Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 604: Thiên Nữ Tạo Hoá Đã Đồng Ý…

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Ầm!”, cuối cùng, Phượng Như Huyên đã không thể tiếp tục kiên trì chịu đựng được nữa, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất.“A…”, hai mắt Phượng Như Huyên đỏ ngầu, con ngươi như muốn thiêu đốt, phẫn nộ!!! Trong sự khiếp sợ lên đến đỉnh điểm lại mang theo cả cơn phẫn nộ!Tộc Phượng hoàng rất là kiêu ngạo, đặc biệt kiêu ngạo.Cái quỳ này đã đạp đổ tất cả lòng kiêu hãnh của bà ta.Bà ta không chịu nổi.“Giết… giết tôi đi!”, Phượng Như Huyên giọng khàn đặc nói.Ít ra cũng có vài phần khí khái.“Bà quá yếu, giết bà, bẩn tay của bổn thiên nữ”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững nói, cô ta có thể giết chết Phượng Như Huyên trong tích tắc, nhưng, như những gì cô ta nói, bẩn tay.“Cô… cô không giết tôi, tộc Nam Ly Phượng Hoàng tôi chắc chắn sẽ trả thù cô, chắc chắn!”, Phượng Như Huyên bị sỉ nhục, phẫn nộ đến không còn lời nào có thể diễn tả được.Cực kỳ oán hận và độc ác.Người của tộc Phượng Hoàng có thể chết!Nhưng, tuyệt đối không thể chịu được bị sỉ nhục.“Ồ? Tộc Nam Ly Phượng Hoàng? Trả thù bổn Thiên nữ? Thú vị đấy…”, Thiên nữ Tạo Hoá bật cười, chỉ một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ nhưng trong đó có sự cao quý trời sinh, đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, nụ cười này chỉ chợt loé rồi trở nên băng lạnh: “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng là cái gì? Chưa từng nghe qua! Mạnh lắm à?”Trong lúc nói chuyện, Thiên nữ Tạo Hoá dường như lại thả thêm một chút khí tức nữa.Bỗng nhiên, Phượng Như Huyên quỳ cũng không xong.Cả người cứ thế bị ép đến bò ra trên mặt đất.Cái đầu cao ngạo của Phượng Như Huyên tiếp xúc thân mật với nền đất, phảng phất như bị một bàn chân ác độc đạp lên, làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.“A a a…”, Phượng Như Huyên gào thét thảm thiết, giãy giụa như phát điên, muốn tránh thoát khỏi sự áp bức từ khí tức của Thiên nữ Tạo Hoá, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, bà ta không thể làm được.“Có giỏi, cô để cho tôi xé rách bùa truyền âm, để tôi gọi người mạnh nhất tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến!!!”, thất khiếu của Phượng Như Huyên đã bắt đầu rỉ máu, bà ta khích bác.Bà ta chẳng qua chỉ là một chấp sự bình thường ở ngoại bộ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng mà thôi.Phía trên bà ta còn có chấp sự nội bộ, trưởng lão ngoại bộ, trưởng lão nội bộ, tộc tưởng, thái thượng trưởng lão v.v…Bà ta chỉ muốn có thể truyền tin về cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng, bà ta tin là, rất nhanh sẽ có người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến đây!Hơn nữa, gần như không cần mất quá nhiều thời gian.Mặc dù, bà ta từ lúc ngửi thấy khí tức Thái Hư Yêu Hoàng đến khi tìm được Tô Minh đã mất không ít ngày, nhưng đó cũng là do rất khó để có thể xác định được vị trí của tầng Võ thấp luôn di động và thay đổi trong Hư không mênh mang.Chứ không phải là do tốc độ vượt qua Hư không kém cỏi.Mà bây giờ, bà ta đã ở trên tầng Võ thấp này rồi, đã xác định được vị trí chính xác, người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sẽ vượt qua Hư không để đến đây mà không cần đến thời gian, dù gì, đối với một người siêu đỉnh cấp mà nói, một bước vượt qua Hư không vô tận không phải là không có khả năng.Càng đừng nói đến việc tộc Phượng Hoàng vốn là loài thú biết bay, xét về tốc độ đã thần thông đến mức vượt qua cả sự tưởng tượng.“Được á!”, vốn dĩ cho rằng mình chỉ khích bác, sẽ rất khó có thể thành công, nhưng ai ngờ được, dường như chẳng hề đắn đo suy nghĩ, Thiên nữ Tạo Hoá đã đồng ý…

“Ầm!”, cuối cùng, Phượng Như Huyên đã không thể tiếp tục kiên trì chịu đựng được nữa, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất.

