Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 618: Tiến Triển Thêm Một Bước

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Tứ chấp sự tự ti quá rồi!", Tô Ương đặt quân cờ xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa mới đến được trái đất?"Một người phục vụ ở bên cạnh cung kính nói: "Theo như tốc độ của tàu hiện giờ thì chắc phải 70 ngày nữa ạ"."Tăng tốc lên chút, cố gắng trong vòng 50 ngày là đếnđược?", Tô Ương chau mày, nói."Cậu chủ cả thật sự muốn làm thế sao?”, Tô Ưng do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn hỏi với vẻ bất an: "Dù sao thì Tô Minh cũng là con trai của gia chủ"."Tứ chấp sự lo xa quá rồi, lần này tôi đến trái đất chỉ là muốn gặp cậu em trai của mình mà thôi, cùng lắm là chỉ bảo cho nó một chút", Tô Ương uống ngụm trà rồi nhẹ giọng nói, nhưng tận sâu ánh mắt lại là vẻ lạnh lùng.Khi mà hắn biết bố mẹ nuôi của mình còn một người con traithì hắn không thể ngồi yên được.Cậu chủ nhà họ Tô đột nhiên gặp biến cố...!Tô Ương tốn bao nhiêu công sức mới biết được tên và vị trí hiện giờ của em trai mình, vì vậy tất nhiên phải đến xem thế nào chứ.Ha ha..."Em trai tốt của anh! Em mà không chết thì anh không yên tâm được", Tô Ương thầm nghĩ, trên mặt còn toát lên vẻ tham lam.Nhắc đến Thiên vẫn Kiếm’, hắn lại thấy bố mẹ nuôi thật thiên vị.Dù sao thì Tô Minh cũng là con ruột mà, vì vậy Thiên vẫn Kiếm’ đã nghiễm nhiên giao lại cho cậu em trai Tô Minh của hắn.Cứ nghĩ đến Thiên vẫn Kiếm là Tô ương lại thấy phẫn nộ.Mấy năm nay hắn tự thấy mình vô cùng hiếu thuận với bố mẹ nuôi, chuyện gì cũng cố gắng làm tốt nhất.Hắn cũng có danh tiếng ở nhà họ Tô khiến lớp thanh niên của nhà họ Tô đều vô cùng kính phục và nghe theo mình.Nhưng bố mẹ nuôi lại không muốn giao lại Thiên Vần Kiếmcho hắn, đó chẳng phải là không tin tưởng sao.Vì vậy mà trước đó có đối xử tốt với nhau thế nào cũng vô dụng."Cũng may con bé Cẩn Nhi này có ý với mình", sau đó Tô Ương liếc nhìn sang cô gái trẻ đeo khăn che mặt, trong lòng lại cảm thấy tự tin hơn.Có thể người khác không biết nhưng hắn biết rõ, cô gái này tên là Nam Cung Cẩn, có lai lịch rất lớn.Kể cả là nhà họ Tô thì cũng không thể bằng nhà Nam Cungđược.Nhà Nam Cung với nhà họ Tô có mối quan hệ rất tốt, từ thời xưa đã là đồng minh của nhau.Và Nam Cung Cẩn cũng thường đến nhà họ Tô chơi.Dần dần, Tô Ương cố ý sắp xếp đế mình quen được Nam Cung Cẩn.Nhưng hắn rất thông minh, không hề chủ động theo đuổi Nam Cung Cấn.Bởi vì hắn biết, bố mẹ nuôi đều để ý được hết tất cả những gì mình làm.Nếu như mình chủ động theo đuổi Nam Cung Cấn thì sẽ bị lộ dã tâm của mình.Nhưng không chủ động theo đuổi thì vẫn còn năng lực ưu tú của bản thân mà.Muốn thu hút một cô gái mới yêu lần đầu như Nam Cung Cấn thì có gì khó?Và lần gặp đầu đã thành công.Hắn cũng có thế cảm nhận được Nam Cung Cẩn có chút cảm tình với mình.Mặc dù chỉ là một chút nhưng hiện giờ hai người cũng ở trên mức tình bạn một chút.Chí ít cũng nhìn thấy hy vọng, vì vậy hắn nhắc nhở mình phải cố gắng hơn nữa.Hắn ta tin rằng sau hành trình đi tầng Trái Đất lần này, quan hệ giữa mình và Tiểu Cẩn sẽ càng triến triển thêm một bước.Trước mắt, hắn ta vẫn chưa làm gì quá mức, ngay cả tay của Nam Cung Cẩn cũng chưa nắm, làm vậy thì hơi suồng sã quá, dễ dàng đánh mất chút thiện cảm mới vừa tích lũy được."Anh Tô Ương ơi, Tô Minh kia là con trai ruột của chú Tô và dì Từ ạ?", Nam Cung Cẩn tò mò hỏi.

