Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 694: Lật Mặt
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nếu quỳ xuống chắc chắn không chỉ là vấn đề của thể diện.Càng là vấn đề tâm cảnh võ đạo.“Nhận tôi làm đồ đệ? Bà còn chưa xứng, quỳ xuống xin lỗi là được rồi”, tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là… Tô Minh thậm chí còn chẳng mảy may cân nhắc, liền đáp lại một câu này!!!Không xứng?Trực tiếp sỉ nhục TrầnThanh Minh là không xứng.Đây là muốn cùng Trần Thanh Minh không chết không thôi mà!Đứng ở đằng xa, Trương Thiên Nhẫn muốn nói gì đó nhưng lại do dự, nếu có thế, ông ta vò cùng không hy vọng Tò Minh và Trần Thanh Minh ầm ĩ tới mức không chết không ngừng…Lai lịch của Trần Thanh Minh rất lớn.Vò cùng không đơn giản.“Không xứng? Ha ha…không xứng sao?”, vẻ mặt Trần Thanh Minh thay đổi, tiếp đó lại bật cười, cười một cách oán độc mà tàn nhẫn: “Cậu nói không xứng, vậy thì không xứng đi.Nhưng nếu đã không xứng, vậy thì bổn tọa không những không quỳ xuống xin lỗi mà ngay cả tính mạng của cô ta, bổn tọa cũng chuẩn bị đoạt lấy, cậu làm được gì?!!!”Xé rách da mặt.Thậm chí không cần thể diện nữa.Thái độ cứng rắn của Tò Minh hoàn toàn khiến Trần Thanh Minh tức giận.Cậu là yêu nghiệt đầu tiên trong vạn năm nay thì đã thế nào?Cậu vẫn chưa trưởng thành.Huống hồ, cậu chỉ cô độc một mình mà thòi, cậu còn có thể thực sự lật trời sao?Bổn tọa chính là không cần mặt mũi, muốn choi xấu đó.Cậu có thể làm gì tòi?Khi Trần Thanh Minh vừa bày ra thái độ này, trong chớp mắt tất cả ánh mắt trên sân Linh Võ đang đổ dồn vào bà ta đều trở nên ngây dại.Cái này…Làm sao có thế như vậy?Cũng quá là vô sỉ đi?Nhưng không ai dám đứng lên nói gì.Bởi vì danh tiếng của Trần Thanh Minh quá lớn, kẻ đứng phía sau bà ta là tầng võ trung đỉnh cao, vò cùng lớn mạnh.Không chọc ghẹo nổi.Trương Thiên Nhẫn cau mày, vừa muốn lên tiếng nhưng đúng lúc này.Tò Minh mở lời.“Tôi nói, tôi không đảm bảo cái mạng kia của anh ta, anh ta muốn tự sát hay là tôi tiên anh ta một đoạn! về phần bà, không muốn quỳ? Muốn giở trò với tôi? Vậy cái mạng này của bà tòi cũng muốn chắc rồi!!!”, đáy mẳt Tò Minh xẹt qua một tia sáng lạnh, phun ra từng chữ.Không hề có ý tứ đùa cợt.“Tô Minh, không thể tùy tiện đùa cợt”, Trương Thiên Nhẫn lướt tới từ đằng xa, nói với vẻ mặt ngưng trọng.Tò Minh yêu nghiệt như vậy.Ong ta vô cùng coi trọng anh.Có Tô Minh gia nhập học viện Linh Võ, học viện Linh Võ nhất định có thể đón chờ một tương lai phồn vinh.Nếu đã như vậy, ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tô Minh cùng Trần Thanh Minh đấu đá tới chết, đặc biệt là hiện tại.Bối cảnh của Trần Thanh Minh lớn mạnh, không phải là đối tượng mà Tô Minh của hôm nay có thể đối phó được.Tô Minh dù có yêu nghiệt đến đâu cũng cần phải có thờigian đế trưởng thành.Bây giờ anh dám tuyên bố muốn mạng của Trần Thanh Minh, đây là quá mức ngạo mạn, cứng quá dễ gãy, sẽ chết đó.Đúng, về mặt nguyên tắc, Trần Thanh Minh đánh CƯỢC thua lại không muốn thực hiện theo lời cược, là vấn đề của bà ta.Nhưng có lúc, có những chuyện, thực sự không thể quá tính toán, bởi bạn không có đủ thực lực cùng tư cách để cố chấp!Õng ta đứng ra can ngăn TôMinh thực chất là đế bảo vệ an toàn cho anh.“Tiền bối, tòi, không nói đùa”, song, điều mà Trương Thiên Nhẫn không ngờ tới được chính là Tò Minh lại nói như vậy.Sự nghiêm túc không thế nói ra lời.Trương Thiên Nhẫn còn muốn khuyên nhủ gì đó…“Được! Được! Được!!!”, Trần• • •.
