Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 568: Tại Sao Hạ Giới Lại Có Thứ Trâu Bò Như Vậy Chứ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Hử? Đột phá rồi ư?”, đột nhiên, Ninh Triều Thiên kinh ngạc nhìn Tô Minh, ông ấy biết, Tô Minh trong khoảng thời gian này đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào đó.Bằng không cả cảnh giới cũng như sức mạnh không thể nào có thể tiến bộ nhanh như vậy được, cũng không có khả năng đã sở hữu năng lực hồi phục vết thương và sức sống đáng kinh ngạc.Tuy biết là vậy, song được tận mắt chứng kiến, vẫn thấy rất sốc.Không ngờ Tô Minh lại đột phá rồi?Cảnh giới Tôn giả trung kỳ?Quan trọng là, xem ra, khí tức vẫn tiếp tục tăng lên, lẽ nào vẫn muốn đột phá tiếp sao?Ninh Triều Thiên khẽ nhíu mày, ông ấy lo lắng Tô Minh đột phá nhanh quá sẽ ảnh hưởng tới nền tảng cơ bản và tương lai của anh, vì dù sao ăn tham dễ chết nghẹn.Ông ấy muốn can ngăn, thế nhưng lời vừa tới bên miệng lại thôi, lặng người, bởi lẽ sau khi cảm nhận kỹ, ông ấy lại phát hiện, khí tức trong người Tô Minh rất đầy và ổn định.Chứ không phải là đột phá một cách cưỡng ép.Mà hoàn toàn là do đã đạt đến ngưỡng để đột phá.“Bí mật trên người thằng nhãi này đúng là khiến người ta phải đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác”, Ninh Triều Thiên lẩm bẩm một câu, trong đôi hốc mắt già nua của ông ấy không giấu được sự mong đợi và niềm tự hào.Lại nửa giờ đồng hồ nữa trôi qua.Quả nhiên, Tô Minh lại đột phá.Cảnh giới Tôn giả hậu kỳ!Thẩm Mộc dẫn đường phía trước, nhưng lúc này khoé miệng không khỏi giật giật mấy cái.Ông ta đã từng gặp qua quá nhiều thiên tài rồi, nhưng nếu mang họ ra so sánh với Tô Minh, thì thật chẳng đáng là gì.Thẩm Mộc thật sự cảm thấy hoảng sợ.Ông ta được tận mắt chứng kiến, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, Tô Minh đã liên tục đột phát từ cảnh giới Tôn giả sơ kỳ lên tới hậu kỳ, khốn khiếp ngay cả ăn cơm uống nước cũng không thể nhanh tới như vậy.Càng đáng sợ hơn là, khả năng chiếu đấu vượt cấp của Tô Minh vô cùng đáng gờm.Ông ta thậm chí còn hoài nghi, không biết Tô Minh với cảnh giới Tôn giả hậu kỳ có phải sức chiến đấu sẽ vượt qua cả mình hay không?“Tại sao hạ giới lại có thứ trâu bò như vậy chứ?”, tâm trạng Thẩm Mộc trùng xuống, thế giới quan của ông ta sớm đã sụp đổ, trên thực tế, trong suy nghĩ gia tộc hộ thần ở thượng giới luôn cho rằng hạ giới dù có luyện võ đạo thì cũng chỉ là thứ hạ đẳng, hạng tép riu...!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Hử? Đột phá rồi ư?”, đột nhiên, Ninh Triều Thiên kinh ngạc nhìn Tô Minh, ông ấy biết, Tô Minh trong khoảng thời gian này đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào đó.Bằng không cả cảnh giới cũng như sức mạnh không thể nào có thể tiến bộ nhanh như vậy được, cũng không có khả năng đã sở hữu năng lực hồi phục vết thương và sức sống đáng kinh ngạc.Tuy biết là vậy, song được tận mắt chứng kiến, vẫn thấy rất sốc.Không ngờ Tô Minh lại đột phá rồi?Cảnh giới Tôn giả trung kỳ?Quan trọng là, xem ra, khí tức vẫn tiếp tục tăng lên, lẽ nào vẫn muốn đột phá tiếp sao?Ninh Triều Thiên khẽ nhíu mày, ông ấy lo lắng Tô Minh đột phá nhanh quá sẽ ảnh hưởng tới nền tảng cơ bản và tương lai của anh, vì dù sao ăn tham dễ chết nghẹn.Ông ấy muốn can ngăn, thế nhưng lời vừa tới bên miệng lại thôi, lặng người, bởi lẽ sau khi cảm nhận kỹ, ông ấy lại phát hiện, khí tức trong người Tô Minh rất đầy và ổn định.Chứ không phải là đột phá một cách cưỡng ép.Mà hoàn toàn là do đã đạt đến ngưỡng để đột phá.