Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 677: Như Thể Nổ Tung!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Ông Lộc”, công chúa nhỏ Cổ Kim nói với khoảng không trước mặt.Tiếp đó một ông lão tóc bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.“Vì sao vừa nãy không cứu tôi?”, cô ta nhìn ông lão tóc trắng rồi hỏi, giọng nói có vẻ trách móc.“Đối phương hoàn toàn không có ý giết cô, hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều bài tẩy, hoàn toàn không đến mức nguy hiểm đến tính mạng”.“Nhưng tôi rất mất mặt, anh ta đã đánh bại tôi, ngay cả Tam Mao cũng không phải đối thủ, ông nên ra tay giữ thể diện cho tôi”, Cổ Kim oán trách.“Công chúa, sự tồn tại của tôi chỉ để đảm bảo an toàn cho tính mạng của cô chứ không phải để chắc chắn cô sẽ thắng”.Cổ Kim cáu kỉnh.Ông Lộc quả là người bảo thủ.“Vậy được, có thể lấy tài nguyên võ đạo mà ông tôi để lại ra đưa cho tôi chứ?”, công chúa nhỏ Cổ Kim trầm giọng nói.Cô ta đã thầm thề trong lòng rằng sẽ đánh bại Tô Minh và Quý Thanh Hòa trong cuộc thi của học viện Linh Võ vào vài ngày sau.Đặc biệt là Tô Minh, cô ta có chết cũng không thể thua anh, đây là sự kiêu ngạo của cô ta.Nhưng cô ta biết năng lực của mình có hạn, cho nên…“Chuyện này…”, ông Lộc hơi do dự, bây giờ đưa tài nguyên võ đạo trong nhẫn không gian cho công chúa, nếu nền tảng của cô ta không ổn định lại vội vàng đột phá thì sẽ để lại ảnh hưởng về sau.“Nền tảng của tôi đã rất vững vàng rồi, đặc biệt là sau khi đối đầu với Quý Thanh Hòa”, công chúa nhỏ Cổ Kim nhìn ra ông Lộc đang lo lắng gì, nghiêm túc nói.Ông Lộc cuối cùng vẫn đồng ý.Ông ta đưa nhẫn không gian cho cô ta.Tiếp đó, ông Lộc biến mất, trước đó ông ta thở dài: “Cổ Sâm chết rồi”.“Xùy, chết thì chết, đáng đời hắn! Hắn sớm nên chết rồi! Còn nữa, ông Lộc, ông thật sướt mướt, nghe ông nói có vẻ buồn bã, thương cảm như thật quan tâm lắm ấy, rõ ràng ông có cơ hội cứu hắn vậy mà chỉ đứng nhìn”, công chúa nhỏ Cổ Kim châm chọc nói.Tâm trạng của cô ta rất tốt.Lấy được tài nguyên võ đạo.Cô ta đương nhiên vui vẻ rồi.Những tài nguyên võ đạo này khá đáng sợ, cô ta tin rằng trong vòng vài ngày cảnh giới của cô ta sẽ tăng lên khiến thực lực được nâng cao.“Tô Minh, mong là vào cuộc thi của học viện Linh Võ vài ngày sau anh đừng để bị đả kích đến bật khóc, bản công chúa sao có thể thua được, tôi nhất định sẽ thắng lại gấp 10 lần!”, công chúa nhỏ Cổ Kim gằn từng chữ.11 Cô ta tập trung tu luyện.Trong lúc công chúa nhỏ Cổ Kim tu luyện, Tô Minh điên cuồng chém chuông Thiên Địa Huyền Hoàng…Cả Linh Võ Thành.Như thể nổ tung!
“Ông Lộc”, công chúa nhỏ Cổ Kim nói với khoảng không trước mặt.
Tiếp đó một ông lão tóc bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.
“Vì sao vừa nãy không cứu tôi?”, cô ta nhìn ông lão tóc trắng rồi hỏi, giọng nói có vẻ trách móc.
“Đối phương hoàn toàn không có ý giết cô, hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều bài tẩy, hoàn toàn không đến mức nguy hiểm đến tính mạng”.
“Nhưng tôi rất mất mặt, anh ta đã đánh bại tôi, ngay cả Tam Mao cũng không phải đối thủ, ông nên ra tay giữ thể diện cho tôi”, Cổ Kim oán trách.
“Công chúa, sự tồn tại của tôi chỉ để đảm bảo an toàn cho tính mạng của cô chứ không phải để chắc chắn cô sẽ thắng”.
Cổ Kim cáu kỉnh.
Ông Lộc quả là người bảo thủ.
“Vậy được, có thể lấy tài nguyên võ đạo mà ông tôi để lại ra đưa cho tôi chứ?”, công chúa nhỏ Cổ Kim trầm giọng nói.
Cô ta đã thầm thề trong lòng rằng sẽ đánh bại Tô Minh và Quý Thanh Hòa trong cuộc thi của học viện Linh Võ vào vài ngày sau.
Đặc biệt là Tô Minh, cô ta có chết cũng không thể thua anh, đây là sự kiêu ngạo của cô ta.
Nhưng cô ta biết năng lực của mình có hạn, cho nên…
“Chuyện này…”, ông Lộc hơi do dự, bây giờ đưa tài nguyên võ đạo trong nhẫn không gian cho công chúa, nếu nền tảng của cô ta không ổn định lại vội vàng đột phá thì sẽ để lại ảnh hưởng về sau.