Nếu quỳ xuống chắc chắn không chỉ là vấn đề của thể diện.
Càng là vấn đề tâm cảnh võ đạo.
“Nhận tôi làm đồ đệ? Bà còn chưa xứng, quỳ xuống xin lỗi là được rồi”, tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là… Tô Minh thậm chí còn chẳng mảy may cân nhắc, liền đáp lại một câu này!!!
Không xứng?
Trực tiếp sỉ nhục Trần
Thanh Minh là không xứng.
Đây là muốn cùng Trần Thanh Minh không chết không thôi mà!
Đứng ở đằng xa, Trương Thiên Nhẫn muốn nói gì đó nhưng lại do dự, nếu có thế, ông ta vò cùng không hy vọng Tò Minh và Trần Thanh Minh ầm ĩ tới mức không chết không ngừng…
Lai lịch của Trần Thanh Minh rất lớn.
Vò cùng không đơn giản.
“Không xứng? Ha ha…
không xứng sao?”, vẻ mặt Trần Thanh Minh thay đổi, tiếp đó lại bật cười, cười một cách oán độc mà tàn nhẫn: “Cậu nói không xứng, vậy thì không xứng đi.
Nhưng nếu đã không xứng, vậy thì bổn tọa không những không quỳ xuống xin lỗi mà ngay cả tính mạng của cô ta, bổn tọa cũng chuẩn bị đoạt lấy, cậu làm được gì?!!!”
Xé rách da mặt.
Thậm chí không cần thể diện nữa.
Thái độ cứng rắn của Tò Minh hoàn toàn khiến Trần Thanh Minh tức giận.
Cậu là yêu nghiệt đầu tiên trong vạn năm nay thì đã thế nào?
Cậu vẫn chưa trưởng thành.
Huống hồ, cậu chỉ cô độc một mình mà thòi, cậu còn có thể thực sự lật trời sao?
Bổn tọa chính là không cần mặt mũi, muốn choi xấu đó.
Cậu có thể làm gì tòi?
Khi Trần Thanh Minh vừa bày ra thái độ này, trong chớp mắt tất cả ánh mắt trên sân Linh Võ đang đổ dồn vào bà ta đều trở nên ngây dại.
Cái này…
Làm sao có thế như vậy?
Cũng quá là vô sỉ đi?
Nhưng không ai dám đứng lên nói gì.
Bởi vì danh tiếng của Trần Thanh Minh quá lớn, kẻ đứng phía sau bà ta là tầng võ trung đỉnh cao, vò cùng lớn mạnh.
Không chọc ghẹo nổi.
Trương Thiên Nhẫn cau mày, vừa muốn lên tiếng nhưng đúng lúc này.
Tò Minh mở lời.
“Tôi nói, tôi không đảm bảo cái mạng kia của anh ta, anh ta muốn tự sát hay là tôi tiên anh ta một đoạn! về phần bà, không muốn quỳ? Muốn giở trò với tôi? Vậy cái mạng này của bà tòi cũng muốn chắc rồi!!!”, đáy mẳt Tò Minh xẹt qua một tia sáng lạnh, phun ra từng chữ.
Không hề có ý tứ đùa cợt.
“Tô Minh, không thể tùy tiện đùa cợt”, Trương Thiên Nhẫn lướt tới từ đằng xa, nói với vẻ mặt ngưng trọng.
Tò Minh yêu nghiệt như vậy.
Ong ta vô cùng coi trọng anh.
Có Tô Minh gia nhập học viện Linh Võ, học viện Linh Võ nhất định có thể đón chờ một tương lai phồn vinh.
Nếu đã như vậy, ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tô Minh cùng Trần Thanh Minh đấu đá tới chết, đặc biệt là hiện tại.
Bối cảnh của Trần Thanh Minh lớn mạnh, không phải là đối tượng mà Tô Minh của hôm nay có thể đối phó được.
Tô Minh dù có yêu nghiệt đến đâu cũng cần phải có thời
gian đế trưởng thành.
Bây giờ anh dám tuyên bố muốn mạng của Trần Thanh Minh, đây là quá mức ngạo mạn, cứng quá dễ gãy, sẽ chết đó.
Đúng, về mặt nguyên tắc, Trần Thanh Minh đánh CƯỢC thua lại không muốn thực hiện theo lời cược, là vấn đề của bà ta.
Nhưng có lúc, có những chuyện, thực sự không thể quá tính toán, bởi bạn không có đủ thực lực cùng tư cách để cố chấp!
Õng ta đứng ra can ngăn Tô
Minh thực chất là đế bảo vệ an toàn cho anh.
“Tiền bối, tòi, không nói đùa”, song, điều mà Trương Thiên Nhẫn không ngờ tới được chính là Tò Minh lại nói như vậy.
Sự nghiêm túc không thế nói ra lời.
