Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 556: Cảnh Giới Đoạt Mệnh Hậu Kỳ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng…Tô Minh định bóp gãy cổ Thẩm Dật nhưng không thành công.Trong chớp mắt.“Láo toét!”, một giọng nói trầm đục già cỗi như từ thuở xa xôi ngàn năm trước vọng lại.Mà người Tô Minh lại cong xuống một cách kỳ lạ.Sau đó anh bị đánh bay.Anh hoàn toàn không biết đối phương ra tay thế nào.Càng không biết đối phương đã ẩn náu bên người mình từ nãy.“Ông Mộc, cứu cháu với!”, Thẩm Dật sống sót từ trong cõi chết thì vui mừng nhưng đồng thời cũng hoảng loạn và oán hận, nào còn vẻ bình tĩnh, nằm lòng tất cả như lúc trước nữa.Hắn dơ tay, chỉ về phía Tô Minh bị đánh bay, gào lên.Hắn suýt chút nữa thì… thì đã chết!Nếu không phải thực lực của một hộ đạo giả như ông Mộc vượt quá suy đoán của hắn thì hắn đã thật sự chết rồi!Trong lúc bị đánh bay, Tô Minh trông thì như không bị thương gì.Thực tế, nội tạng, kinh mạch, xương cốt trong người anh đều bị đánh nát.“Người ẩn mình trong không trung đó, thật… thật mạnh!”, suy nghĩ trong đầu Tô Minh trở nên mơ hồ.Cho dù anh có khả năng hồi phục cùng sức sống mạnh mẽ thì cũng suýt chút nữa bị đánh chết.Đúng vậy.Nếu vừa rồi ông lão kia ra tay độc ác chút nữa thì anh đã bị đánh cho nát bét, chết thật rồi, khả năng hồi phục, sức sống, khí huyết gì đó đều vô dụng.Ngay cả kho tàng huyết mạch cũng không có tác dụng.Trong lúc bị đánh bay, anh mơ màng gần như rơi vào hôn mê, nhưng may mà kho tàng huyết mạch điên cuồng chảy trong người anh có tác dụng làm bình ổn trái tim, thanh lọc bộ não.Dòng máu dần dần lan khắp toàn thân rồi chậm rãi len vào trong tim cũng não anh khiến anh tỉnh táo lại.Tô Minh bị đánh văng hơn 3000 mét, gần như đã đến sát sườn sân võ.Lúc này anh mới rơi xuốngCùng lúc đó, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, sỏi đá xung quanh đều vỡ nát, trông mà kinh người.“Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ”, cùng lúc rơi xuống đất, Tô Minh đột nhiên đoán ra chính xác thực lực của ông lão ẩn nấp vừa rồi.Trong lòng anh không khỏi kinh hãi.Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ chân chính, thực quá khủng khiếp.Những người mạnh mẽ thực sự trên đời này còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.Bởi vì đối đầu với cậu chủ nhà họ Hạ cùng người bảo vệ của hắn nên anh cho rằng tất cả các tu giả võ đạo trên đời này đều cùng một loại như chúng, quả là ếch ngồi đáy giếng.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng…Tô Minh định bóp gãy cổ Thẩm Dật nhưng không thành công.Trong chớp mắt.“Láo toét!”, một giọng nói trầm đục già cỗi như từ thuở xa xôi ngàn năm trước vọng lại.Mà người Tô Minh lại cong xuống một cách kỳ lạ.Sau đó anh bị đánh bay.Anh hoàn toàn không biết đối phương ra tay thế nào.Càng không biết đối phương đã ẩn náu bên người mình từ nãy.“Ông Mộc, cứu cháu với!”, Thẩm Dật sống sót từ trong cõi chết thì vui mừng nhưng đồng thời cũng hoảng loạn và oán hận, nào còn vẻ bình tĩnh, nằm lòng tất cả như lúc trước nữa.Hắn dơ tay, chỉ về phía Tô Minh bị đánh bay, gào lên.Hắn suýt chút nữa thì… thì đã chết!Nếu không phải thực lực của một hộ đạo giả như ông Mộc vượt quá suy đoán của hắn thì hắn đã thật sự chết rồi!Trong lúc bị đánh bay, Tô Minh trông thì như không bị thương gì.Thực tế, nội tạng, kinh mạch, xương cốt trong người anh đều bị đánh nát.“Người ẩn mình trong không trung đó, thật… thật mạnh!”, suy nghĩ trong đầu Tô Minh trở nên mơ hồ.Cho dù anh có khả năng hồi phục cùng sức sống mạnh mẽ thì cũng suýt chút nữa bị đánh chết.