Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 614: Đúng Là Buồn Bực Thật!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bởi những người có thực lực mạnh thì chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của một người.Vì vậy, cô ta nói Ninh Triều Thiên không phải là người đoản mệnh, nhưng cũng có thể là không phải.Tất nhiên, cô ta không thể nhìn thấu Tô Minh, hoàn toàn không thể nhìn ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của anh.Cô ta thấy vô cùng mơ hồ.Cũng chính vì vậy mà cô ta mới bằng lòng ở trong tiềm thức và linh hồn của Tô Minh.Nếu như Tô Minh không đặc biệt, không khác biệt thì sao có đủ tư cách được cô ta gửi gắm như vậy?“Phù…”, Tô Minh thở phào một cái, vứt hết đi những cảm xúc trống rỗng từ việc Diệp Mộ Cẩn và Ninh Triều Thiên rời đi.Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.Vừa nhìn thì ánh mắt trở nên lạnh lùng âm trầm.Vốn nghĩ lần này bế quan một tháng thì sẽ có thu hoạch lớn, thực lực cũng được nâng cao nhiều.Anh chưa từng nghĩ vừa xuất quan đã gặp phải Phượng Như Huyên, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng và suýt chết.Đúng là buồn bực thật!Có cục tức ở trong người thì nhất định phải xả ra.Và thật không may, Hoàng Cực cung chính là mục tiêu để anh trút giận.Ngoài ra, Hoàng Cực cung còn là kẻ đứng sau dàn cảnh nhà họ Tô bị tiêu diệt, là kẻ thù diệt môn của Tô Minh…Thù này lúc nào Tô Minh cũng ghi nhớ.Chỉ có điều trước đây thực lực không đủ.Bây giờ đủ rồi, vậy thì làm sao anh có thể đợi được.Đã báo thù thì phải báo ngay!Một giây sau…Bụp…Hai chân Tô Minh giậm đất, thân hình bật lên không trung như một đường ánh sáng hướng về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.Đồng thời, lúc này một giọng nói vang vọng khắp Thủ Hộ Sơn: “Hoàng Cực cung! Tô Minh đến càn quét đây”.Từ này đúng là đầy thách thức.Một người đấu với cả một tông môn.Hoàng Cực cung tọa lạc trên đỉnh núi của Thủ Hộ Sơn.Cả Hoàng Cực cung được cấu tạo bởi chín tòa các lầu màu vàng với kích thước lớn nhỏ.Trong chín tòa này, tòa bắt mắt nhất phải kể đến tòa cao nhất, có 99 tầng, cao chọc trời, nhìn thấy rõ các tầng ánh sáng thần bí, mây trôi lơ lửng, trận pháp liên tiếp.Ở bên trên còn khắc ba chữ ‘Hoàng Cực cung’.Lúc này, ở trên tầng 97 của tòa cao nhất, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân trong linh trận đột nhiên mở mắt ra.Người đàn ông trung niên này khí tức sục sôi, miệng phun sấm sét, mắt như tóe điện.Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng toàn thân đều toát ra khí chất thần bí.Một đôi mắt thâm sâu như đáy đại dương, trên người mặc bộ đồ áo dài màu vàng tím.Ông ta đứng lên…“Cái gì phải đến thì cuối cùng cũng đến”, người đàn ông trung niên lẩm bẩm, đôi mắt thâm sâu lóe lên vẻ hối hận.

Bởi những người có thực lực mạnh thì chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của một người.

Vì vậy, cô ta nói Ninh Triều Thiên không phải là người đoản mệnh, nhưng cũng có thể là không phải.

Tất nhiên, cô ta không thể nhìn thấu Tô Minh, hoàn toàn không thể nhìn ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của anh.

Cô ta thấy vô cùng mơ hồ.

Cũng chính vì vậy mà cô ta mới bằng lòng ở trong tiềm thức và linh hồn của Tô Minh.

Nếu như Tô Minh không đặc biệt, không khác biệt thì sao có đủ tư cách được cô ta gửi gắm như vậy?

“Phù…”, Tô Minh thở phào một cái, vứt hết đi những cảm xúc trống rỗng từ việc Diệp Mộ Cẩn và Ninh Triều Thiên rời đi.

Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.

Vừa nhìn thì ánh mắt trở nên lạnh lùng âm trầm.

Vốn nghĩ lần này bế quan một tháng thì sẽ có thu hoạch lớn, thực lực cũng được nâng cao nhiều.

Anh chưa từng nghĩ vừa xuất quan đã gặp phải Phượng Như Huyên, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng và suýt chết.

Đúng là buồn bực thật!

Có cục tức ở trong người thì nhất định phải xả ra.

Và thật không may, Hoàng Cực cung chính là mục tiêu để anh trút giận.

Ngoài ra, Hoàng Cực cung còn là kẻ đứng sau dàn cảnh nhà họ Tô bị tiêu diệt, là kẻ thù diệt môn của Tô Minh…

Thù này lúc nào Tô Minh cũng ghi nhớ.

Chỉ có điều trước đây thực lực không đủ.