“A…”, hai mắt Phượng Như Huyên đỏ ngầu, con ngươi như muốn thiêu đốt, phẫn nộ!!! Trong sự khiếp sợ lên đến đỉnh điểm lại mang theo cả cơn phẫn nộ!

Tộc Phượng hoàng rất là kiêu ngạo, đặc biệt kiêu ngạo.

Cái quỳ này đã đạp đổ tất cả lòng kiêu hãnh của bà ta.

Bà ta không chịu nổi.

“Giết… giết tôi đi!”, Phượng Như Huyên giọng khàn đặc nói.

Ít ra cũng có vài phần khí khái.

“Bà quá yếu, giết bà, bẩn tay của bổn thiên nữ”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững nói, cô ta có thể giết chết Phượng Như Huyên trong tích tắc, nhưng, như những gì cô ta nói, bẩn tay.

“Cô… cô không giết tôi, tộc Nam Ly Phượng Hoàng tôi chắc chắn sẽ trả thù cô, chắc chắn!”, Phượng Như Huyên bị sỉ nhục, phẫn nộ đến không còn lời nào có thể diễn tả được.

Cực kỳ oán hận và độc ác.

Người của tộc Phượng Hoàng có thể chết!

Nhưng, tuyệt đối không thể chịu được bị sỉ nhục.

“Ồ? Tộc Nam Ly Phượng Hoàng? Trả thù bổn Thiên nữ? Thú vị đấy…”, Thiên nữ Tạo Hoá bật cười, chỉ một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ nhưng trong đó có sự cao quý trời sinh, đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, nụ cười này chỉ chợt loé rồi trở nên băng lạnh: “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng là cái gì? Chưa từng nghe qua! Mạnh lắm à?”

Trong lúc nói chuyện, Thiên nữ Tạo Hoá dường như lại thả thêm một chút khí tức nữa.

Bỗng nhiên, Phượng Như Huyên quỳ cũng không xong.

Cả người cứ thế bị ép đến bò ra trên mặt đất.

Cái đầu cao ngạo của Phượng Như Huyên tiếp xúc thân mật với nền đất, phảng phất như bị một bàn chân ác độc đạp lên, làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.

“A a a…”, Phượng Như Huyên gào thét thảm thiết, giãy giụa như phát điên, muốn tránh thoát khỏi sự áp bức từ khí tức của Thiên nữ Tạo Hoá, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, bà ta không thể làm được.

“Có giỏi, cô để cho tôi xé rách bùa truyền âm, để tôi gọi người mạnh nhất tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến!!!”, thất khiếu của Phượng Như Huyên đã bắt đầu rỉ máu, bà ta khích bác.

Bà ta chẳng qua chỉ là một chấp sự bình thường ở ngoại bộ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng mà thôi.

Phía trên bà ta còn có chấp sự nội bộ, trưởng lão ngoại bộ, trưởng lão nội bộ, tộc tưởng, thái thượng trưởng lão v.v…

Bà ta chỉ muốn có thể truyền tin về cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng, bà ta tin là, rất nhanh sẽ có người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến đây!

Hơn nữa, gần như không cần mất quá nhiều thời gian.

Mặc dù, bà ta từ lúc ngửi thấy khí tức Thái Hư Yêu Hoàng đến khi tìm được Tô Minh đã mất không ít ngày, nhưng đó cũng là do rất khó để có thể xác định được vị trí của tầng Võ thấp luôn di động và thay đổi trong Hư không mênh mang.

Chứ không phải là do tốc độ vượt qua Hư không kém cỏi.

Mà bây giờ, bà ta đã ở trên tầng Võ thấp này rồi, đã xác định được vị trí chính xác, người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sẽ vượt qua Hư không để đến đây mà không cần đến thời gian, dù gì, đối với một người siêu đỉnh cấp mà nói, một bước vượt qua Hư không vô tận không phải là không có khả năng.

Càng đừng nói đến việc tộc Phượng Hoàng vốn là loài thú biết bay, xét về tốc độ đã thần thông đến mức vượt qua cả sự tưởng tượng.

