Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 669: Không Biết Sợ Là Gì

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tìm được nhà họ Cổ rồi.Chỉ cần tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm????Mặc dù một trăm nghìn Linh thạch hạ phấm quả thực là một con số trên trời.Nhưng vẫn giữ được mạng sống, đã là điều may mắn lắm rồi.Bên trong sảnh lớn tầng bốn, những người đang dùng bữa khác cũng đều rất ngạc nhiên, tên của người như bóng của cây.Tội ác của công chúa nhỏ Cổ Kim!Đó là dùng máu tươi và tính mạng chất thành đống mà ra…Không ngờ được…Trong một thoáng, mọi ánh mắt đổ về phía Quý Thanh Hoà đều mang vẻ khác lạ, cảm thấy vận may của Quý Thanh Hoà rất khá.Xong.Quý Thanh Hoà, lại… lại… lại không hề có bất cứ cảm xúc gì!!!Ngô Lập Tàng phen này thực sự muốn khóc.Ngô Lập Tàng còn muốn nói gì đó, nhưng Cổ Kim ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Lập Tàng, lạnh lùng quăng ra một câu: “Câm miệng, nếu không tôi chặt ông thành tám khúc!”Ngô Lập Tàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.Mặc dù, cảnh giới của ông ta cao hơn Cổ Kim một tầng.Nhưng đối diện vởi sự khoáchặt của khí tức trên người Cố Kim, vẫn có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm chí mạng.Công chúa nhỏ chỉ mới 19 tuổi mà tội ác đầy mình này có thực lực rất mạnh.Thực sự rất mạnh!“Đánh một trận, ai tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm, còn chưa chắc đâu”, Quý Thanh Hoà cuối cùng cũng đứng lên, bên dưới mạng che mặt là một gương mặt xinh đẹp mang đầy vẻ hứng thú.Những năm này, trong tầng võ mà cô ta ở, cô ta đã địch từ lâu rồi.Khổ vì không có đối thủ.Bây giờ, trước mắt có một đối thủ nhỏ tuổi hơn mình, lại có cùng cảnh giới với mình.Cô ta đương nhiên là hứngthú.“Con nhóc này, cũng có chút tinh thần võ si”, Tô Minh lấm bẩm một câu, càng có hứng thú với Quý Thanh Hoà hơn, con nhóc này quả thực là một kho báu, tính cách đúng là đa chiều.“Xoẹt!!!”.Đáp lại lời Quý Thanh Hoà làmột tiếng Kiếm âm.Vô cùng rõ ràng.Như là tiếng đàn.CỔ Kim cảm thấy Quý Thanh Hoà trước mắt này đúng là nể mặt mà không biết điều.Cổ Kim rất ít khi lương thiện thế này, chỉ cần phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn viên Linh thạch hạ phẩm là được, kết quả cô lại còn không biết cảm ơn?!Ha ha…Còn muốn đánh một trận với mình?Kẻ vô tri thì không biết sợ là gì-Vậy thì nếm thử kiếm của mình đi.Kiếm trong tay cô ta chính là Vương khí thượng phẩm cực kỳ khủng bố, tên là Điệp Huyết.Từ lúc 5 tuổi bắt đầu luyện võ, thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén này đã đi theo cô ta rồi.

Tìm được nhà họ Cổ rồi.

Chỉ cần tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm????

Mặc dù một trăm nghìn Linh thạch hạ phấm quả thực là một con số trên trời.

Nhưng vẫn giữ được mạng sống, đã là điều may mắn lắm rồi.

Bên trong sảnh lớn tầng bốn, những người đang dùng bữa khác cũng đều rất ngạc nhiên, tên của người như bóng của cây.

Tội ác của công chúa nhỏ Cổ Kim!

Đó là dùng máu tươi và tính mạng chất thành đống mà ra…

Không ngờ được…

Trong một thoáng, mọi ánh mắt đổ về phía Quý Thanh Hoà đều mang vẻ khác lạ, cảm thấy vận may của Quý Thanh Hoà rất khá.

Xong.

Quý Thanh Hoà, lại… lại… lại không hề có bất cứ cảm xúc gì!!!

Ngô Lập Tàng phen này thực sự muốn khóc.

Ngô Lập Tàng còn muốn nói gì đó, nhưng Cổ Kim ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Lập Tàng, lạnh lùng quăng ra một câu: “Câm miệng, nếu không tôi chặt ông thành tám khúc!”

Ngô Lập Tàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

Mặc dù, cảnh giới của ông ta cao hơn Cổ Kim một tầng.

Nhưng đối diện vởi sự khoá

chặt của khí tức trên người Cố Kim, vẫn có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm chí mạng.

Công chúa nhỏ chỉ mới 19 tuổi mà tội ác đầy mình này có thực lực rất mạnh.

Thực sự rất mạnh!

