Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 573: Ban Ông Chết Một Cách Nhẹ Nhàng
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mặt khác, Thẩm U cũng khá may mắn, dưới tình trạng thiếu thốn tài nguyên như ở tầng Trái Đất mà 47 tuổi đã tìm được di tích cổ 2 lần, chiếm được một loạt con bài chưa lật.Hơn nữa, những con bài ấy mạnh như nào, ngay cả Thẩm Hạc Quang cũng không rõ.Vài ngày trước, Thẩm U lại một mình đi ra ngoài rèn luyện.Hôm nay, Thẩm Hạc Quang có linh cảm, khó khăn nhà họ Thẩm gặp phải, có Thẩm U thì có lẽ sẽ giúp được một chút."Sắp rồi, đã nhận được tin tức của Thẩm U, hắn đang trên đường về, chắc sắp đến rồi", Thẩm Thanh Hài trầm giọng kính cẩn đáp.Đúng lúc này.Bỗng dưng.Giữa đám mây mù cao hơn 0 cây số trên vách Thủ Hộ Sơn, một đám mây chợt nhúc nhích.Ba bóng người bỗng xuất hiện.Đó là Thẩm Mộc, Ninh Triều Thiên và Tô Minh.Khoảnh khắc ấy, rất nhiều người đều như có cảm ứng, vô số ánh mắt đổ dồn về phía ba người.Sau đó, trên mặt họ bỗng lộ ra vẻ quái dị.Bởi vì Tô Minh là Tôn giả hậu kỳ, với tuổi ấy mà đã có cảnh giới đó thì đúng là thiên tài, ở Thủ Hộ Sơn cũng khá nổi trội.Thế nhưng, tuyệt đối không thể khiến người ta chú ý và kiêng kị, càng không thể giết chết cao thủ bán bộ Đoạt Mệnh và mạnh hơn Thẩm Dật có vô số con bài tẩy cùng sức chiến đấu biến thái!Vì vậy, gần như toàn bộ ánh mắt đều nhanh chóng đổ dồn lên người Ninh Triều Thiên.Nhưng họ cảm giác kiểu gì cũng chỉ thấy ông ấy là một người bình thường.Chuyện này...!thật là kỳ lạ."Tiền bối, đó...!đó...!đó chính là nhà họ Thẩm", Thẩm Mộc run rẩy cúi đầu chỉ vào nhà họ Thẩm cách đỉnh núi khoảng 4 5 cây số."Ừ, cảm ơn đã dẫn đường", Ninh Triều Thiên gật đầu đáp.Lời nói hết sức khách sáo.Thẩm Mộc không hiểu sao chợt thấy sợ hãi đến ngạt thở.Quả nhiên ngay sau đó, Ninh Triều Thiên bỗng nhấn một cái về phía Thẩm Mộc.Một lóng tay ấy khiến Thẩm Mộc không thể nhúc nhích dù là mảy may.Giống như bị trói chặt.Đứng hình lại.Thẩm Mộc vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào ngón tay đang không ngừng phóng đại nhấn về phía mình.Phụt.Dưới ánh mắt khó hiểu của vô số tu giả võ đạo trên Thủ Hộ Sơn, ngón tay ấy khẽ nhấn vào giữa mày Thẩm Mộc.Sau đó, Thẩm Mộc lập tức vỡ thành vô số mảnh nhỏ màu đỏ."Có công dẫn đường nên ban ông chết một cách nhẹ nhàng", Ninh Triều Thiên như vừa làm một chuyện gì đó hết sức râu ria.Tại nhà họ Thẩm.Sân luyện võ chợt trở nên lạnh căm căm.Có nhiều người trong nhà họ Thẩm sợ tới mức suýt nữa xụi lơ xuống đất!Đó...!Đó là Thái Thái Thái thượng trưởng lão đấy!Người mạnh thứ hai trong nhà họ Thẩm đó!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mặt khác, Thẩm U cũng khá may mắn, dưới tình trạng thiếu thốn tài nguyên như ở tầng Trái Đất mà 47 tuổi đã tìm được di tích cổ 2 lần, chiếm được một loạt con bài chưa lật.Hơn nữa, những con bài ấy mạnh như nào, ngay cả Thẩm Hạc Quang cũng không rõ.Vài ngày trước, Thẩm U lại một mình đi ra ngoài rèn luyện.Hôm nay, Thẩm Hạc Quang có linh cảm, khó khăn nhà họ Thẩm gặp phải, có Thẩm U thì có lẽ sẽ giúp được một chút."Sắp rồi, đã nhận được tin tức của Thẩm U, hắn đang trên đường về, chắc sắp đến rồi", Thẩm Thanh Hài trầm giọng kính cẩn đáp.Đúng lúc này.Bỗng dưng.Giữa đám mây mù cao hơn 0 cây số trên vách Thủ Hộ Sơn, một đám mây chợt nhúc nhích.Ba bóng người bỗng xuất hiện.Đó là Thẩm Mộc, Ninh Triều Thiên và Tô Minh.Khoảnh khắc ấy, rất nhiều người đều như có cảm ứng, vô số ánh mắt đổ dồn về phía ba người.Sau đó, trên mặt họ bỗng lộ ra vẻ quái dị.Bởi vì Tô Minh là Tôn giả hậu kỳ, với tuổi ấy mà đã có cảnh giới đó thì đúng là thiên tài, ở Thủ Hộ Sơn cũng khá nổi trội.Thế nhưng, tuyệt đối không thể khiến người ta chú ý và kiêng kị, càng không thể giết chết cao thủ bán bộ Đoạt Mệnh và mạnh hơn Thẩm Dật có vô số con bài tẩy cùng sức chiến đấu biến thái!Vì vậy, gần như toàn bộ ánh mắt đều nhanh chóng đổ dồn lên người Ninh Triều Thiên.Nhưng họ cảm giác kiểu gì cũng chỉ thấy ông ấy là một người bình thường.Chuyện này...!thật là kỳ lạ."Tiền bối, đó...!