Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 622: Không Biết Tốt Xấu
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Phải biết rằng, cho dù là Thấm Dật của nhà họ Thấm cũng chỉ là bán bộ Đoạt Mệnh thôi.Nhưng thanh niên kia lại trẻ hơn cả hắn và anh."Chào anh Tô, tôi là Giả Viêm", thanh niên đi tới trước mặt Tô Minh, kính cấn cúi đầu chào, ánh mắt nhìn anh có chút nóng bỏng."ừ, Tô Minh gật đầu, nhưng cảm giác đầu tiên của anh với hắn cũng không tốt.Lý do rất đơn giản, tuy cảnh giới võ đạo của người này khá là đáng sợ, có thể đảm đương được hai chữ biến thái.Thế nhưng, khí thế của hắn lại không ổn định.Thua xa Thẩm Dật.Nếu Thẩm Dật không chết, Tô Minh có thể chắc chắc một điều rằng nếu Giả Viêm này đánh nhau với Thẩm Dật, có lẽ sẽ bị Thẩm Dật giết chết trong tích tắc.Chắc hẳn Giả Viêm này đã dùng rất nhiều đan dược, thiên tài đja bảo gì đỏ.Hắn quá chú trọng việc chạy đua cảnh giới, không biết cô đọng củng cố là gì-Thiên tài kiểu đấy, anh cũng không để vào mắt."Anh Tô, tôi muốn đi theo anh", Giả Viêm nghiêm túc nói.Đây mới là mục đích củahắn."Tôi quen hành động một mình rồi", Tô Minh không chút do dự từ chối.Anh quả thật không thích có người đi theo bên cạnh mình.Cho dù có thì cũng không phải người như Giả Viêm, tuy hắn giấu rất kỹ, nhưng dục vọng sâu trong ánh mắt lại rõ mồn một.Lại cộng thêm cảnh giới phù phiếm kia của hắn.Tô Minh lại càng chẳng xem trọng cũng như hứng thú gì với hẳn."Anh Tô! ", Giả Viên còn định nói gì thêm, nhưng lại bị Giả Cử Hình ngắt lời: "Tiểu Viêm, được rồi, đừng quá trớn".Bấy giờ Giả Viêm mới ngậm miệng, cúi đầu xuống.Có điều,khoảnh khắc khi cúi đầu xuống, trong mắt hắn lại lóe lên vẻ tức giận.Chính mình là con cháu dòng chính của nhà họ Giả - một gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn, lại có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh, chủ động đến xin gia nhập thế mà còn từ chối?Đúng là ngông cuồng.Vốn dĩ, Giả Viêm cũng là người cực kỳ có lòng tự trọng, nhưng lúc này, nó lại lập tức bị người giẫm đạp.Hắn cảm thấy Tô Minh quá làm ra vẻ, chánh chọe, không biết tốt xấu.Huống chi, không có bố đề nghị thì Tô Minh có thể lấy được gần 20 ngàn linh thạch hạ phẩm do các gia tộc bảo vệ khác dâng lên sao?Giả Viêm hít sâu một hơi, cảm thấy không cam lòng, suy nghĩ một lát, vẫn ngẩng đầu lên nói: "Anh Tô, nếu anh chướng mắt tôi, tôi cũng không mơ ước đi theo anh.Nhưng không biết anh có thể đồng ý một điều với tôi không?"Giả Cử Hình đứng cạnh có chút nóng nảy.Thậm chí là hối hận đã để con trai mình đến.
Phải biết rằng, cho dù là Thấm Dật của nhà họ Thấm cũng chỉ là bán bộ Đoạt Mệnh thôi.
Nhưng thanh niên kia lại trẻ hơn cả hắn và anh.
"Chào anh Tô, tôi là Giả Viêm", thanh niên đi tới trước mặt Tô Minh, kính cấn cúi đầu chào, ánh mắt nhìn anh có chút nóng bỏng.
"ừ, Tô Minh gật đầu, nhưng cảm giác đầu tiên của anh với hắn cũng không tốt.
Lý do rất đơn giản, tuy cảnh giới võ đạo của người này khá là đáng sợ, có thể đảm đương được hai chữ biến thái.
Thế nhưng, khí thế của hắn lại không ổn định.
Thua xa Thẩm Dật.
Nếu Thẩm Dật không chết, Tô Minh có thể chắc chắc một điều rằng nếu Giả Viêm này đánh nhau với Thẩm Dật, có lẽ sẽ bị Thẩm Dật giết chết trong tích tắc.
Chắc hẳn Giả Viêm này đã dùng rất nhiều đan dược, thiên tài đja bảo gì đỏ.
Hắn quá chú trọng việc chạy đua cảnh giới, không biết cô đọng củng cố là gì-
Thiên tài kiểu đấy, anh cũng không để vào mắt.
"Anh Tô, tôi muốn đi theo anh", Giả Viêm nghiêm túc nói.
Đây mới là mục đích của
hắn.
"Tôi quen hành động một mình rồi", Tô Minh không chút do dự từ chối.
Anh quả thật không thích có người đi theo bên cạnh mình.
