Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 719: Bà Lão Họ Ngụy Rã Tay

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bởi vì, bà ta cảm thấy một kiếm đó của Tô Minh qíổnq nhưmột kiếm thắng áp đảo Mạnh Lăng trước đó, cũng là chiêu mạnh nhất, át chủ bài của anh.Mà sức mạnh thì cũng giống như suy nghĩ của Lâm Chân Võ.Ban nãy, bà ta đã đoán được đôi chút, nó chỉ tàm tạm thôi, cùng lắm chỉ cỡ đó.Bà ta đã tính trước hết rồi.Thế nhưng.Có thật là thế không?Thoáng chốc.Mí mắt bà lão họ Ngụy giật tăng tăng.cá người đều lộ ra vẻ khó có thế tin.Bà ta cảm giác được nguy hiềm cùng cực đang đến gần.Nó đến từ chính nhát kiếm kia!Không thể nào?“Một kiếm này khác xa với một kiếm áp đảo Mạnh Lăng ban nãy ư?”, lúc này, bà lão họ Ngụy mới giật mình nhận ra.Đương nhiên khác xa rồi.Một kiếm này, không những có 30 triệu sức mạnh, quy luậtkhông gian, lực khống chế, kiếm ý Nhập Vi hậu kỳ, còn có thêm chiêu thứ nhất của Thiên vẫn Kiếm – Tuyệt Mệnh Phong Vân!Quan trong nhất là, giờ đây Tô Minh đã hiếu được kha khá ý cảnh của mây và gió, cũng coi như đã nhập môn.Thế nên, sức mạnh của “Tuyệt Mệnh Phong Vân” cũng trở nên cực kỳ khủng bố.Một kiếm này mạnh hơn gấp 3 lần khi đánh với Mạnh Lăng.Chẳng những vậy, tuy khi đánh với Mạnh Lăng, anh cũng dùng Long Ngục Kiếm, nhưngthực tế lại không sử dụng khí thế Long Ngục ở trung tâm kiếm.Có điều, lần này khí thế bàng bạc và sự sắc bén giấu kín bên trong nó đã hoàn toàn được phát động, phát huy ra sức mạnh của Long Ngục Kiếm.Gương mặt già cỗi như vỏ cây của bà lão họ Ngụy run rẩy trắng bệch.Nào dám do dự gì nữa.Trước sự sống còn, bà ta chỉ có thể dùng hết sức ứng chiến!Né tránh là không có khả năng né tránh vì đã muộn rồi.“Pháp thân Chân Vương!”, bà lão họ Ngụy hét lên.Tiếng hét đầy mạnh mẽ và bá đạo.Máu tươi trên người bà ta sôi sùng sục, đâu còn vẻ già nua, yếu ớt như trước.Không chỉ thế, phút chốc, không khí và không gian xung quanh bà ta trực tiếp nát bấy, hình thành không gian Hỗn Độn.Không gian Hỗn Độn ấy lại bị khí tức của bà ta nhồi đầy, hình thành một khung xương pháp thân.cả khung xương nửa trong suốt, cao 30m, rộng 15m, bao bọc lấy bà lão họ Ngụy.Khung xương đó mơ hồ hiện lên bóng dáng của bà lão họ Ngụy.Sau khi khung xương pháp thân xuất hiện, một khí thế khiến người ta khó thở chợt khuếch tán ra từ trên người nó!“Ù, ù, ù”.Chỉ khí thế của nó thôi đã như một cơn cuồng phong hủy thiên diệt địa, nghiền ép tầng võ đạo nơi có Linh Võ Thành khiến nơi đây băt đầu lung lay, tách ratrôi dạt về hư không.Hơn nữa, dưới cơn chấn động, nơi đây như kiểu sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.Tròng cực kỳ kinh khủng.Trên khung xương pháp thân có hai màu đỏ đen đan xen, tỏa ra từng lớp sóng gợn thiên pháp.Chúng như những nút thắt, cài các khớp xương lại với nhau, dệt nên một khung xương hoàn chỉnh.Sau đó, vô số năng lượng tự nhiên trong đất trời liền xông thẳng về phía pháp thân của bà ta.Những năng lượng ấy ngưngtụ lại trên khung xương.Gần như chỉ trong tích tắc, một pháp thân hoàn chỉnh có sức phòng ngự xé rách cả đất trời, sấm rền chớp giật đã hiện ra trước mắt mọi người.Pháp thân đó vừa xuất hiện, ngay cả Lâm Chân Võ cũng không kiềm nổi liên tục lùi ra sau.Ông ta chỉ cảm thấy mạng mình đã không còn do mình nắm giữ nữa rồi.Lại càng không phải nói đến những người khác.“Bà ta thế mà ngưng tụ được cá pháp thăn hoàn chỉnhluôn?”, Lâm Chân Võ hết sức kinh ngạc.Tại sao cảnh giới Chân Vương lại mạnh hơn Thông Thiên rất nhiều?Tại sao lại nói cảnh giới Chân Vương là một bức tường rất khó vượt qua?Đó là chỉ khi bước vào cảnh giới ấy mới có thể ngưng tụ pháp thân của mình.Có pháp thân thì lúc chiến đấu, sức mạnh sẽ được tăng lên đến mức khiến người ta sợ hãi và mạnh hơn đám tu giả võ đạo chưa thể tạo ra pháp thân rất nhiều.Vì vậy, có vô số thiên tài trên đời này có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng lại ít ai khiêu chiến được với Chân Vương.Bản thân Lâm Chân Võ cũng có pháp thân, nhưng ông ta chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Vương, nên mới ngưng tụ được một pháp thân nho nhỏ với rất nhiều lỗ hổng.Không biết qua bao nhiêu năm nữa mới ngưng tụ hoàn chỉnh được.Cũng có thể là cả đời cũng khó mà ngưng tụ ra một pháp thân hoàn chỉnh.Bởi vì nó tốn rất nhiều tài nguyên, vả lại, còn phải hiểuđược đạo tự nhiên trong đất trời, rồi trải qua vô số lôi kiếp đáng sợ mới ngưng tụ thành công được.Nếu không nhìn thấy tận mắt, chắc Lâm Chân Võ sẽ không tin bà lão họ Ngụy kia đã ngưng tụ ra một pháp thân hoàn chỉnh!Xong rồi.Tò Minh chết chắc rồi.Trong lòng Lâm Chân Võ ức muốn chết, tức đến nỗi suýt chửi ầm lên.Bà già nhà bà lôi cả phápthân ra dùng, lại chỉ để giết một chàng trai thuộc thế hệ sau? Có thấy mất mặt không?Điều này giống như một người lớn muốn giết một đứa trẻ, hành động này đã xem như mất trí.Thế mà, người lớn như bà còn lấy cả đao ra dùng!.