“Bí mật trên người thằng nhãi này đúng là khiến người ta phải đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác”, Ninh Triều Thiên lẩm bẩm một câu, trong đôi hốc mắt già nua của ông ấy không giấu được sự mong đợi và niềm tự hào.Lại nửa giờ đồng hồ nữa trôi qua.Quả nhiên, Tô Minh lại đột phá.Cảnh giới Tôn giả hậu kỳ!Thẩm Mộc dẫn đường phía trước, nhưng lúc này khoé miệng không khỏi giật giật mấy cái.Ông ta đã từng gặp qua quá nhiều thiên tài rồi, nhưng nếu mang họ ra so sánh với Tô Minh, thì thật chẳng đáng là gì.Thẩm Mộc thật sự cảm thấy hoảng sợ.Ông ta được tận mắt chứng kiến, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, Tô Minh đã liên tục đột phát từ cảnh giới Tôn giả sơ kỳ lên tới hậu kỳ, khốn khiếp ngay cả ăn cơm uống nước cũng không thể nhanh tới như vậy.Càng đáng sợ hơn là, khả năng chiếu đấu vượt cấp của Tô Minh vô cùng đáng gờm.Ông ta thậm chí còn hoài nghi, không biết Tô Minh với cảnh giới Tôn giả hậu kỳ có phải sức chiến đấu sẽ vượt qua cả mình hay không?“Tại sao hạ giới lại có thứ trâu bò như vậy chứ?”, tâm trạng Thẩm Mộc trùng xuống, thế giới quan của ông ta sớm đã sụp đổ, trên thực tế, trong suy nghĩ gia tộc hộ thần ở thượng giới luôn cho rằng hạ giới dù có luyện võ đạo thì cũng chỉ là thứ hạ đẳng, hạng tép riu...!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Hử? Đột phá rồi ư?”, đột nhiên, Ninh Triều Thiên kinh ngạc nhìn Tô Minh, ông ấy biết, Tô Minh trong khoảng thời gian này đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào đó.Bằng không cả cảnh giới cũng như sức mạnh không thể nào có thể tiến bộ nhanh như vậy được, cũng không có khả năng đã sở hữu năng lực hồi phục vết thương và sức sống đáng kinh ngạc.Tuy biết là vậy, song được tận mắt chứng kiến, vẫn thấy rất sốc.Không ngờ Tô Minh lại đột phá rồi?Cảnh giới Tôn giả trung kỳ?Quan trọng là, xem ra, khí tức vẫn tiếp tục tăng lên, lẽ nào vẫn muốn đột phá tiếp sao?Ninh Triều Thiên khẽ nhíu mày, ông ấy lo lắng Tô Minh đột phá nhanh quá sẽ ảnh hưởng tới nền tảng cơ bản và tương lai của anh, vì dù sao ăn tham dễ chết nghẹn.Ông ấy muốn can ngăn, thế nhưng lời vừa tới bên miệng lại thôi, lặng người, bởi lẽ sau khi cảm nhận kỹ, ông ấy lại phát hiện, khí tức trong người Tô Minh rất đầy và ổn định.Chứ không phải là đột phá một cách cưỡng ép.Mà hoàn toàn là do đã đạt đến ngưỡng để đột phá.“Bí mật trên người thằng nhãi này đúng là khiến người ta phải đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác”, Ninh Triều Thiên lẩm bẩm một câu, trong đôi hốc mắt già nua của ông ấy không giấu được sự mong đợi và niềm tự hào.Lại nửa giờ đồng hồ nữa trôi qua.Quả nhiên, Tô Minh lại đột phá.Cảnh giới Tôn giả hậu kỳ!Thẩm Mộc dẫn đường phía trước, nhưng lúc này khoé miệng không khỏi giật giật mấy cái.Ông ta đã từng gặp qua quá nhiều thiên tài rồi, nhưng nếu mang họ ra so sánh với Tô Minh, thì thật chẳng đáng là gì.Thẩm Mộc thật sự cảm thấy hoảng sợ.Ông ta được tận mắt chứng kiến, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, Tô Minh đã liên tục đột phát từ cảnh giới Tôn giả sơ kỳ lên tới hậu kỳ, khốn khiếp ngay cả ăn cơm uống nước cũng không thể nhanh tới như vậy.Càng đáng sợ hơn là, khả năng chiếu đấu vượt cấp của Tô Minh vô cùng đáng gờm.Ông ta thậm chí còn hoài nghi, không biết Tô Minh với cảnh giới Tôn giả hậu kỳ có phải sức chiến đấu sẽ vượt qua cả mình hay không?“Tại sao hạ giới lại có thứ trâu bò như vậy chứ?”, tâm trạng Thẩm Mộc trùng xuống, thế giới quan của ông ta sớm đã sụp đổ, trên thực tế, trong suy nghĩ gia tộc hộ thần ở thượng giới luôn cho rằng hạ giới dù có luyện võ đạo thì cũng chỉ là thứ hạ đẳng, hạng tép riu...!

Chương 568: Tại Sao Hạ Giới Lại Có Thứ Trâu Bò Như Vậy Chứ