Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 647: Thiên Nữ Tiền Bối!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hơn nữa, lúc kiếm quang tấn còng thì rõ ràng có cảm giác như càn khôn bao trùm, không gian biến đổi."Bụp...", Càn Khôn Nhất Kiếm va đập vào đại hoang vu quyền.Âm thanh đó dường như thần sấm đứng ở trên bầu trời cầm búa đập vang rền thànhtiếng sấm sét.Am thanh vang vọng...Nó khủng khiếp đến nỗi khiến tất cả trên dưới ở Thủ Hộ Sơn dường như bị thủng hết màng nhĩ.Một ngọn núi lớn chọc trời như Thủ Hộ Sơn lập tức xuất hiện vết nứt dưới âm thanh vang rền đó, dường như cả ngọn núi như bị xẻ làm hai.Sắc mặt Tô Minh biến đổi.Tô Minh lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.Còn Tô Ương thì bay rangoài mấy ngàn mét.Toàn thân hắn ta như bị gán chặt vào vách núi.Lúc này mà ai nhìn thấy mới thấy kinh hãi.Toàn thân Tô Ương đầy máu, tròng như vũng bùn toàn thịt.Xương nát hòa vào da thịt trông đến nhức mắt.Nhưng hắn ta không chết.Bởi vì nội tạng và tim của hắn ta được bao bọc bởi bùa phòng thân cấp bậc vò cùng cao.Phải nói rằng, Tô ương đến từ cấp võ đạo cao nên có rất nhiều thủ đoạn và hộ pháp.Tất nhiên, kể cả không chết thì Tô ương cũng bị trọng thương và con đường võ đạo coi như bị dang dở.Có thể nói là thê thảm không từ nào diễn tả nổi."Uy lực của đại hoang vu quyền đúng là còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mình.Nhưng người anh này của mình tâm tính độc ác, quyết đoán và cũng có nhiều món bài đấy”, Tô Minh nheo mắt lại, thầm nghĩ.Lúc này sát ý đối với Tô Ương càng lúc càng nặng hơn.Phải giết ngay kẻ có tính cách như Tô ương mới được."Anh trai tốt của tòi! Anh nói là muốn dạy dỗ tòi, hình như là không xứng lắm", Tò Minh lên tiếng nói.Giọng nói thản nhiên, rõ ràng là rất bình tĩnh nhưng lại cho người khác cảm giác vò cùng bá đạo."Tô Minh! Tòi...!Tôi...!Chúng ta là anh em mà, không...!Không nên tàn sát lẫn nhau mới phải.Trước đây thái độ của tòi không tốt, tôi...!Tôi xin lỗi nha.Giờ tôi đã thành ra như này rồi, cậu tha cho tôi đi", Tô ương run rẩy đáp.Bởi vì bị thương quá nặng nên giọng nói của hắn ta cũng yếu ớt.Trong giọng nói đó tràn đầy vẻ áy náy, hối hận và cầu xin.Nhưng đáp lại hắn ta chỉ là kiếm của Tô Minh.Thanh kiếm chém ra không chút do dự.Không có bất cứ lời thừa thãi, mà chỉ một kiếm là lấy mạng của Tò Ương.Kiếm xuất ra, sát khí vô tận.Kiếm quang di chuyểnnhanh hóa thành ánh sáng đến trước mặt Tò Ương.Nhưng...Đúng lúc này, điều khiến Tô Minh không thể ngờ tới là...Thần hồn của Tô Ương đột nhiên thoát ra ngoài, dường như được thế lực nào đó đến từ hư không cứu đi.Và Tô Ương được cứu đi ngay trước mặt Tò Minh khiến sắc mặt Tô Minh trở nên khó coi vô cùng."Thiên nữ tiền bối! Chuyện này là thế nào?”, giọng nói củaTò Minh trở nên ngưng trọng.Diệt cỏ không tận gốc thì gió xuân lại mọc lên!Huống hồ Tô Ương lại ở tầng võ đạo cao, tâm tính hiểm độc, thiên phú võ đạo không tồi.Người như này không chết đúng là tâm không an.
