Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 683: Nồng Độ Linh Khí Quá Thuần Khiết
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Cảnh giới Động Hư hậu kỳ?”, Tô Minh có chút kinh ngạc.Mấy ngày trước khi ở lầu Huyền Nguyệt, cô ta chỉ ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, sao có mấy ngày mà cảnh giới đã tăng lên nhanh vậy?Hơn nữa, không hề ảo diệu mà rất thật.“Chắc sức chiến đấu thực tế phải tăng lên gấp hai thậm chí gấp ba”, Tô Minh thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ.Vốn dĩ thực lực của Cổ Kim không hề kém.Đừng thấy cô ta thua Quý Thanh Hoà mà tưởng yếu.Phải biết rằng, Quý Thanh Hoà có sức chiến đấu vô cùng siêu việt, hơn nữa phải cộng thêm ý cảnh quái dị.Thậm chí là Quý Thanh Hoà phải dốc hết sức mới miễn cưỡng đánh bại được Cổ Kim của mấy ngày trước.Nếu như đối diện với Cổ Kim hiện giờ thì Quý Thanh Hoà có thể đánh bại được không? Câu hỏi này Tô Minh cũng không chắc chắn.Quả nhiên, ánh mắt Quý Thanh Hoà có chút trịnh trọng, thậm chí là ngưng trọng.“Cô Cổ Kim! Anh họ cô đã chết trong tay tôi, tôi nghĩ, chúng ta không thể làm bạn được”, Tô Minh lên tiếng, anh cũng không muốn nói vòng vo.“Cổ Sâm chết thì chết rồi, hắn như vậy cũng đáng chết.Không phải anh nghĩ tôi sẽ báo thù cho hắn đấy chứ?”, khiến Tô Minh bất ngờ là, Cổ Kim lại nói tùy ý như vậy, không hề coi cái chết của Cổ Sâm là gì.Hơn nữa không phải là lời nói bất nhất mà Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng là Cổ Kim nói rất thật.“Nhưng Tô Minh! Lần sát hạch này tôi sẽ đánh bại anh”, sau đó ánh mắt đẹp của Cổ Kim sáng lên, tràn đầy vẻ tự tin.Nói xong, cô ta xoay người rời đi.“Hy vọng đến lúc đó cô đừng khóc là được”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.Mấy ngày này Cổ Kim có tiến bộ vượt bậc nhưng Tô Minh cũng không phải chỉ ngồi chơi.Sau đó có mấy người bước tới, đều cố ý muốn kết giao.Không nói những cái khác, chỉ riêng thiên phú võ đạo và thực lực của Tô Minh và Quý Thanh Hoà thì lần sát hạch này chắc chắn vượt qua được.Vì vậy mà có người đến kết giao cũng là chuyện bình thường.Tô Minh và Quý Thanh Hoà chỉ đáp lại cho có lệ, chứ không thèm để ý, cũng may có Ngô Lập Tàng ứng phó giúp.Tầm hơn 10 phút sau…Tốc độ của chiếc thuyền lớn dần chậm lại.“Nồng độ linh khí quá thuần khiết”, tiến đến gần bờ của đảo Hồ Tâm, ánh mắt Tô Minh chợt bừng sáng lên, không chỉ có anh, mà những người khác ở trên thuyền cũng vậy.Niềm khao khát được tới học viện Linh Võ ngày càng lớn hơn bao giờ hết.Nếu như có thể trở thành học viên của học viện Linh Võ, thì về sau có thể sẽ được tu luyện trong môi trường có độ linh khí đậm đặc như vậy, không phải sức mạnh sẽ được tăng lên rất nhanh sao?“Có người đồn rằng, bên dưới hồ Linh Võ có một linh mạch, mà lại còn là linh mạch có cấp bậc rất cao, cho nên luôn cung cấp nguồn linh khí thuần khiết với nồng độ đậm đặc như vậy cho học viện Linh Võ”, Ngô Lập Tàng nhỏ tiếng giải thích với Tô Minh, Quý Thanh Hoà.Sau khi xuống thuyền.Cảnh tượng đầu tiên ập vào mắt mọi người chính là quảng trường rộng lớn được thiết kế chìm trong lòng đất.Quảng trường có màu đỏ gạch, được lát bằng từng phiến đá lớn.
