Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 685: Không Chút Do Dự
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thế nhưng cho dù là như vậy, thì đứng trước Vu Khung, bọn họ vẫn tự hạ thấp bản thân, coi bản thân chỉ như thuộc hạ của Vu Khung.“Ngô Nghiêu, đi tới chỗ Quý Thanh Hoà, mời cô ta đến ngồi cạnh bổn công tử”, giọng Vu Khung không quá lớn, cũng không cố ý dằn xuống, nhất thời khiến mọi người không kịp phản ứng lại mà có chút ngạc nhiên.Mấy ngày trước, khi Quý Thanh Hoà nổi tiếng, đã có tin đồn, Tống Kình Thương để ý tới Quý Thanh Hoà.Muốn để Quý Thanh Hoà về làm Hoàng thái tử phi.Thế nhưng, lúc này, Vu Khung lại muốn mời Quý Thanh Hoà tới ngồi cạnh hắn ta.Làm thế chắc chắn là đang cố ý khiêu khích Tống Kình Thương!“Vâng!”, Ngô Nghiêu, 24 tuổi, một người trầm tính, có cảnh giới vạn pháp hậu kỳ, anh ta đứng lên, rảo bước đi về phía Tô Minh và Quý Thanh Hoà.Nhất thời, đã thu hút vô số ánh mắt dõi theo, có rất nhiều người biết, sắp có kịch hay để xem.“Không hay rồi”, Ngô Lập Tàng nhăn nhó cười nói.Ông ta sợ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.Đôi khi, nổi tiếng sớm quá cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.Tô Minh và Quý Thanh Hoà mấy hôm trước, vì đánh bại được công chúa nhỏ Cổ Kim mà được mọi người biết tới.Chẳng mấy chốc.Ngô Nghiêu đã đi tới trước mặt Tô Minh và Quý Thanh Hoà.“Cô Quý, Khung công tử mời cô qua ngồi cùng”, Ngô Nghiêu từ tốn nói.Lời vừa thốt ra, khiến cả biển người trong quảng trường đều phải im lặng.Trước biết bao con mắt, Quý Thanh Hoà trở thành tâm điểm của sự chú ý.Trong đó, còn có không ít những ánh mắt ngưỡng mộ.Đúng là cô gái tốt số, không ngờ lại được cả Vu Khung và Tống Kình Thương để mắt tới!“Không đi”.Thế nhưng, Quý Thanh Hoà liền thẳng thừng từ chối.Không chút do dự.Nằm ngoài sự tưởng tượng của rất nhiều người, vì dù sao, Vu Khung cũng là người tài giỏi, có thể được người như hắn ta để mắt tới và còn ngỏ lời mời, thì quả là vinh hạnh.Huồng hồ, cho dù có không đồng ý đi nữa, thì thẳng thừng từ chối như vậy cũng không hay lắm, đắc tội với Vu Khung, cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.Đôi khi, cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo là quá đắt.“Cô Quý…”, Ngô Nghiêu đang định nói gì đó.“Cút!”, thế nhưng Quý Thanh Hoà lại thốt ra đúng một chữ.
Thế nhưng cho dù là như vậy, thì đứng trước Vu Khung, bọn họ vẫn tự hạ thấp bản thân, coi bản thân chỉ như thuộc hạ của Vu Khung.
“Ngô Nghiêu, đi tới chỗ Quý Thanh Hoà, mời cô ta đến ngồi cạnh bổn công tử”, giọng Vu Khung không quá lớn, cũng không cố ý dằn xuống, nhất thời khiến mọi người không kịp phản ứng lại mà có chút ngạc nhiên.
Mấy ngày trước, khi Quý Thanh Hoà nổi tiếng, đã có tin đồn, Tống Kình Thương để ý tới Quý Thanh Hoà.
Muốn để Quý Thanh Hoà về làm Hoàng thái tử phi.
Thế nhưng, lúc này, Vu Khung lại muốn mời Quý Thanh Hoà tới ngồi cạnh hắn ta.
Làm thế chắc chắn là đang cố ý khiêu khích Tống Kình Thương!
“Vâng!”, Ngô Nghiêu, 24 tuổi, một người trầm tính, có cảnh giới vạn pháp hậu kỳ, anh ta đứng lên, rảo bước đi về phía Tô Minh và Quý Thanh Hoà.
Nhất thời, đã thu hút vô số ánh mắt dõi theo, có rất nhiều người biết, sắp có kịch hay để xem.
“Không hay rồi”, Ngô Lập Tàng nhăn nhó cười nói.
