Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 586: Khủng Bố Đến Mức
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Phải thừa nhận.Nhưng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy Tô Minh suýt nữa bị chưởng ấn đánh nát vụn, rõ ràng xương cốt huyết mạch đều bị đập gãy, sao có thể phục hồi nhanh đến như vậy?!Đây...!Đây là ảo giác sao?Có điều, Mộ Dung Yêu rốt cuộc vẫn là Mộ Dung Yêu, mặc dù trong lòng đang chấn động.Nhưng trong nháy mắt liền vực dậy tinh thần chiến đấu!"Tứ Phương Thương Hải Ấn!""Đại Âm Huyền Minh chưởng!!!""Ngọc Hoành Thiên Vân Thủ!!!"...!Mộ Dung Yêu ra tay tàn nhẫn, từng chiêu xuất ra đều vô cùng kinh thiên động địa.Từng chiêu đều khiến hết thảy võ giả của hơn chục gia tộc canh giữ trên núi đều kinh ngạc đến ngây người, háo hức chấn động bởi các chiêu võ công từ hạ cấp, trung cấp cho đến thượng cấp.Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là, những chiêu thức võ công này đều được cô ta luyện tập nhuần nhuyễn từ nhỏ cho đến lớn.Thực lực của Mộ Dung Yêu, quả thực mạnh mẽ không gì sánh bằng.Nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể trấn áp được Tô Minh.Rõ ràng mỗi một chiêu đều có thể khiến Tô Minh bị thương đến mức thổ huyết.Rõ ràng khi Tô Minh di chuyển tới lui để tiếp chiêu, thì từng kiếm chiêu vẫn không có xi nhê gì.Hết lần này tới lần khác, Tô Minh vẫn không chết.Hầu như chỉ bị thương, trong nháy mắt liền hồi phục.Quả thực kinh hãi.Đáng sợ hơn là Tô Minh càng chiến đấu càng hăng máu!Cả người như tẩu hỏa nhập ma, căn bản không thèm né tránh, cũng không phòng ngự chỉ có tấn công, rồi tấn cống.Không sợ bị thương.Như thể muốn tìm vết thương.Sắc mặt Mộ Dung Yêu ngày càng khó coi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia cũng trở nên ảm đạm.Cô ta cảm thấy Tô Minh đang dùng mình làm bia luyện tập.“Cậu thật sự cho rằng Mộ Dung Yêu tôi không thể làm gì được cậu sao?!!!”, Mộ Dung Yêu đột nhiên quát lên.Chất giọng mềm mại.Nhưng cũng bá đạo và vô cùng mạnh mẽ.Thân pháp linh hoạt, liền trực tiếp tách ra khỏi Tô Minh.Nhấc chân vọt lên, lơ lửng trên không.Trong tay cô ta cầm một thanh kiếm màu tím.Thanh kiếm màu tím không dài, không ngắn, không dày, không rộngThậm chí, ngay cả dao cũng không đặc biệt sắc bén như vậy.Nhưng.Kiếm ở trong tay, toàn bộ nhà họ Thẩm, không, phải là toàn bộ Thủ Hộ Sơn đều chấn động!!!Nhất là đám tu luyện kiếm đạo ở Thủ Hộ Sơn, lúc này dường như hít thở không thông.Thanh kiếm màu tìm trong tay Mộ Dung Yêu, quá khủng bố...!Khủng bố đến mức chỉ cần nhìn thấy liền muốn quỳ xuống.Khủng bố đến mức khiến cho lòng người như bị xé rách.Khủng bố đến mức hết thảy không gian ở giới Thủ Hộ Sơn chấn động đến nỗi ngưng trệ!"Là cậu ép tôi", Mộ Dung Yêu tự lẩm bẩm, không bị bức tới cực điểm, cô ta đâu phải trả cái giá không nhỏ cho việc vận dụng chân khí?"Truyền...!Chân khí trong truyền thuyết?", có người run rẩy quỳ xuống.