Đúng vậy.Nếu vừa rồi ông lão kia ra tay độc ác chút nữa thì anh đã bị đánh cho nát bét, chết thật rồi, khả năng hồi phục, sức sống, khí huyết gì đó đều vô dụng.Ngay cả kho tàng huyết mạch cũng không có tác dụng.Trong lúc bị đánh bay, anh mơ màng gần như rơi vào hôn mê, nhưng may mà kho tàng huyết mạch điên cuồng chảy trong người anh có tác dụng làm bình ổn trái tim, thanh lọc bộ não.Dòng máu dần dần lan khắp toàn thân rồi chậm rãi len vào trong tim cũng não anh khiến anh tỉnh táo lại.Tô Minh bị đánh văng hơn 3000 mét, gần như đã đến sát sườn sân võ.Lúc này anh mới rơi xuốngCùng lúc đó, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, sỏi đá xung quanh đều vỡ nát, trông mà kinh người.“Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ”, cùng lúc rơi xuống đất, Tô Minh đột nhiên đoán ra chính xác thực lực của ông lão ẩn nấp vừa rồi.Trong lòng anh không khỏi kinh hãi.Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ chân chính, thực quá khủng khiếp.Những người mạnh mẽ thực sự trên đời này còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.Bởi vì đối đầu với cậu chủ nhà họ Hạ cùng người bảo vệ của hắn nên anh cho rằng tất cả các tu giả võ đạo trên đời này đều cùng một loại như chúng, quả là ếch ngồi đáy giếng.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng…Tô Minh định bóp gãy cổ Thẩm Dật nhưng không thành công.Trong chớp mắt.“Láo toét!”, một giọng nói trầm đục già cỗi như từ thuở xa xôi ngàn năm trước vọng lại.Mà người Tô Minh lại cong xuống một cách kỳ lạ.Sau đó anh bị đánh bay.Anh hoàn toàn không biết đối phương ra tay thế nào.Càng không biết đối phương đã ẩn náu bên người mình từ nãy.“Ông Mộc, cứu cháu với!”, Thẩm Dật sống sót từ trong cõi chết thì vui mừng nhưng đồng thời cũng hoảng loạn và oán hận, nào còn vẻ bình tĩnh, nằm lòng tất cả như lúc trước nữa.Hắn dơ tay, chỉ về phía Tô Minh bị đánh bay, gào lên.Hắn suýt chút nữa thì… thì đã chết!Nếu không phải thực lực của một hộ đạo giả như ông Mộc vượt quá suy đoán của hắn thì hắn đã thật sự chết rồi!Trong lúc bị đánh bay, Tô Minh trông thì như không bị thương gì.Thực tế, nội tạng, kinh mạch, xương cốt trong người anh đều bị đánh nát.“Người ẩn mình trong không trung đó, thật… thật mạnh!”, suy nghĩ trong đầu Tô Minh trở nên mơ hồ.Cho dù anh có khả năng hồi phục cùng sức sống mạnh mẽ thì cũng suýt chút nữa bị đánh chết.Đúng vậy.Nếu vừa rồi ông lão kia ra tay độc ác chút nữa thì anh đã bị đánh cho nát bét, chết thật rồi, khả năng hồi phục, sức sống, khí huyết gì đó đều vô dụng.Ngay cả kho tàng huyết mạch cũng không có tác dụng.Trong lúc bị đánh bay, anh mơ màng gần như rơi vào hôn mê, nhưng may mà kho tàng huyết mạch điên cuồng chảy trong người anh có tác dụng làm bình ổn trái tim, thanh lọc bộ não.Dòng máu dần dần lan khắp toàn thân rồi chậm rãi len vào trong tim cũng não anh khiến anh tỉnh táo lại.Tô Minh bị đánh văng hơn 3000 mét, gần như đã đến sát sườn sân võ.Lúc này anh mới rơi xuốngCùng lúc đó, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, sỏi đá xung quanh đều vỡ nát, trông mà kinh người.“Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ”, cùng lúc rơi xuống đất, Tô Minh đột nhiên đoán ra chính xác thực lực của ông lão ẩn nấp vừa rồi.Trong lòng anh không khỏi kinh hãi.Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ chân chính, thực quá khủng khiếp.Những người mạnh mẽ thực sự trên đời này còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.Bởi vì đối đầu với cậu chủ nhà họ Hạ cùng người bảo vệ của hắn nên anh cho rằng tất cả các tu giả võ đạo trên đời này đều cùng một loại như chúng, quả là ếch ngồi đáy giếng.

Chương 556: Cảnh Giới Đoạt Mệnh Hậu Kỳ