“Đánh một trận, ai tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm, còn chưa chắc đâu”, Quý Thanh Hoà cuối cùng cũng đứng lên, bên dưới mạng che mặt là một gương mặt xinh đẹp mang đầy vẻ hứng thú.

Những năm này, trong tầng võ mà cô ta ở, cô ta đã địch từ lâu rồi.

Khổ vì không có đối thủ.

Bây giờ, trước mắt có một đối thủ nhỏ tuổi hơn mình, lại có cùng cảnh giới với mình.

Cô ta đương nhiên là hứng

thú.

“Con nhóc này, cũng có chút tinh thần võ si”, Tô Minh lấm bẩm một câu, càng có hứng thú với Quý Thanh Hoà hơn, con nhóc này quả thực là một kho báu, tính cách đúng là đa chiều.

“Xoẹt!!!”.

Đáp lại lời Quý Thanh Hoà là

một tiếng Kiếm âm.

Vô cùng rõ ràng.

Như là tiếng đàn.

CỔ Kim cảm thấy Quý Thanh Hoà trước mắt này đúng là nể mặt mà không biết điều.

Cổ Kim rất ít khi lương thiện thế này, chỉ cần phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn viên Linh thạch hạ phẩm là được, kết quả cô lại còn không biết cảm ơn?!

Ha ha…

Còn muốn đánh một trận với mình?

Kẻ vô tri thì không biết sợ là gì-

Vậy thì nếm thử kiếm của mình đi.

Kiếm trong tay cô ta chính là Vương khí thượng phẩm cực kỳ khủng bố, tên là Điệp Huyết.

Từ lúc 5 tuổi bắt đầu luyện võ, thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén này đã đi theo cô ta rồi.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tìm được nhà họ Cổ rồi.Chỉ cần tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm????Mặc dù một trăm nghìn Linh thạch hạ phấm quả thực là một con số trên trời.Nhưng vẫn giữ được mạng sống, đã là điều may mắn lắm rồi.Bên trong sảnh lớn tầng bốn, những người đang dùng bữa khác cũng đều rất ngạc nhiên, tên của người như bóng của cây.Tội ác của công chúa nhỏ Cổ Kim!Đó là dùng máu tươi và tính mạng chất thành đống mà ra…Không ngờ được…Trong một thoáng, mọi ánh mắt đổ về phía Quý Thanh Hoà đều mang vẻ khác lạ, cảm thấy vận may của Quý Thanh Hoà rất khá.Xong.Quý Thanh Hoà, lại… lại… lại không hề có bất cứ cảm xúc gì!!!Ngô Lập Tàng phen này thực sự muốn khóc.Ngô Lập Tàng còn muốn nói gì đó, nhưng Cổ Kim ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Lập Tàng, lạnh lùng quăng ra một câu: “Câm miệng, nếu không tôi chặt ông thành tám khúc!”Ngô Lập Tàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.Mặc dù, cảnh giới của ông ta cao hơn Cổ Kim một tầng.Nhưng đối diện vởi sự khoáchặt của khí tức trên người Cố Kim, vẫn có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm chí mạng.Công chúa nhỏ chỉ mới 19 tuổi mà tội ác đầy mình này có thực lực rất mạnh.Thực sự rất mạnh!“Đánh một trận, ai tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm, còn chưa chắc đâu”, Quý Thanh Hoà cuối cùng cũng đứng lên, bên dưới mạng che mặt là một gương mặt xinh đẹp mang đầy vẻ hứng thú.Những năm này, trong tầng võ mà cô ta ở, cô ta đã địch từ lâu rồi.Khổ vì không có đối thủ.Bây giờ, trước mắt có một đối thủ nhỏ tuổi hơn mình, lại có cùng cảnh giới với mình.Cô ta đương nhiên là hứngthú.“Con nhóc này, cũng có chút tinh thần võ si”, Tô Minh lấm bẩm một câu, càng có hứng thú với Quý Thanh Hoà hơn, con nhóc này quả thực là một kho báu, tính cách đúng là đa chiều.“Xoẹt!!!”.Đáp lại lời Quý Thanh Hoà làmột tiếng Kiếm âm.Vô cùng rõ ràng.Như là tiếng đàn.CỔ Kim cảm thấy Quý Thanh Hoà trước mắt này đúng là nể mặt mà không biết điều.Cổ Kim rất ít khi lương thiện thế này, chỉ cần phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn viên Linh thạch hạ phẩm là được, kết quả cô lại còn không biết cảm ơn?!Ha ha…Còn muốn đánh một trận với mình?Kẻ vô tri thì không biết sợ là gì-Vậy thì nếm thử kiếm của mình đi.Kiếm trong tay cô ta chính là Vương khí thượng phẩm cực kỳ khủng bố, tên là Điệp Huyết.Từ lúc 5 tuổi bắt đầu luyện võ, thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén này đã đi theo cô ta rồi.

Chương 669: Không Biết Sợ Là Gì