Phải thừa nhận.
Nhưng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy Tô Minh suýt nữa bị chưởng ấn đánh nát vụn, rõ ràng xương cốt huyết mạch đều bị đập gãy, sao có thể phục hồi nhanh đến như vậy?!
Đây...!Đây là ảo giác sao?
Có điều, Mộ Dung Yêu rốt cuộc vẫn là Mộ Dung Yêu, mặc dù trong lòng đang chấn động.
Nhưng trong nháy mắt liền vực dậy tinh thần chiến đấu!
"Tứ Phương Thương Hải Ấn!"
"Đại Âm Huyền Minh chưởng!!!"
"Ngọc Hoành Thiên Vân Thủ!!!"
...!
Mộ Dung Yêu ra tay tàn nhẫn, từng chiêu xuất ra đều vô cùng kinh thiên động địa.
Từng chiêu đều khiến hết thảy võ giả của hơn chục gia tộc canh giữ trên núi đều kinh ngạc đến ngây người, háo hức chấn động bởi các chiêu võ công từ hạ cấp, trung cấp cho đến thượng cấp.
Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là, những chiêu thức võ công này đều được cô ta luyện tập nhuần nhuyễn từ nhỏ cho đến lớn.
Thực lực của Mộ Dung Yêu, quả thực mạnh mẽ không gì sánh bằng.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể trấn áp được Tô Minh.
Rõ ràng mỗi một chiêu đều có thể khiến Tô Minh bị thương đến mức thổ huyết.
Rõ ràng khi Tô Minh di chuyển tới lui để tiếp chiêu, thì từng kiếm chiêu vẫn không có xi nhê gì.
Hết lần này tới lần khác, Tô Minh vẫn không chết.
Hầu như chỉ bị thương, trong nháy mắt liền hồi phục.
Quả thực kinh hãi.
Đáng sợ hơn là Tô Minh càng chiến đấu càng hăng máu!
Cả người như tẩu hỏa nhập ma, căn bản không thèm né tránh, cũng không phòng ngự chỉ có tấn công, rồi tấn cống.
Không sợ bị thương.
Như thể muốn tìm vết thương.
Sắc mặt Mộ Dung Yêu ngày càng khó coi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia cũng trở nên ảm đạm.
Cô ta cảm thấy Tô Minh đang dùng mình làm bia luyện tập.
“Cậu thật sự cho rằng Mộ Dung Yêu tôi không thể làm gì được cậu sao?!!!”, Mộ Dung Yêu đột nhiên quát lên.
Chất giọng mềm mại.
Nhưng cũng bá đạo và vô cùng mạnh mẽ.
Thân pháp linh hoạt, liền trực tiếp tách ra khỏi Tô Minh.
Nhấc chân vọt lên, lơ lửng trên không.
Trong tay cô ta cầm một thanh kiếm màu tím.
Thanh kiếm màu tím không dài, không ngắn, không dày, không rộng
Thậm chí, ngay cả dao cũng không đặc biệt sắc bén như vậy.
Nhưng.
Kiếm ở trong tay, toàn bộ nhà họ Thẩm, không, phải là toàn bộ Thủ Hộ Sơn đều chấn động!!!
Nhất là đám tu luyện kiếm đạo ở Thủ Hộ Sơn, lúc này dường như hít thở không thông.
Thanh kiếm màu tìm trong tay Mộ Dung Yêu, quá khủng bố...!
Khủng bố đến mức chỉ cần nhìn thấy liền muốn quỳ xuống.
Khủng bố đến mức khiến cho lòng người như bị xé rách.
Khủng bố đến mức hết thảy không gian ở giới Thủ Hộ Sơn chấn động đến nỗi ngưng trệ!
"Là cậu ép tôi", Mộ Dung Yêu tự lẩm bẩm, không bị bức tới cực điểm, cô ta đâu phải trả cái giá không nhỏ cho việc vận dụng chân khí?