“Nền tảng của tôi đã rất vững vàng rồi, đặc biệt là sau khi đối đầu với Quý Thanh Hòa”, công chúa nhỏ Cổ Kim nhìn ra ông Lộc đang lo lắng gì, nghiêm túc nói.
Ông Lộc cuối cùng vẫn đồng ý.
Ông ta đưa nhẫn không gian cho cô ta.
Tiếp đó, ông Lộc biến mất, trước đó ông ta thở dài: “Cổ Sâm chết rồi”.
“Xùy, chết thì chết, đáng đời hắn! Hắn sớm nên chết rồi! Còn nữa, ông Lộc, ông thật sướt mướt, nghe ông nói có vẻ buồn bã, thương cảm như thật quan tâm lắm ấy, rõ ràng ông có cơ hội cứu hắn vậy mà chỉ đứng nhìn”, công chúa nhỏ Cổ Kim châm chọc nói.
Tâm trạng của cô ta rất tốt.
Lấy được tài nguyên võ đạo.
Cô ta đương nhiên vui vẻ rồi.
Những tài nguyên võ đạo này khá đáng sợ, cô ta tin rằng trong vòng vài ngày cảnh giới của cô ta sẽ tăng lên khiến thực lực được nâng cao.
“Tô Minh, mong là vào cuộc thi của học viện Linh Võ vài ngày sau anh đừng để bị đả kích đến bật khóc, bản công chúa sao có thể thua được, tôi nhất định sẽ thắng lại gấp 10 lần!”, công chúa nhỏ Cổ Kim gằn từng chữ.
11 Cô ta tập trung tu luyện.
Trong lúc công chúa nhỏ Cổ Kim tu luyện, Tô Minh điên cuồng chém chuông Thiên Địa Huyền Hoàng…
Cả Linh Võ Thành.
Như thể nổ tung!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Ông Lộc”, công chúa nhỏ Cổ Kim nói với khoảng không trước mặt.Tiếp đó một ông lão tóc bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.“Vì sao vừa nãy không cứu tôi?”, cô ta nhìn ông lão tóc trắng rồi hỏi, giọng nói có vẻ trách móc.“Đối phương hoàn toàn không có ý giết cô, hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều bài tẩy, hoàn toàn không đến mức nguy hiểm đến tính mạng”.“Nhưng tôi rất mất mặt, anh ta đã đánh bại tôi, ngay cả Tam Mao cũng không phải đối thủ, ông nên ra tay giữ thể diện cho tôi”, Cổ Kim oán trách.“Công chúa, sự tồn tại của tôi chỉ để đảm bảo an toàn cho tính mạng của cô chứ không phải để chắc chắn cô sẽ thắng”.Cổ Kim cáu kỉnh.Ông Lộc quả là người bảo thủ.“Vậy được, có thể lấy tài nguyên võ đạo mà ông tôi để lại ra đưa cho tôi chứ?”, công chúa nhỏ Cổ Kim trầm giọng nói.Cô ta đã thầm thề trong lòng rằng sẽ đánh bại Tô Minh và Quý Thanh Hòa trong cuộc thi của học viện Linh Võ vào vài ngày sau.Đặc biệt là Tô Minh, cô ta có chết cũng không thể thua anh, đây là sự kiêu ngạo của cô ta.Nhưng cô ta biết năng lực của mình có hạn, cho nên…“Chuyện này…”, ông Lộc hơi do dự, bây giờ đưa tài nguyên võ đạo trong nhẫn không gian cho công chúa, nếu nền tảng của cô ta không ổn định lại vội vàng đột phá thì sẽ để lại ảnh hưởng về sau.“Nền tảng của tôi đã rất vững vàng rồi, đặc biệt là sau khi đối đầu với Quý Thanh Hòa”, công chúa nhỏ Cổ Kim nhìn ra ông Lộc đang lo lắng gì, nghiêm túc nói.Ông Lộc cuối cùng vẫn đồng ý.Ông ta đưa nhẫn không gian cho cô ta.Tiếp đó, ông Lộc biến mất, trước đó ông ta thở dài: “Cổ Sâm chết rồi”.“Xùy, chết thì chết, đáng đời hắn! Hắn sớm nên chết rồi! Còn nữa, ông Lộc, ông thật sướt mướt, nghe ông nói có vẻ buồn bã, thương cảm như thật quan tâm lắm ấy, rõ ràng ông có cơ hội cứu hắn vậy mà chỉ đứng nhìn”, công chúa nhỏ Cổ Kim châm chọc nói.Tâm trạng của cô ta rất tốt.Lấy được tài nguyên võ đạo.Cô ta đương nhiên vui vẻ rồi.Những tài nguyên võ đạo này khá đáng sợ, cô ta tin rằng trong vòng vài ngày cảnh giới của cô ta sẽ tăng lên khiến thực lực được nâng cao.“Tô Minh, mong là vào cuộc thi của học viện Linh Võ vài ngày sau anh đừng để bị đả kích đến bật khóc, bản công chúa sao có thể thua được, tôi nhất định sẽ thắng lại gấp 10 lần!”, công chúa nhỏ Cổ Kim gằn từng chữ.11 Cô ta tập trung tu luyện.Trong lúc công chúa nhỏ Cổ Kim tu luyện, Tô Minh điên cuồng chém chuông Thiên Địa Huyền Hoàng…Cả Linh Võ Thành.Như thể nổ tung!