“Cảnh giới Động Hư hậu kỳ?”, Tô Minh có chút kinh ngạc.
Mấy ngày trước khi ở lầu Huyền Nguyệt, cô ta chỉ ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, sao có mấy ngày mà cảnh giới đã tăng lên nhanh vậy?
Hơn nữa, không hề ảo diệu mà rất thật.
“Chắc sức chiến đấu thực tế phải tăng lên gấp hai thậm chí gấp ba”, Tô Minh thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ.
Vốn dĩ thực lực của Cổ Kim không hề kém.
Đừng thấy cô ta thua Quý Thanh Hoà mà tưởng yếu.
Phải biết rằng, Quý Thanh Hoà có sức chiến đấu vô cùng siêu việt, hơn nữa phải cộng thêm ý cảnh quái dị.
Thậm chí là Quý Thanh Hoà phải dốc hết sức mới miễn cưỡng đánh bại được Cổ Kim của mấy ngày trước.
Nếu như đối diện với Cổ Kim hiện giờ thì Quý Thanh Hoà có thể đánh bại được không? Câu hỏi này Tô Minh cũng không chắc chắn.
Quả nhiên, ánh mắt Quý Thanh Hoà có chút trịnh trọng, thậm chí là ngưng trọng.
“Cô Cổ Kim! Anh họ cô đã chết trong tay tôi, tôi nghĩ, chúng ta không thể làm bạn được”, Tô Minh lên tiếng, anh cũng không muốn nói vòng vo.
“Cổ Sâm chết thì chết rồi, hắn như vậy cũng đáng chết.
Không phải anh nghĩ tôi sẽ báo thù cho hắn đấy chứ?”, khiến Tô Minh bất ngờ là, Cổ Kim lại nói tùy ý như vậy, không hề coi cái chết của Cổ Sâm là gì.
Hơn nữa không phải là lời nói bất nhất mà Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng là Cổ Kim nói rất thật.
“Nhưng Tô Minh! Lần sát hạch này tôi sẽ đánh bại anh”, sau đó ánh mắt đẹp của Cổ Kim sáng lên, tràn đầy vẻ tự tin.
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
“Hy vọng đến lúc đó cô đừng khóc là được”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.
Mấy ngày này Cổ Kim có tiến bộ vượt bậc nhưng Tô Minh cũng không phải chỉ ngồi chơi.
Sau đó có mấy người bước tới, đều cố ý muốn kết giao.
Không nói những cái khác, chỉ riêng thiên phú võ đạo và thực lực của Tô Minh và Quý Thanh Hoà thì lần sát hạch này chắc chắn vượt qua được.
Vì vậy mà có người đến kết giao cũng là chuyện bình thường.
Tô Minh và Quý Thanh Hoà chỉ đáp lại cho có lệ, chứ không thèm để ý, cũng may có Ngô Lập Tàng ứng phó giúp.
Tầm hơn 10 phút sau…
Tốc độ của chiếc thuyền lớn dần chậm lại.
“Nồng độ linh khí quá thuần khiết”, tiến đến gần bờ của đảo Hồ Tâm, ánh mắt Tô Minh chợt bừng sáng lên, không chỉ có anh, mà những người khác ở trên thuyền cũng vậy.
Niềm khao khát được tới học viện Linh Võ ngày càng lớn hơn bao giờ hết.
Nếu như có thể trở thành học viên của học viện Linh Võ, thì về sau có thể sẽ được tu luyện trong môi trường có độ linh khí đậm đặc như vậy, không phải sức mạnh sẽ được tăng lên rất nhanh sao?
“Có người đồn rằng, bên dưới hồ Linh Võ có một linh mạch, mà lại còn là linh mạch có cấp bậc rất cao, cho nên luôn cung cấp nguồn linh khí thuần khiết với nồng độ đậm đặc như vậy cho học viện Linh Võ”, Ngô Lập Tàng nhỏ tiếng giải thích với Tô Minh, Quý Thanh Hoà.
Sau khi xuống thuyền.
Cảnh tượng đầu tiên ập vào mắt mọi người chính là quảng trường rộng lớn được thiết kế chìm trong lòng đất.