Bây giờ đủ rồi, vậy thì làm sao anh có thể đợi được.

Đã báo thù thì phải báo ngay!

Một giây sau…

Bụp…

Hai chân Tô Minh giậm đất, thân hình bật lên không trung như một đường ánh sáng hướng về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.

Đồng thời, lúc này một giọng nói vang vọng khắp Thủ Hộ Sơn: “Hoàng Cực cung! Tô Minh đến càn quét đây”.

Từ này đúng là đầy thách thức.

Một người đấu với cả một tông môn.

Hoàng Cực cung tọa lạc trên đỉnh núi của Thủ Hộ Sơn.

Cả Hoàng Cực cung được cấu tạo bởi chín tòa các lầu màu vàng với kích thước lớn nhỏ.

Trong chín tòa này, tòa bắt mắt nhất phải kể đến tòa cao nhất, có 99 tầng, cao chọc trời, nhìn thấy rõ các tầng ánh sáng thần bí, mây trôi lơ lửng, trận pháp liên tiếp.

Ở bên trên còn khắc ba chữ ‘Hoàng Cực cung’.

Lúc này, ở trên tầng 97 của tòa cao nhất, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân trong linh trận đột nhiên mở mắt ra.

Người đàn ông trung niên này khí tức sục sôi, miệng phun sấm sét, mắt như tóe điện.

Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng toàn thân đều toát ra khí chất thần bí.

Một đôi mắt thâm sâu như đáy đại dương, trên người mặc bộ đồ áo dài màu vàng tím.

Ông ta đứng lên…

“Cái gì phải đến thì cuối cùng cũng đến”, người đàn ông trung niên lẩm bẩm, đôi mắt thâm sâu lóe lên vẻ hối hận.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bởi những người có thực lực mạnh thì chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của một người.Vì vậy, cô ta nói Ninh Triều Thiên không phải là người đoản mệnh, nhưng cũng có thể là không phải.Tất nhiên, cô ta không thể nhìn thấu Tô Minh, hoàn toàn không thể nhìn ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của anh.Cô ta thấy vô cùng mơ hồ.Cũng chính vì vậy mà cô ta mới bằng lòng ở trong tiềm thức và linh hồn của Tô Minh.Nếu như Tô Minh không đặc biệt, không khác biệt thì sao có đủ tư cách được cô ta gửi gắm như vậy?“Phù…”, Tô Minh thở phào một cái, vứt hết đi những cảm xúc trống rỗng từ việc Diệp Mộ Cẩn và Ninh Triều Thiên rời đi.Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.Vừa nhìn thì ánh mắt trở nên lạnh lùng âm trầm.Vốn nghĩ lần này bế quan một tháng thì sẽ có thu hoạch lớn, thực lực cũng được nâng cao nhiều.Anh chưa từng nghĩ vừa xuất quan đã gặp phải Phượng Như Huyên, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng và suýt chết.Đúng là buồn bực thật!Có cục tức ở trong người thì nhất định phải xả ra.Và thật không may, Hoàng Cực cung chính là mục tiêu để anh trút giận.Ngoài ra, Hoàng Cực cung còn là kẻ đứng sau dàn cảnh nhà họ Tô bị tiêu diệt, là kẻ thù diệt môn của Tô Minh…Thù này lúc nào Tô Minh cũng ghi nhớ.Chỉ có điều trước đây thực lực không đủ.Bây giờ đủ rồi, vậy thì làm sao anh có thể đợi được.Đã báo thù thì phải báo ngay!Một giây sau…Bụp…Hai chân Tô Minh giậm đất, thân hình bật lên không trung như một đường ánh sáng hướng về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.Đồng thời, lúc này một giọng nói vang vọng khắp Thủ Hộ Sơn: “Hoàng Cực cung! Tô Minh đến càn quét đây”.Từ này đúng là đầy thách thức.Một người đấu với cả một tông môn.Hoàng Cực cung tọa lạc trên đỉnh núi của Thủ Hộ Sơn.Cả Hoàng Cực cung được cấu tạo bởi chín tòa các lầu màu vàng với kích thước lớn nhỏ.Trong chín tòa này, tòa bắt mắt nhất phải kể đến tòa cao nhất, có 99 tầng, cao chọc trời, nhìn thấy rõ các tầng ánh sáng thần bí, mây trôi lơ lửng, trận pháp liên tiếp.Ở bên trên còn khắc ba chữ ‘Hoàng Cực cung’.Lúc này, ở trên tầng 97 của tòa cao nhất, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân trong linh trận đột nhiên mở mắt ra.Người đàn ông trung niên này khí tức sục sôi, miệng phun sấm sét, mắt như tóe điện.Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng toàn thân đều toát ra khí chất thần bí.Một đôi mắt thâm sâu như đáy đại dương, trên người mặc bộ đồ áo dài màu vàng tím.Ông ta đứng lên…“Cái gì phải đến thì cuối cùng cũng đến”, người đàn ông trung niên lẩm bẩm, đôi mắt thâm sâu lóe lên vẻ hối hận.

Chương 614: Đúng Là Buồn Bực Thật!