"Truyền...!Chân khí trong truyền thuyết?", có người run rẩy quỳ xuống.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Phải thừa nhận.Nhưng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy Tô Minh suýt nữa bị chưởng ấn đánh nát vụn, rõ ràng xương cốt huyết mạch đều bị đập gãy, sao có thể phục hồi nhanh đến như vậy?!Đây...!Đây là ảo giác sao?Có điều, Mộ Dung Yêu rốt cuộc vẫn là Mộ Dung Yêu, mặc dù trong lòng đang chấn động.Nhưng trong nháy mắt liền vực dậy tinh thần chiến đấu!"Tứ Phương Thương Hải Ấn!""Đại Âm Huyền Minh chưởng!!!""Ngọc Hoành Thiên Vân Thủ!!!"...!Mộ Dung Yêu ra tay tàn nhẫn, từng chiêu xuất ra đều vô cùng kinh thiên động địa.Từng chiêu đều khiến hết thảy võ giả của hơn chục gia tộc canh giữ trên núi đều kinh ngạc đến ngây người, háo hức chấn động bởi các chiêu võ công từ hạ cấp, trung cấp cho đến thượng cấp.Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là, những chiêu thức võ công này đều được cô ta luyện tập nhuần nhuyễn từ nhỏ cho đến lớn.Thực lực của Mộ Dung Yêu, quả thực mạnh mẽ không gì sánh bằng.Nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể trấn áp được Tô Minh.Rõ ràng mỗi một chiêu đều có thể khiến Tô Minh bị thương đến mức thổ huyết.Rõ ràng khi Tô Minh di chuyển tới lui để tiếp chiêu, thì từng kiếm chiêu vẫn không có xi nhê gì.Hết lần này tới lần khác, Tô Minh vẫn không chết.Hầu như chỉ bị thương, trong nháy mắt liền hồi phục.Quả thực kinh hãi.Đáng sợ hơn là Tô Minh càng chiến đấu càng hăng máu!Cả người như tẩu hỏa nhập ma, căn bản không thèm né tránh, cũng không phòng ngự chỉ có tấn công, rồi tấn cống.Không sợ bị thương.Như thể muốn tìm vết thương.Sắc mặt Mộ Dung Yêu ngày càng khó coi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia cũng trở nên ảm đạm.Cô ta cảm thấy Tô Minh đang dùng mình làm bia luyện tập.“Cậu thật sự cho rằng Mộ Dung Yêu tôi không thể làm gì được cậu sao?!!!”, Mộ Dung Yêu đột nhiên quát lên.Chất giọng mềm mại.Nhưng cũng bá đạo và vô cùng mạnh mẽ.Thân pháp linh hoạt, liền trực tiếp tách ra khỏi Tô Minh.Nhấc chân vọt lên, lơ lửng trên không.Trong tay cô ta cầm một thanh kiếm màu tím.Thanh kiếm màu tím không dài, không ngắn, không dày, không rộngThậm chí, ngay cả dao cũng không đặc biệt sắc bén như vậy.Nhưng.Kiếm ở trong tay, toàn bộ nhà họ Thẩm, không, phải là toàn bộ Thủ Hộ Sơn đều chấn động!!!Nhất là đám tu luyện kiếm đạo ở Thủ Hộ Sơn, lúc này dường như hít thở không thông.Thanh kiếm màu tìm trong tay Mộ Dung Yêu, quá khủng bố...!Khủng bố đến mức chỉ cần nhìn thấy liền muốn quỳ xuống.Khủng bố đến mức khiến cho lòng người như bị xé rách.Khủng bố đến mức hết thảy không gian ở giới Thủ Hộ Sơn chấn động đến nỗi ngưng trệ!"Là cậu ép tôi", Mộ Dung Yêu tự lẩm bẩm, không bị bức tới cực điểm, cô ta đâu phải trả cái giá không nhỏ cho việc vận dụng chân khí?"Truyền...!Chân khí trong truyền thuyết?", có người run rẩy quỳ xuống.