Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 679: Chiếc Chuông Bán Trong Suốt
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Lục trưởng lão, hiện tại ông cảm thấy Tô Minh có thể đỡ được một đao của tôi không?”, Vu Khung nhếch mép, khinh thường từ tận đáy lòng.“Đương nhiên là không thể”, lục trưởng lão cười bất đắc dĩ, chuyện này còn cần phải hỏi nữa hay sao?Đao ý cảnh giới linh động đỉnh phong.Đây… còn là người nữa không?Chuyện khác không nói, chỉ riêng đao ý đã gần như có thể giết chết được bán bộ thông thiên, thậm chí có thể đánh ngang được với người thuộc cảnh giới thông thiên chân chính.Tô Minh chả là cái thá gì cả!=Cùng lúc này, trong một tòa nhà ở góc thành phía nam của Linh Võ Thành, người con trai áo vàng từ từ mở mắt ra.Hắn ta vừa tu luyện xong.Một người giúp việc đang ở trước mặt hắn và kể về những chuyện xảy ra hôm nay ở lầu Huyền Nguyệt.“Quý Thanh Hoà? Còn mạnh hơn cả Cổ Kim? Đúng là khiến bổn thái tử có chút hứng thú đấy.Mấy ngày sau khi kỳ sát hạch bắt đầu, nếu như cô ta có thể lấy được chút thành tích thì nói không chừng bổn thái tử còn cho cô ta cơ hội được làm thái tử phi ý chứ”, người con trai áo vàng nói với giọng bỡn cợt.Giọng nói đó vô cùng bá đạo và vang vọng.Hắn ta đã tu luyện được Hoàng đạo và Bá đạo rồi!“Còn Tô Minh? Hy vọng anh có thể có chút thực lực, nếu như có thể tiếp được một chiêu của bổn thái tử thì tôi sẽ thưởng cho anh một số đồ tốt”, người con trai áo vàng chính là Tống Kình Thương.Hắn ta vô cùng tự tin, nói: “Nếu như không có thực lực mà chỉ là khoác lác thì cũng đừng trách khi chết trong tay bổn thái tử”.Hắn ta không thèm để ý trong Linh Võ Thành có bao nhiêu yêu nghiệt hay thiên tài?Bởi vì có yêu nghiệt hay thiên tài đến đâu thì cũng không bằng mình được?Hắn ta cũng không quan tâm có bao nhiêu người trẻ tuổi ẩn giấu thực lực và thiên phú võ đạo.Bởi có ẩn giấu kiểu gì thì cũng không bằng mình được..Trong khách sạn…Cuối cùng Tô Minh cũng dừng múa Ma La Kiếm.Sắc mặt anh tái nhợt, thậm chí còn bị thương chút ít.Ma La Kiếm không hề dễ sử dụng.Cũng may là sau khi thu kiếm lại thì vết thương cũng nhanh chóng được hồi phục.Trong mắt Tô Minh đều là vẻ kích động, thần sắc cũng có chút phức tạp.Anh nhìn không chớp mắt vào chiếc chuông ở trước mặt.Đó là chiếc chuông bán trong suốt.Vách chuông đã bị đập vỡ hoàn toàn và hóa thành hư vô.Dần dần, màu vàng biến mất và xuất hiện một chiếc chuông lớn bán trong suốt và có màu trắng bạc.“Đây… Đây là kết tinh thể đá sữa trong truyền thuyết? Nhiều vậy sao?”, Tô Minh há hốc mồm, giọng nói có chút run rẩy.
“Lục trưởng lão, hiện tại ông cảm thấy Tô Minh có thể đỡ được một đao của tôi không?”, Vu Khung nhếch mép, khinh thường từ tận đáy lòng.
“Đương nhiên là không thể”, lục trưởng lão cười bất đắc dĩ, chuyện này còn cần phải hỏi nữa hay sao?
Đao ý cảnh giới linh động đỉnh phong.
Đây… còn là người nữa không?
Chuyện khác không nói, chỉ riêng đao ý đã gần như có thể giết chết được bán bộ thông thiên, thậm chí có thể đánh ngang được với người thuộc cảnh giới thông thiên chân chính.
Tô Minh chả là cái thá gì cả!
=
Cùng lúc này, trong một tòa nhà ở góc thành phía nam của Linh Võ Thành, người con trai áo vàng từ từ mở mắt ra.
Hắn ta vừa tu luyện xong.
Một người giúp việc đang ở trước mặt hắn và kể về những chuyện xảy ra hôm nay ở lầu Huyền Nguyệt.
“Quý Thanh Hoà? Còn mạnh hơn cả Cổ Kim? Đúng là khiến bổn thái tử có chút hứng thú đấy.
Mấy ngày sau khi kỳ sát hạch bắt đầu, nếu như cô ta có thể lấy được chút thành tích thì nói không chừng bổn thái tử còn cho cô ta cơ hội được làm thái tử phi ý chứ”, người con trai áo vàng nói với giọng bỡn cợt.
Giọng nói đó vô cùng bá đạo và vang vọng.
Hắn ta đã tu luyện được Hoàng đạo và Bá đạo rồi!