Trương Thiên Nhẫn còn muốn khuyên nhủ gì đó…
“Được! Được! Được!!!”, Trần
• • •.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nếu quỳ xuống chắc chắn không chỉ là vấn đề của thể diện.Càng là vấn đề tâm cảnh võ đạo.“Nhận tôi làm đồ đệ? Bà còn chưa xứng, quỳ xuống xin lỗi là được rồi”, tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là… Tô Minh thậm chí còn chẳng mảy may cân nhắc, liền đáp lại một câu này!!!Không xứng?Trực tiếp sỉ nhục TrầnThanh Minh là không xứng.Đây là muốn cùng Trần Thanh Minh không chết không thôi mà!Đứng ở đằng xa, Trương Thiên Nhẫn muốn nói gì đó nhưng lại do dự, nếu có thế, ông ta vò cùng không hy vọng Tò Minh và Trần Thanh Minh ầm ĩ tới mức không chết không ngừng…Lai lịch của Trần Thanh Minh rất lớn.Vò cùng không đơn giản.“Không xứng? Ha ha…không xứng sao?”, vẻ mặt Trần Thanh Minh thay đổi, tiếp đó lại bật cười, cười một cách oán độc mà tàn nhẫn: “Cậu nói không xứng, vậy thì không xứng đi.Nhưng nếu đã không xứng, vậy thì bổn tọa không những không quỳ xuống xin lỗi mà ngay cả tính mạng của cô ta, bổn tọa cũng chuẩn bị đoạt lấy, cậu làm được gì?!!!”Xé rách da mặt.Thậm chí không cần thể diện nữa.Thái độ cứng rắn của Tò Minh hoàn toàn khiến Trần Thanh Minh tức giận.Cậu là yêu nghiệt đầu tiên trong vạn năm nay thì đã thế nào?Cậu vẫn chưa trưởng thành.Huống hồ, cậu chỉ cô độc một mình mà thòi, cậu còn có thể thực sự lật trời sao?Bổn tọa chính là không cần mặt mũi, muốn choi xấu đó.Cậu có thể làm gì tòi?Khi Trần Thanh Minh vừa bày ra thái độ này, trong chớp mắt tất cả ánh mắt trên sân Linh Võ đang đổ dồn vào bà ta đều trở nên ngây dại.Cái này…Làm sao có thế như vậy?Cũng quá là vô sỉ đi?Nhưng không ai dám đứng lên nói gì.Bởi vì danh tiếng của Trần Thanh Minh quá lớn, kẻ đứng phía sau bà ta là tầng võ trung đỉnh cao, vò cùng lớn mạnh.Không chọc ghẹo nổi.Trương Thiên Nhẫn cau mày, vừa muốn lên tiếng nhưng đúng lúc này.Tò Minh mở lời.“Tôi nói, tôi không đảm bảo cái mạng kia của anh ta, anh ta muốn tự sát hay là tôi tiên anh ta một đoạn! về phần bà, không muốn quỳ? Muốn giở trò với tôi? Vậy cái mạng này của bà tòi cũng muốn chắc rồi!!!”, đáy mẳt Tò Minh xẹt qua một tia sáng lạnh, phun ra từng chữ.Không hề có ý tứ đùa cợt.“Tô Minh, không thể tùy tiện đùa cợt”, Trương Thiên Nhẫn lướt tới từ đằng xa, nói với vẻ mặt ngưng trọng.Tò Minh yêu nghiệt như vậy.Ong ta vô cùng coi trọng anh.Có Tô Minh gia nhập học viện Linh Võ, học viện Linh Võ nhất định có thể đón chờ một tương lai phồn vinh.Nếu đã như vậy, ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tô Minh cùng Trần Thanh Minh đấu đá tới chết, đặc biệt là hiện tại.Bối cảnh của Trần Thanh Minh lớn mạnh, không phải là đối tượng mà Tô Minh của hôm nay có thể đối phó được.Tô Minh dù có yêu nghiệt đến đâu cũng cần phải có thờigian đế trưởng thành.Bây giờ anh dám tuyên bố muốn mạng của Trần Thanh Minh, đây là quá mức ngạo mạn, cứng quá dễ gãy, sẽ chết đó.Đúng, về mặt nguyên tắc, Trần Thanh Minh đánh CƯỢC thua lại không muốn thực hiện theo lời cược, là vấn đề của bà ta.Nhưng có lúc, có những chuyện, thực sự không thể quá tính toán, bởi bạn không có đủ thực lực cùng tư cách để cố chấp!Õng ta đứng ra can ngăn TôMinh thực chất là đế bảo vệ an toàn cho anh.“Tiền bối, tòi, không nói đùa”, song, điều mà Trương Thiên Nhẫn không ngờ tới được chính là Tò Minh lại nói như vậy.Sự nghiêm túc không thế nói ra lời.Trương Thiên Nhẫn còn muốn khuyên nhủ gì đó…“Được! Được! Được!!!”, Trần• • •.