Hơn nữa, lúc kiếm quang tấn còng thì rõ ràng có cảm giác như càn khôn bao trùm, không gian biến đổi.
"Bụp...", Càn Khôn Nhất Kiếm va đập vào đại hoang vu quyền.
Âm thanh đó dường như thần sấm đứng ở trên bầu trời cầm búa đập vang rền thành
tiếng sấm sét.
Am thanh vang vọng...
Nó khủng khiếp đến nỗi khiến tất cả trên dưới ở Thủ Hộ Sơn dường như bị thủng hết màng nhĩ.
Một ngọn núi lớn chọc trời như Thủ Hộ Sơn lập tức xuất hiện vết nứt dưới âm thanh vang rền đó, dường như cả ngọn núi như bị xẻ làm hai.
Sắc mặt Tô Minh biến đổi.
Tô Minh lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.
Còn Tô Ương thì bay ra
ngoài mấy ngàn mét.
Toàn thân hắn ta như bị gán chặt vào vách núi.
Lúc này mà ai nhìn thấy mới thấy kinh hãi.
Toàn thân Tô Ương đầy máu, tròng như vũng bùn toàn thịt.
Xương nát hòa vào da thịt trông đến nhức mắt.
Nhưng hắn ta không chết.
Bởi vì nội tạng và tim của hắn ta được bao bọc bởi bùa phòng thân cấp bậc vò cùng cao.
Phải nói rằng, Tô ương đến từ cấp võ đạo cao nên có rất nhiều thủ đoạn và hộ pháp.
Tất nhiên, kể cả không chết thì Tô ương cũng bị trọng thương và con đường võ đạo coi như bị dang dở.
Có thể nói là thê thảm không từ nào diễn tả nổi.
"Uy lực của đại hoang vu quyền đúng là còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mình.
Nhưng người anh này của mình tâm tính độc ác, quyết đoán và cũng có nhiều món bài đấy”, Tô Minh nheo mắt lại, thầm nghĩ.
Lúc này sát ý đối với Tô Ương càng lúc càng nặng hơn.
Phải giết ngay kẻ có tính cách như Tô ương mới được.
"Anh trai tốt của tòi! Anh nói là muốn dạy dỗ tòi, hình như là không xứng lắm", Tò Minh lên tiếng nói.
Giọng nói thản nhiên, rõ ràng là rất bình tĩnh nhưng lại cho người khác cảm giác vò cùng bá đạo.
"Tô Minh! Tòi...!Tôi...!Chúng ta là anh em mà, không...!Không nên tàn sát lẫn nhau mới phải.
Trước đây thái độ của tòi không tốt, tôi...!Tôi xin lỗi nha.
Giờ tôi đã thành ra như này rồi, cậu tha cho tôi đi", Tô ương run rẩy đáp.
Bởi vì bị thương quá nặng nên giọng nói của hắn ta cũng yếu ớt.
Trong giọng nói đó tràn đầy vẻ áy náy, hối hận và cầu xin.
Nhưng đáp lại hắn ta chỉ là kiếm của Tô Minh.
Thanh kiếm chém ra không chút do dự.
Không có bất cứ lời thừa thãi, mà chỉ một kiếm là lấy mạng của Tò Ương.
Kiếm xuất ra, sát khí vô tận.
Kiếm quang di chuyển
nhanh hóa thành ánh sáng đến trước mặt Tò Ương.
Nhưng...
Đúng lúc này, điều khiến Tô Minh không thể ngờ tới là...
Thần hồn của Tô Ương đột nhiên thoát ra ngoài, dường như được thế lực nào đó đến từ hư không cứu đi.
Và Tô Ương được cứu đi ngay trước mặt Tò Minh khiến sắc mặt Tô Minh trở nên khó coi vô cùng.
"Thiên nữ tiền bối! Chuyện này là thế nào?”, giọng nói của
Tò Minh trở nên ngưng trọng.
Diệt cỏ không tận gốc thì gió xuân lại mọc lên!
Huống hồ Tô Ương lại ở tầng võ đạo cao, tâm tính hiểm độc, thiên phú võ đạo không tồi.
