.Tất cả mọi người có mặt ở võ trường đều như mất hồn.Họ cứ đờ người ra nhìn tông chủ, đại trưởng lão và Lữ Thanh Thanh điên cuồng quỳ xuống đất dập đầu.Họ chỉ cảm thấy thế giới quan trong họ như sụp đổ.Họ thấy hoang mang!"Phải rồi! Có ai có thế dẫn tôi đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông được không?", Tô Minh đột nhiên hỏi.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ say mê.Lữ Chân Tuân nhìn chằm chằm vào Tô Minh."Kể cả có Ngọc Hồn thì cũng không thể đánh thức tổ tông.Muốn đánh thức thì cũng cần phải có linh khí ngưng tụ.Mà ban nãy Trần lão tổ đã tiêu hao hết 70% linh khí ngưng tụ của Huyền Thanh Tông rồi...", Dương Phụng Lăng cười thê thảm, nói.Đồng thời lúc này..."Phụp!", Lữ Chân Tuân lập tức quỳ xuống, sau đó...Phụp, phụp, phụp...Ông ta dập đầu, tuyệt vọng dập đầu, trong chớp mắt thì phía trước đã là một vũng máu tươi.Vừa dập đầu, ông ta lại vừa hét lên: "Thanh Thanh! Quỳ xuống dập đầu đi!"Ông ta hét, giọng nóivang vọng."Dập khẽ thôi, ít nhất cũng phải dập hai ngày hai đêm rồi hãy chết.Nếu không, tôi mà giận là tôi diệt cả Huyền Thanh Tông đấy", Tô Minh quét nhìn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh như xác sống quỳ trên đất bắt đầu dập đầu, nói.Nói xong, Tô Minh quét nhìn Dương Phụng Lăng, hỏi: "Ông thì sao?"Dương Phụng Lăng suýtnữa mềm nhũn người ra, dường như bị hút mất hồn."Ông đánh thức tổ tông là định giết tôi.Kết quả là ông không thể làm được, không phải ông ngây thơ nghĩ rằng, như vậy là xong rồi chứ?", Tô Minh cười, hỏi."Tôi...", Dương Phụng Lăng căn bản không nói nên lời."Cùng quỳ xuống đi, ít nhất hai ngày hai đêm mới được chết.Như vậy thì tôicó thể tha cho những người khác trong Huyền Thanh Tông, nếu không thì tôi vẫn diệt cả", Tô Minh nói rất nghiêm túc mà không có ý nói đùa: "Tất nhiên, nếu như ông có chiêu gì khác thì bây giờ có thể lôi ra.Tô Minh tôi quyết không từ chối".Dương Phụng Lăng quỳ sụp xuống.Dập đầu lia lịa.Ông ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.ông ta biết, lúc Trần lão tổ biến mất thì mình chết chắc rồi.Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng mà không còn tâm tư gì khác.Hiện giờ, chỉ có chết thì mới có thể bảo vệ được Huyền Thanh Tông.Mặc dù ông ta cũng là tội nhân của Huyền Thanh Tông nhưng ít nhiều cũng có thế ăn nói được với tổ tiên của Huyền Thanh Tông.Tất cả mọi người có mặt ở võ trường đều như mất hồn.Họ cứ đờ người ra nhìn tông chủ, đại trưởng lão và Lữ Thanh Thanh điên cuồng quỳ xuống đất dập đầu.Họ chỉ cảm thấy thế giới quan trong họ như sụp đổ.Họ thấy hoang mang!"Phải rồi! Có ai có thế dẫn tôi đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông được không?", Tô Minh đột nhiên hỏi.