“Còn Tô Minh? Hy vọng anh có thể có chút thực lực, nếu như có thể tiếp được một chiêu của bổn thái tử thì tôi sẽ thưởng cho anh một số đồ tốt”, người con trai áo vàng chính là Tống Kình Thương.
Hắn ta vô cùng tự tin, nói: “Nếu như không có thực lực mà chỉ là khoác lác thì cũng đừng trách khi chết trong tay bổn thái tử”.
Hắn ta không thèm để ý trong Linh Võ Thành có bao nhiêu yêu nghiệt hay thiên tài?
Bởi vì có yêu nghiệt hay thiên tài đến đâu thì cũng không bằng mình được?
Hắn ta cũng không quan tâm có bao nhiêu người trẻ tuổi ẩn giấu thực lực và thiên phú võ đạo.
Bởi có ẩn giấu kiểu gì thì cũng không bằng mình được.
.
Trong khách sạn…
Cuối cùng Tô Minh cũng dừng múa Ma La Kiếm.
Sắc mặt anh tái nhợt, thậm chí còn bị thương chút ít.
Ma La Kiếm không hề dễ sử dụng.
Cũng may là sau khi thu kiếm lại thì vết thương cũng nhanh chóng được hồi phục.
Trong mắt Tô Minh đều là vẻ kích động, thần sắc cũng có chút phức tạp.
Anh nhìn không chớp mắt vào chiếc chuông ở trước mặt.
Đó là chiếc chuông bán trong suốt.
Vách chuông đã bị đập vỡ hoàn toàn và hóa thành hư vô.
Dần dần, màu vàng biến mất và xuất hiện một chiếc chuông lớn bán trong suốt và có màu trắng bạc.
“Đây… Đây là kết tinh thể đá sữa trong truyền thuyết? Nhiều vậy sao?”, Tô Minh há hốc mồm, giọng nói có chút run rẩy.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Lục trưởng lão, hiện tại ông cảm thấy Tô Minh có thể đỡ được một đao của tôi không?”, Vu Khung nhếch mép, khinh thường từ tận đáy lòng.“Đương nhiên là không thể”, lục trưởng lão cười bất đắc dĩ, chuyện này còn cần phải hỏi nữa hay sao?Đao ý cảnh giới linh động đỉnh phong.Đây… còn là người nữa không?Chuyện khác không nói, chỉ riêng đao ý đã gần như có thể giết chết được bán bộ thông thiên, thậm chí có thể đánh ngang được với người thuộc cảnh giới thông thiên chân chính.Tô Minh chả là cái thá gì cả!=Cùng lúc này, trong một tòa nhà ở góc thành phía nam của Linh Võ Thành, người con trai áo vàng từ từ mở mắt ra.Hắn ta vừa tu luyện xong.Một người giúp việc đang ở trước mặt hắn và kể về những chuyện xảy ra hôm nay ở lầu Huyền Nguyệt.“Quý Thanh Hoà? Còn mạnh hơn cả Cổ Kim? Đúng là khiến bổn thái tử có chút hứng thú đấy.Mấy ngày sau khi kỳ sát hạch bắt đầu, nếu như cô ta có thể lấy được chút thành tích thì nói không chừng bổn thái tử còn cho cô ta cơ hội được làm thái tử phi ý chứ”, người con trai áo vàng nói với giọng bỡn cợt.Giọng nói đó vô cùng bá đạo và vang vọng.Hắn ta đã tu luyện được Hoàng đạo và Bá đạo rồi!“Còn Tô Minh? Hy vọng anh có thể có chút thực lực, nếu như có thể tiếp được một chiêu của bổn thái tử thì tôi sẽ thưởng cho anh một số đồ tốt”, người con trai áo vàng chính là Tống Kình Thương.Hắn ta vô cùng tự tin, nói: “Nếu như không có thực lực mà chỉ là khoác lác thì cũng đừng trách khi chết trong tay bổn thái tử”.Hắn ta không thèm để ý trong Linh Võ Thành có bao nhiêu yêu nghiệt hay thiên tài?Bởi vì có yêu nghiệt hay thiên tài đến đâu thì cũng không bằng mình được?Hắn ta cũng không quan tâm có bao nhiêu người trẻ tuổi ẩn giấu thực lực và thiên phú võ đạo.Bởi có ẩn giấu kiểu gì thì cũng không bằng mình được..Trong khách sạn…Cuối cùng Tô Minh cũng dừng múa Ma La Kiếm.Sắc mặt anh tái nhợt, thậm chí còn bị thương chút ít.Ma La Kiếm không hề dễ sử dụng.Cũng may là sau khi thu kiếm lại thì vết thương cũng nhanh chóng được hồi phục.Trong mắt Tô Minh đều là vẻ kích động, thần sắc cũng có chút phức tạp.Anh nhìn không chớp mắt vào chiếc chuông ở trước mặt.Đó là chiếc chuông bán trong suốt.Vách chuông đã bị đập vỡ hoàn toàn và hóa thành hư vô.Dần dần, màu vàng biến mất và xuất hiện một chiếc chuông lớn bán trong suốt và có màu trắng bạc.“Đây… Đây là kết tinh thể đá sữa trong truyền thuyết? Nhiều vậy sao?”, Tô Minh há hốc mồm, giọng nói có chút run rẩy.