đó...!đó chính là nhà họ Thẩm", Thẩm Mộc run rẩy cúi đầu chỉ vào nhà họ Thẩm cách đỉnh núi khoảng 4 5 cây số."Ừ, cảm ơn đã dẫn đường", Ninh Triều Thiên gật đầu đáp.Lời nói hết sức khách sáo.Thẩm Mộc không hiểu sao chợt thấy sợ hãi đến ngạt thở.Quả nhiên ngay sau đó, Ninh Triều Thiên bỗng nhấn một cái về phía Thẩm Mộc.Một lóng tay ấy khiến Thẩm Mộc không thể nhúc nhích dù là mảy may.Giống như bị trói chặt.Đứng hình lại.Thẩm Mộc vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào ngón tay đang không ngừng phóng đại nhấn về phía mình.Phụt.Dưới ánh mắt khó hiểu của vô số tu giả võ đạo trên Thủ Hộ Sơn, ngón tay ấy khẽ nhấn vào giữa mày Thẩm Mộc.Sau đó, Thẩm Mộc lập tức vỡ thành vô số mảnh nhỏ màu đỏ."Có công dẫn đường nên ban ông chết một cách nhẹ nhàng", Ninh Triều Thiên như vừa làm một chuyện gì đó hết sức râu ria.Tại nhà họ Thẩm.Sân luyện võ chợt trở nên lạnh căm căm.Có nhiều người trong nhà họ Thẩm sợ tới mức suýt nữa xụi lơ xuống đất!Đó...!Đó là Thái Thái Thái thượng trưởng lão đấy!Người mạnh thứ hai trong nhà họ Thẩm đó!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mặt khác, Thẩm U cũng khá may mắn, dưới tình trạng thiếu thốn tài nguyên như ở tầng Trái Đất mà 47 tuổi đã tìm được di tích cổ 2 lần, chiếm được một loạt con bài chưa lật.Hơn nữa, những con bài ấy mạnh như nào, ngay cả Thẩm Hạc Quang cũng không rõ.Vài ngày trước, Thẩm U lại một mình đi ra ngoài rèn luyện.Hôm nay, Thẩm Hạc Quang có linh cảm, khó khăn nhà họ Thẩm gặp phải, có Thẩm U thì có lẽ sẽ giúp được một chút."Sắp rồi, đã nhận được tin tức của Thẩm U, hắn đang trên đường về, chắc sắp đến rồi", Thẩm Thanh Hài trầm giọng kính cẩn đáp.Đúng lúc này.Bỗng dưng.Giữa đám mây mù cao hơn 0 cây số trên vách Thủ Hộ Sơn, một đám mây chợt nhúc nhích.Ba bóng người bỗng xuất hiện.Đó là Thẩm Mộc, Ninh Triều Thiên và Tô Minh.Khoảnh khắc ấy, rất nhiều người đều như có cảm ứng, vô số ánh mắt đổ dồn về phía ba người.Sau đó, trên mặt họ bỗng lộ ra vẻ quái dị.Bởi vì Tô Minh là Tôn giả hậu kỳ, với tuổi ấy mà đã có cảnh giới đó thì đúng là thiên tài, ở Thủ Hộ Sơn cũng khá nổi trội.Thế nhưng, tuyệt đối không thể khiến người ta chú ý và kiêng kị, càng không thể giết chết cao thủ bán bộ Đoạt Mệnh và mạnh hơn Thẩm Dật có vô số con bài tẩy cùng sức chiến đấu biến thái!Vì vậy, gần như toàn bộ ánh mắt đều nhanh chóng đổ dồn lên người Ninh Triều Thiên.Nhưng họ cảm giác kiểu gì cũng chỉ thấy ông ấy là một người bình thường.Chuyện này...!thật là kỳ lạ."Tiền bối, đó...!đó...!đó chính là nhà họ Thẩm", Thẩm Mộc run rẩy cúi đầu chỉ vào nhà họ Thẩm cách đỉnh núi khoảng 4 5 cây số."Ừ, cảm ơn đã dẫn đường", Ninh Triều Thiên gật đầu đáp.Lời nói hết sức khách sáo.Thẩm Mộc không hiểu sao chợt thấy sợ hãi đến ngạt thở.Quả nhiên ngay sau đó, Ninh Triều Thiên bỗng nhấn một cái về phía Thẩm Mộc.Một lóng tay ấy khiến Thẩm Mộc không thể nhúc nhích dù là mảy may.Giống như bị trói chặt.Đứng hình lại.Thẩm Mộc vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào ngón tay đang không ngừng phóng đại nhấn về phía mình.Phụt.Dưới ánh mắt khó hiểu của vô số tu giả võ đạo trên Thủ Hộ Sơn, ngón tay ấy khẽ nhấn vào giữa mày Thẩm Mộc.Sau đó, Thẩm Mộc lập tức vỡ thành vô số mảnh nhỏ màu đỏ."Có công dẫn đường nên ban ông chết một cách nhẹ nhàng", Ninh Triều Thiên như vừa làm một chuyện gì đó hết sức râu ria.Tại nhà họ Thẩm.Sân luyện võ chợt trở nên lạnh căm căm.Có nhiều người trong nhà họ Thẩm sợ tới mức suýt nữa xụi lơ xuống đất!Đó...!Đó là Thái Thái Thái thượng trưởng lão đấy!Người mạnh thứ hai trong nhà họ Thẩm đó!