Người như này không chết đúng là tâm không an.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hơn nữa, lúc kiếm quang tấn còng thì rõ ràng có cảm giác như càn khôn bao trùm, không gian biến đổi."Bụp...", Càn Khôn Nhất Kiếm va đập vào đại hoang vu quyền.Âm thanh đó dường như thần sấm đứng ở trên bầu trời cầm búa đập vang rền thànhtiếng sấm sét.Am thanh vang vọng...Nó khủng khiếp đến nỗi khiến tất cả trên dưới ở Thủ Hộ Sơn dường như bị thủng hết màng nhĩ.Một ngọn núi lớn chọc trời như Thủ Hộ Sơn lập tức xuất hiện vết nứt dưới âm thanh vang rền đó, dường như cả ngọn núi như bị xẻ làm hai.Sắc mặt Tô Minh biến đổi.Tô Minh lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.Còn Tô Ương thì bay rangoài mấy ngàn mét.Toàn thân hắn ta như bị gán chặt vào vách núi.Lúc này mà ai nhìn thấy mới thấy kinh hãi.Toàn thân Tô Ương đầy máu, tròng như vũng bùn toàn thịt.Xương nát hòa vào da thịt trông đến nhức mắt.Nhưng hắn ta không chết.Bởi vì nội tạng và tim của hắn ta được bao bọc bởi bùa phòng thân cấp bậc vò cùng cao.Phải nói rằng, Tô ương đến từ cấp võ đạo cao nên có rất nhiều thủ đoạn và hộ pháp.Tất nhiên, kể cả không chết thì Tô ương cũng bị trọng thương và con đường võ đạo coi như bị dang dở.Có thể nói là thê thảm không từ nào diễn tả nổi."Uy lực của đại hoang vu quyền đúng là còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mình.Nhưng người anh này của mình tâm tính độc ác, quyết đoán và cũng có nhiều món bài đấy”, Tô Minh nheo mắt lại, thầm nghĩ.Lúc này sát ý đối với Tô Ương càng lúc càng nặng hơn.Phải giết ngay kẻ có tính cách như Tô ương mới được."Anh trai tốt của tòi! Anh nói là muốn dạy dỗ tòi, hình như là không xứng lắm", Tò Minh lên tiếng nói.Giọng nói thản nhiên, rõ ràng là rất bình tĩnh nhưng lại cho người khác cảm giác vò cùng bá đạo."Tô Minh! Tòi...!Tôi...!Chúng ta là anh em mà, không...!Không nên tàn sát lẫn nhau mới phải.Trước đây thái độ của tòi không tốt, tôi...!Tôi xin lỗi nha.Giờ tôi đã thành ra như này rồi, cậu tha cho tôi đi", Tô ương run rẩy đáp.Bởi vì bị thương quá nặng nên giọng nói của hắn ta cũng yếu ớt.Trong giọng nói đó tràn đầy vẻ áy náy, hối hận và cầu xin.Nhưng đáp lại hắn ta chỉ là kiếm của Tô Minh.Thanh kiếm chém ra không chút do dự.Không có bất cứ lời thừa thãi, mà chỉ một kiếm là lấy mạng của Tò Ương.Kiếm xuất ra, sát khí vô tận.Kiếm quang di chuyểnnhanh hóa thành ánh sáng đến trước mặt Tò Ương.Nhưng...Đúng lúc này, điều khiến Tô Minh không thể ngờ tới là...Thần hồn của Tô Ương đột nhiên thoát ra ngoài, dường như được thế lực nào đó đến từ hư không cứu đi.Và Tô Ương được cứu đi ngay trước mặt Tò Minh khiến sắc mặt Tô Minh trở nên khó coi vô cùng."Thiên nữ tiền bối! Chuyện này là thế nào?”, giọng nói củaTò Minh trở nên ngưng trọng.Diệt cỏ không tận gốc thì gió xuân lại mọc lên!Huống hồ Tô Ương lại ở tầng võ đạo cao, tâm tính hiểm độc, thiên phú võ đạo không tồi.Người như này không chết đúng là tâm không an.