“Được á!”, vốn dĩ cho rằng mình chỉ khích bác, sẽ rất khó có thể thành công, nhưng ai ngờ được, dường như chẳng hề đắn đo suy nghĩ, Thiên nữ Tạo Hoá đã đồng ý…

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Ầm!”, cuối cùng, Phượng Như Huyên đã không thể tiếp tục kiên trì chịu đựng được nữa, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất.“A…”, hai mắt Phượng Như Huyên đỏ ngầu, con ngươi như muốn thiêu đốt, phẫn nộ!!! Trong sự khiếp sợ lên đến đỉnh điểm lại mang theo cả cơn phẫn nộ!Tộc Phượng hoàng rất là kiêu ngạo, đặc biệt kiêu ngạo.Cái quỳ này đã đạp đổ tất cả lòng kiêu hãnh của bà ta.Bà ta không chịu nổi.“Giết… giết tôi đi!”, Phượng Như Huyên giọng khàn đặc nói.Ít ra cũng có vài phần khí khái.“Bà quá yếu, giết bà, bẩn tay của bổn thiên nữ”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững nói, cô ta có thể giết chết Phượng Như Huyên trong tích tắc, nhưng, như những gì cô ta nói, bẩn tay.“Cô… cô không giết tôi, tộc Nam Ly Phượng Hoàng tôi chắc chắn sẽ trả thù cô, chắc chắn!”, Phượng Như Huyên bị sỉ nhục, phẫn nộ đến không còn lời nào có thể diễn tả được.Cực kỳ oán hận và độc ác.Người của tộc Phượng Hoàng có thể chết!Nhưng, tuyệt đối không thể chịu được bị sỉ nhục.“Ồ? Tộc Nam Ly Phượng Hoàng? Trả thù bổn Thiên nữ? Thú vị đấy…”, Thiên nữ Tạo Hoá bật cười, chỉ một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ nhưng trong đó có sự cao quý trời sinh, đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, nụ cười này chỉ chợt loé rồi trở nên băng lạnh: “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng là cái gì? Chưa từng nghe qua! Mạnh lắm à?”Trong lúc nói chuyện, Thiên nữ Tạo Hoá dường như lại thả thêm một chút khí tức nữa.Bỗng nhiên, Phượng Như Huyên quỳ cũng không xong.Cả người cứ thế bị ép đến bò ra trên mặt đất.Cái đầu cao ngạo của Phượng Như Huyên tiếp xúc thân mật với nền đất, phảng phất như bị một bàn chân ác độc đạp lên, làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.“A a a…”, Phượng Như Huyên gào thét thảm thiết, giãy giụa như phát điên, muốn tránh thoát khỏi sự áp bức từ khí tức của Thiên nữ Tạo Hoá, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, bà ta không thể làm được.“Có giỏi, cô để cho tôi xé rách bùa truyền âm, để tôi gọi người mạnh nhất tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến!!!”, thất khiếu của Phượng Như Huyên đã bắt đầu rỉ máu, bà ta khích bác.Bà ta chẳng qua chỉ là một chấp sự bình thường ở ngoại bộ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng mà thôi.Phía trên bà ta còn có chấp sự nội bộ, trưởng lão ngoại bộ, trưởng lão nội bộ, tộc tưởng, thái thượng trưởng lão v.v…Bà ta chỉ muốn có thể truyền tin về cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng, bà ta tin là, rất nhanh sẽ có người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến đây!Hơn nữa, gần như không cần mất quá nhiều thời gian.Mặc dù, bà ta từ lúc ngửi thấy khí tức Thái Hư Yêu Hoàng đến khi tìm được Tô Minh đã mất không ít ngày, nhưng đó cũng là do rất khó để có thể xác định được vị trí của tầng Võ thấp luôn di động và thay đổi trong Hư không mênh mang.Chứ không phải là do tốc độ vượt qua Hư không kém cỏi.Mà bây giờ, bà ta đã ở trên tầng Võ thấp này rồi, đã xác định được vị trí chính xác, người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sẽ vượt qua Hư không để đến đây mà không cần đến thời gian, dù gì, đối với một người siêu đỉnh cấp mà nói, một bước vượt qua Hư không vô tận không phải là không có khả năng.Càng đừng nói đến việc tộc Phượng Hoàng vốn là loài thú biết bay, xét về tốc độ đã thần thông đến mức vượt qua cả sự tưởng tượng.“Được á!”, vốn dĩ cho rằng mình chỉ khích bác, sẽ rất khó có thể thành công, nhưng ai ngờ được, dường như chẳng hề đắn đo suy nghĩ, Thiên nữ Tạo Hoá đã đồng ý…

Chương 604: Thiên Nữ Tạo Hoá Đã Đồng Ý…