Quảng trường có màu đỏ gạch, được lát bằng từng phiến đá lớn.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Cảnh giới Động Hư hậu kỳ?”, Tô Minh có chút kinh ngạc.Mấy ngày trước khi ở lầu Huyền Nguyệt, cô ta chỉ ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, sao có mấy ngày mà cảnh giới đã tăng lên nhanh vậy?Hơn nữa, không hề ảo diệu mà rất thật.“Chắc sức chiến đấu thực tế phải tăng lên gấp hai thậm chí gấp ba”, Tô Minh thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ.Vốn dĩ thực lực của Cổ Kim không hề kém.Đừng thấy cô ta thua Quý Thanh Hoà mà tưởng yếu.Phải biết rằng, Quý Thanh Hoà có sức chiến đấu vô cùng siêu việt, hơn nữa phải cộng thêm ý cảnh quái dị.Thậm chí là Quý Thanh Hoà phải dốc hết sức mới miễn cưỡng đánh bại được Cổ Kim của mấy ngày trước.Nếu như đối diện với Cổ Kim hiện giờ thì Quý Thanh Hoà có thể đánh bại được không? Câu hỏi này Tô Minh cũng không chắc chắn.Quả nhiên, ánh mắt Quý Thanh Hoà có chút trịnh trọng, thậm chí là ngưng trọng.“Cô Cổ Kim! Anh họ cô đã chết trong tay tôi, tôi nghĩ, chúng ta không thể làm bạn được”, Tô Minh lên tiếng, anh cũng không muốn nói vòng vo.“Cổ Sâm chết thì chết rồi, hắn như vậy cũng đáng chết.Không phải anh nghĩ tôi sẽ báo thù cho hắn đấy chứ?”, khiến Tô Minh bất ngờ là, Cổ Kim lại nói tùy ý như vậy, không hề coi cái chết của Cổ Sâm là gì.Hơn nữa không phải là lời nói bất nhất mà Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng là Cổ Kim nói rất thật.“Nhưng Tô Minh! Lần sát hạch này tôi sẽ đánh bại anh”, sau đó ánh mắt đẹp của Cổ Kim sáng lên, tràn đầy vẻ tự tin.Nói xong, cô ta xoay người rời đi.“Hy vọng đến lúc đó cô đừng khóc là được”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.Mấy ngày này Cổ Kim có tiến bộ vượt bậc nhưng Tô Minh cũng không phải chỉ ngồi chơi.Sau đó có mấy người bước tới, đều cố ý muốn kết giao.Không nói những cái khác, chỉ riêng thiên phú võ đạo và thực lực của Tô Minh và Quý Thanh Hoà thì lần sát hạch này chắc chắn vượt qua được.Vì vậy mà có người đến kết giao cũng là chuyện bình thường.Tô Minh và Quý Thanh Hoà chỉ đáp lại cho có lệ, chứ không thèm để ý, cũng may có Ngô Lập Tàng ứng phó giúp.Tầm hơn 10 phút sau…Tốc độ của chiếc thuyền lớn dần chậm lại.“Nồng độ linh khí quá thuần khiết”, tiến đến gần bờ của đảo Hồ Tâm, ánh mắt Tô Minh chợt bừng sáng lên, không chỉ có anh, mà những người khác ở trên thuyền cũng vậy.Niềm khao khát được tới học viện Linh Võ ngày càng lớn hơn bao giờ hết.Nếu như có thể trở thành học viên của học viện Linh Võ, thì về sau có thể sẽ được tu luyện trong môi trường có độ linh khí đậm đặc như vậy, không phải sức mạnh sẽ được tăng lên rất nhanh sao?“Có người đồn rằng, bên dưới hồ Linh Võ có một linh mạch, mà lại còn là linh mạch có cấp bậc rất cao, cho nên luôn cung cấp nguồn linh khí thuần khiết với nồng độ đậm đặc như vậy cho học viện Linh Võ”, Ngô Lập Tàng nhỏ tiếng giải thích với Tô Minh, Quý Thanh Hoà.Sau khi xuống thuyền.Cảnh tượng đầu tiên ập vào mắt mọi người chính là quảng trường rộng lớn được thiết kế chìm trong lòng đất.Quảng trường có màu đỏ gạch, được lát bằng từng phiến đá lớn.