Cho dù có thì cũng không phải người như Giả Viêm, tuy hắn giấu rất kỹ, nhưng dục vọng sâu trong ánh mắt lại rõ mồn một.
Lại cộng thêm cảnh giới phù phiếm kia của hắn.
Tô Minh lại càng chẳng xem trọng cũng như hứng thú gì với hẳn.
"Anh Tô! ", Giả Viên còn định nói gì thêm, nhưng lại bị Giả Cử Hình ngắt lời: "Tiểu Viêm, được rồi, đừng quá trớn".
Bấy giờ Giả Viêm mới ngậm miệng, cúi đầu xuống.
Có điều,
khoảnh khắc khi cúi đầu xuống, trong mắt hắn lại lóe lên vẻ tức giận.
Chính mình là con cháu dòng chính của nhà họ Giả - một gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn, lại có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh, chủ động đến xin gia nhập thế mà còn từ chối?
Đúng là ngông cuồng.
Vốn dĩ, Giả Viêm cũng là người cực kỳ có lòng tự trọng, nhưng lúc này, nó lại lập tức bị người giẫm đạp.
Hắn cảm thấy Tô Minh quá làm ra vẻ, chánh chọe, không biết tốt xấu.
Huống chi, không có bố đề nghị thì Tô Minh có thể lấy được gần 20 ngàn linh thạch hạ phẩm do các gia tộc bảo vệ khác dâng lên sao?
Giả Viêm hít sâu một hơi, cảm thấy không cam lòng, suy nghĩ một lát, vẫn ngẩng đầu lên nói: "Anh Tô, nếu anh chướng mắt tôi, tôi cũng không mơ ước đi theo anh.
Nhưng không biết anh có thể đồng ý một điều với tôi không?"
Giả Cử Hình đứng cạnh có chút nóng nảy.
Thậm chí là hối hận đã để con trai mình đến.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Phải biết rằng, cho dù là Thấm Dật của nhà họ Thấm cũng chỉ là bán bộ Đoạt Mệnh thôi.Nhưng thanh niên kia lại trẻ hơn cả hắn và anh."Chào anh Tô, tôi là Giả Viêm", thanh niên đi tới trước mặt Tô Minh, kính cấn cúi đầu chào, ánh mắt nhìn anh có chút nóng bỏng."ừ, Tô Minh gật đầu, nhưng cảm giác đầu tiên của anh với hắn cũng không tốt.Lý do rất đơn giản, tuy cảnh giới võ đạo của người này khá là đáng sợ, có thể đảm đương được hai chữ biến thái.Thế nhưng, khí thế của hắn lại không ổn định.Thua xa Thẩm Dật.Nếu Thẩm Dật không chết, Tô Minh có thể chắc chắc một điều rằng nếu Giả Viêm này đánh nhau với Thẩm Dật, có lẽ sẽ bị Thẩm Dật giết chết trong tích tắc.Chắc hẳn Giả Viêm này đã dùng rất nhiều đan dược, thiên tài đja bảo gì đỏ.Hắn quá chú trọng việc chạy đua cảnh giới, không biết cô đọng củng cố là gì-Thiên tài kiểu đấy, anh cũng không để vào mắt."Anh Tô, tôi muốn đi theo anh", Giả Viêm nghiêm túc nói.Đây mới là mục đích củahắn."Tôi quen hành động một mình rồi", Tô Minh không chút do dự từ chối.Anh quả thật không thích có người đi theo bên cạnh mình.Cho dù có thì cũng không phải người như Giả Viêm, tuy hắn giấu rất kỹ, nhưng dục vọng sâu trong ánh mắt lại rõ mồn một.Lại cộng thêm cảnh giới phù phiếm kia của hắn.Tô Minh lại càng chẳng xem trọng cũng như hứng thú gì với hẳn."Anh Tô! ", Giả Viên còn định nói gì thêm, nhưng lại bị Giả Cử Hình ngắt lời: "Tiểu Viêm, được rồi, đừng quá trớn".Bấy giờ Giả Viêm mới ngậm miệng, cúi đầu xuống.Có điều,khoảnh khắc khi cúi đầu xuống, trong mắt hắn lại lóe lên vẻ tức giận.Chính mình là con cháu dòng chính của nhà họ Giả - một gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn, lại có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh, chủ động đến xin gia nhập thế mà còn từ chối?Đúng là ngông cuồng.Vốn dĩ, Giả Viêm cũng là người cực kỳ có lòng tự trọng, nhưng lúc này, nó lại lập tức bị người giẫm đạp.Hắn cảm thấy Tô Minh quá làm ra vẻ, chánh chọe, không biết tốt xấu.Huống chi, không có bố đề nghị thì Tô Minh có thể lấy được gần 20 ngàn linh thạch hạ phẩm do các gia tộc bảo vệ khác dâng lên sao?Giả Viêm hít sâu một hơi, cảm thấy không cam lòng, suy nghĩ một lát, vẫn ngẩng đầu lên nói: "Anh Tô, nếu anh chướng mắt tôi, tôi cũng không mơ ước đi theo anh.Nhưng không biết anh có thể đồng ý một điều với tôi không?"Giả Cử Hình đứng cạnh có chút nóng nảy.Thậm chí là hối hận đã để con trai mình đến.