"Tứ chấp sự tự ti quá rồi!", Tô Ương đặt quân cờ xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa mới đến được trái đất?"

Một người phục vụ ở bên cạnh cung kính nói: "Theo như tốc độ của tàu hiện giờ thì chắc phải 70 ngày nữa ạ".

"Tăng tốc lên chút, cố gắng trong vòng 50 ngày là đến

được?", Tô Ương chau mày, nói.

"Cậu chủ cả thật sự muốn làm thế sao?”, Tô Ưng do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn hỏi với vẻ bất an: "Dù sao thì Tô Minh cũng là con trai của gia chủ".

"Tứ chấp sự lo xa quá rồi, lần này tôi đến trái đất chỉ là muốn gặp cậu em trai của mình mà thôi, cùng lắm là chỉ bảo cho nó một chút", Tô Ương uống ngụm trà rồi nhẹ giọng nói, nhưng tận sâu ánh mắt lại là vẻ lạnh lùng.

Khi mà hắn biết bố mẹ nuôi của mình còn một người con trai

thì hắn không thể ngồi yên được.

Cậu chủ nhà họ Tô đột nhiên gặp biến cố...!Tô Ương tốn bao nhiêu công sức mới biết được tên và vị trí hiện giờ của em trai mình, vì vậy tất nhiên phải đến xem thế nào chứ.

Ha ha...

"Em trai tốt của anh! Em mà không chết thì anh không yên tâm được", Tô Ương thầm nghĩ, trên mặt còn toát lên vẻ tham lam.

Nhắc đến Thiên vẫn Kiếm’, hắn lại thấy bố mẹ nuôi thật thiên vị.

Dù sao thì Tô Minh cũng là con ruột mà, vì vậy Thiên vẫn Kiếm’ đã nghiễm nhiên giao lại cho cậu em trai Tô Minh của hắn.

Cứ nghĩ đến Thiên vẫn Kiếm là Tô ương lại thấy phẫn nộ.

Mấy năm nay hắn tự thấy mình vô cùng hiếu thuận với bố mẹ nuôi, chuyện gì cũng cố gắng làm tốt nhất.

Hắn cũng có danh tiếng ở nhà họ Tô khiến lớp thanh niên của nhà họ Tô đều vô cùng kính phục và nghe theo mình.

Nhưng bố mẹ nuôi lại không muốn giao lại Thiên Vần Kiếm

cho hắn, đó chẳng phải là không tin tưởng sao.

Vì vậy mà trước đó có đối xử tốt với nhau thế nào cũng vô dụng.

"Cũng may con bé Cẩn Nhi này có ý với mình", sau đó Tô Ương liếc nhìn sang cô gái trẻ đeo khăn che mặt, trong lòng lại cảm thấy tự tin hơn.

Có thể người khác không biết nhưng hắn biết rõ, cô gái này tên là Nam Cung Cẩn, có lai lịch rất lớn.

Kể cả là nhà họ Tô thì cũng không thể bằng nhà Nam Cung

được.

Nhà Nam Cung với nhà họ Tô có mối quan hệ rất tốt, từ thời xưa đã là đồng minh của nhau.

Và Nam Cung Cẩn cũng thường đến nhà họ Tô chơi.

Dần dần, Tô Ương cố ý sắp xếp đế mình quen được Nam Cung Cẩn.

Nhưng hắn rất thông minh, không hề chủ động theo đuổi Nam Cung Cấn.

Bởi vì hắn biết, bố mẹ nuôi đều để ý được hết tất cả những gì mình làm.

Nếu như mình chủ động theo đuổi Nam Cung Cấn thì sẽ bị lộ dã tâm của mình.

Nhưng không chủ động theo đuổi thì vẫn còn năng lực ưu tú của bản thân mà.

Muốn thu hút một cô gái mới yêu lần đầu như Nam Cung Cấn thì có gì khó?

Và lần gặp đầu đã thành công.

Hắn cũng có thế cảm nhận được Nam Cung Cẩn có chút cảm tình với mình.

Mặc dù chỉ là một chút nhưng hiện giờ hai người cũng ở trên mức tình bạn một chút.

Chí ít cũng nhìn thấy hy vọng, vì vậy hắn nhắc nhở mình phải cố gắng hơn nữa.

Hắn ta tin rằng sau hành trình đi tầng Trái Đất lần này, quan hệ giữa mình và Tiểu Cẩn sẽ càng triến triển thêm một bước.

Trước mắt, hắn ta vẫn chưa làm gì quá mức, ngay cả tay của Nam Cung Cẩn cũng chưa nắm, làm vậy thì hơi suồng sã quá, dễ dàng đánh mất chút thiện cảm mới vừa tích lũy được.