Ông ta sợ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Đôi khi, nổi tiếng sớm quá cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tô Minh và Quý Thanh Hoà mấy hôm trước, vì đánh bại được công chúa nhỏ Cổ Kim mà được mọi người biết tới.
Chẳng mấy chốc.
Ngô Nghiêu đã đi tới trước mặt Tô Minh và Quý Thanh Hoà.
“Cô Quý, Khung công tử mời cô qua ngồi cùng”, Ngô Nghiêu từ tốn nói.
Lời vừa thốt ra, khiến cả biển người trong quảng trường đều phải im lặng.
Trước biết bao con mắt, Quý Thanh Hoà trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Trong đó, còn có không ít những ánh mắt ngưỡng mộ.
Đúng là cô gái tốt số, không ngờ lại được cả Vu Khung và Tống Kình Thương để mắt tới!
“Không đi”.
Thế nhưng, Quý Thanh Hoà liền thẳng thừng từ chối.
Không chút do dự.
Nằm ngoài sự tưởng tượng của rất nhiều người, vì dù sao, Vu Khung cũng là người tài giỏi, có thể được người như hắn ta để mắt tới và còn ngỏ lời mời, thì quả là vinh hạnh.
Huồng hồ, cho dù có không đồng ý đi nữa, thì thẳng thừng từ chối như vậy cũng không hay lắm, đắc tội với Vu Khung, cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đôi khi, cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo là quá đắt.
“Cô Quý…”, Ngô Nghiêu đang định nói gì đó.
“Cút!”, thế nhưng Quý Thanh Hoà lại thốt ra đúng một chữ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thế nhưng cho dù là như vậy, thì đứng trước Vu Khung, bọn họ vẫn tự hạ thấp bản thân, coi bản thân chỉ như thuộc hạ của Vu Khung.“Ngô Nghiêu, đi tới chỗ Quý Thanh Hoà, mời cô ta đến ngồi cạnh bổn công tử”, giọng Vu Khung không quá lớn, cũng không cố ý dằn xuống, nhất thời khiến mọi người không kịp phản ứng lại mà có chút ngạc nhiên.Mấy ngày trước, khi Quý Thanh Hoà nổi tiếng, đã có tin đồn, Tống Kình Thương để ý tới Quý Thanh Hoà.Muốn để Quý Thanh Hoà về làm Hoàng thái tử phi.Thế nhưng, lúc này, Vu Khung lại muốn mời Quý Thanh Hoà tới ngồi cạnh hắn ta.Làm thế chắc chắn là đang cố ý khiêu khích Tống Kình Thương!“Vâng!”, Ngô Nghiêu, 24 tuổi, một người trầm tính, có cảnh giới vạn pháp hậu kỳ, anh ta đứng lên, rảo bước đi về phía Tô Minh và Quý Thanh Hoà.Nhất thời, đã thu hút vô số ánh mắt dõi theo, có rất nhiều người biết, sắp có kịch hay để xem.“Không hay rồi”, Ngô Lập Tàng nhăn nhó cười nói.Ông ta sợ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.Đôi khi, nổi tiếng sớm quá cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.Tô Minh và Quý Thanh Hoà mấy hôm trước, vì đánh bại được công chúa nhỏ Cổ Kim mà được mọi người biết tới.Chẳng mấy chốc.Ngô Nghiêu đã đi tới trước mặt Tô Minh và Quý Thanh Hoà.“Cô Quý, Khung công tử mời cô qua ngồi cùng”, Ngô Nghiêu từ tốn nói.Lời vừa thốt ra, khiến cả biển người trong quảng trường đều phải im lặng.Trước biết bao con mắt, Quý Thanh Hoà trở thành tâm điểm của sự chú ý.Trong đó, còn có không ít những ánh mắt ngưỡng mộ.Đúng là cô gái tốt số, không ngờ lại được cả Vu Khung và Tống Kình Thương để mắt tới!“Không đi”.Thế nhưng, Quý Thanh Hoà liền thẳng thừng từ chối.Không chút do dự.Nằm ngoài sự tưởng tượng của rất nhiều người, vì dù sao, Vu Khung cũng là người tài giỏi, có thể được người như hắn ta để mắt tới và còn ngỏ lời mời, thì quả là vinh hạnh.Huồng hồ, cho dù có không đồng ý đi nữa, thì thẳng thừng từ chối như vậy cũng không hay lắm, đắc tội với Vu Khung, cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.Đôi khi, cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo là quá đắt.“Cô Quý…”, Ngô Nghiêu đang định nói gì đó.“Cút!”, thế nhưng Quý Thanh Hoà lại thốt ra đúng một chữ.