"Anh Tô Ương ơi, Tô Minh kia là con trai ruột của chú Tô và dì Từ ạ?", Nam Cung Cẩn tò mò hỏi.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Tứ chấp sự tự ti quá rồi!", Tô Ương đặt quân cờ xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa mới đến được trái đất?"Một người phục vụ ở bên cạnh cung kính nói: "Theo như tốc độ của tàu hiện giờ thì chắc phải 70 ngày nữa ạ"."Tăng tốc lên chút, cố gắng trong vòng 50 ngày là đếnđược?", Tô Ương chau mày, nói."Cậu chủ cả thật sự muốn làm thế sao?”, Tô Ưng do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn hỏi với vẻ bất an: "Dù sao thì Tô Minh cũng là con trai của gia chủ"."Tứ chấp sự lo xa quá rồi, lần này tôi đến trái đất chỉ là muốn gặp cậu em trai của mình mà thôi, cùng lắm là chỉ bảo cho nó một chút", Tô Ương uống ngụm trà rồi nhẹ giọng nói, nhưng tận sâu ánh mắt lại là vẻ lạnh lùng.Khi mà hắn biết bố mẹ nuôi của mình còn một người con traithì hắn không thể ngồi yên được.Cậu chủ nhà họ Tô đột nhiên gặp biến cố...!Tô Ương tốn bao nhiêu công sức mới biết được tên và vị trí hiện giờ của em trai mình, vì vậy tất nhiên phải đến xem thế nào chứ.Ha ha..."Em trai tốt của anh! Em mà không chết thì anh không yên tâm được", Tô Ương thầm nghĩ, trên mặt còn toát lên vẻ tham lam.Nhắc đến Thiên vẫn Kiếm’, hắn lại thấy bố mẹ nuôi thật thiên vị.Dù sao thì Tô Minh cũng là con ruột mà, vì vậy Thiên vẫn Kiếm’ đã nghiễm nhiên giao lại cho cậu em trai Tô Minh của hắn.Cứ nghĩ đến Thiên vẫn Kiếm là Tô ương lại thấy phẫn nộ.Mấy năm nay hắn tự thấy mình vô cùng hiếu thuận với bố mẹ nuôi, chuyện gì cũng cố gắng làm tốt nhất.Hắn cũng có danh tiếng ở nhà họ Tô khiến lớp thanh niên của nhà họ Tô đều vô cùng kính phục và nghe theo mình.Nhưng bố mẹ nuôi lại không muốn giao lại Thiên Vần Kiếmcho hắn, đó chẳng phải là không tin tưởng sao.Vì vậy mà trước đó có đối xử tốt với nhau thế nào cũng vô dụng."Cũng may con bé Cẩn Nhi này có ý với mình", sau đó Tô Ương liếc nhìn sang cô gái trẻ đeo khăn che mặt, trong lòng lại cảm thấy tự tin hơn.Có thể người khác không biết nhưng hắn biết rõ, cô gái này tên là Nam Cung Cẩn, có lai lịch rất lớn.Kể cả là nhà họ Tô thì cũng không thể bằng nhà Nam Cungđược.Nhà Nam Cung với nhà họ Tô có mối quan hệ rất tốt, từ thời xưa đã là đồng minh của nhau.Và Nam Cung Cẩn cũng thường đến nhà họ Tô chơi.Dần dần, Tô Ương cố ý sắp xếp đế mình quen được Nam Cung Cẩn.Nhưng hắn rất thông minh, không hề chủ động theo đuổi Nam Cung Cấn.Bởi vì hắn biết, bố mẹ nuôi đều để ý được hết tất cả những gì mình làm.Nếu như mình chủ động theo đuổi Nam Cung Cấn thì sẽ bị lộ dã tâm của mình.Nhưng không chủ động theo đuổi thì vẫn còn năng lực ưu tú của bản thân mà.Muốn thu hút một cô gái mới yêu lần đầu như Nam Cung Cấn thì có gì khó?Và lần gặp đầu đã thành công.Hắn cũng có thế cảm nhận được Nam Cung Cẩn có chút cảm tình với mình.Mặc dù chỉ là một chút nhưng hiện giờ hai người cũng ở trên mức tình bạn một chút.Chí ít cũng nhìn thấy hy vọng, vì vậy hắn nhắc nhở mình phải cố gắng hơn nữa.Hắn ta tin rằng sau hành trình đi tầng Trái Đất lần này, quan hệ giữa mình và Tiểu Cẩn sẽ càng triến triển thêm một bước.Trước mắt, hắn ta vẫn chưa làm gì quá mức, ngay cả tay của Nam Cung Cẩn cũng chưa nắm, làm vậy thì hơi suồng sã quá, dễ dàng đánh mất chút thiện cảm mới vừa tích lũy được."Anh Tô Ương ơi, Tô Minh kia là con trai ruột của chú Tô và dì Từ ạ?", Nam Cung Cẩn tò mò hỏi.

Chương 618: Tiến Triển Thêm Một Bước