Bởi vì, bà ta cảm thấy một kiếm đó của Tô Minh qíổnq như

một kiếm thắng áp đảo Mạnh Lăng trước đó, cũng là chiêu mạnh nhất, át chủ bài của anh.

Mà sức mạnh thì cũng giống như suy nghĩ của Lâm Chân Võ.

Ban nãy, bà ta đã đoán được đôi chút, nó chỉ tàm tạm thôi, cùng lắm chỉ cỡ đó.

Bà ta đã tính trước hết rồi.

Thế nhưng.

Có thật là thế không?

Thoáng chốc.

Mí mắt bà lão họ Ngụy giật tăng tăng.

cá người đều lộ ra vẻ khó có thế tin.

Bà ta cảm giác được nguy hiềm cùng cực đang đến gần.

Nó đến từ chính nhát kiếm kia!

Không thể nào?

“Một kiếm này khác xa với một kiếm áp đảo Mạnh Lăng ban nãy ư?”, lúc này, bà lão họ Ngụy mới giật mình nhận ra.

Đương nhiên khác xa rồi.

Một kiếm này, không những có 30 triệu sức mạnh, quy luật

không gian, lực khống chế, kiếm ý Nhập Vi hậu kỳ, còn có thêm chiêu thứ nhất của Thiên vẫn Kiếm – Tuyệt Mệnh Phong Vân!

Quan trong nhất là, giờ đây Tô Minh đã hiếu được kha khá ý cảnh của mây và gió, cũng coi như đã nhập môn.

Thế nên, sức mạnh của “Tuyệt Mệnh Phong Vân” cũng trở nên cực kỳ khủng bố.

Một kiếm này mạnh hơn gấp 3 lần khi đánh với Mạnh Lăng.

Chẳng những vậy, tuy khi đánh với Mạnh Lăng, anh cũng dùng Long Ngục Kiếm, nhưng

thực tế lại không sử dụng khí thế Long Ngục ở trung tâm kiếm.

Có điều, lần này khí thế bàng bạc và sự sắc bén giấu kín bên trong nó đã hoàn toàn được phát động, phát huy ra sức mạnh của Long Ngục Kiếm.

Gương mặt già cỗi như vỏ cây của bà lão họ Ngụy run rẩy trắng bệch.

Nào dám do dự gì nữa.

Trước sự sống còn, bà ta chỉ có thể dùng hết sức ứng chiến!

Né tránh là không có khả năng né tránh vì đã muộn rồi.

“Pháp thân Chân Vương!”, bà lão họ Ngụy hét lên.

Tiếng hét đầy mạnh mẽ và bá đạo.

Máu tươi trên người bà ta sôi sùng sục, đâu còn vẻ già nua, yếu ớt như trước.

Không chỉ thế, phút chốc, không khí và không gian xung quanh bà ta trực tiếp nát bấy, hình thành không gian Hỗn Độn.

Không gian Hỗn Độn ấy lại bị khí tức của bà ta nhồi đầy, hình thành một khung xương pháp thân.

cả khung xương nửa trong suốt, cao 30m, rộng 15m, bao bọc lấy bà lão họ Ngụy.

Khung xương đó mơ hồ hiện lên bóng dáng của bà lão họ Ngụy.

Sau khi khung xương pháp thân xuất hiện, một khí thế khiến người ta khó thở chợt khuếch tán ra từ trên người nó!

“Ù, ù, ù”.

Chỉ khí thế của nó thôi đã như một cơn cuồng phong hủy thiên diệt địa, nghiền ép tầng võ đạo nơi có Linh Võ Thành khiến nơi đây băt đầu lung lay, tách ra

trôi dạt về hư không.

Hơn nữa, dưới cơn chấn động, nơi đây như kiểu sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Tròng cực kỳ kinh khủng.

Trên khung xương pháp thân có hai màu đỏ đen đan xen, tỏa ra từng lớp sóng gợn thiên pháp.

Chúng như những nút thắt, cài các khớp xương lại với nhau, dệt nên một khung xương hoàn chỉnh.

Sau đó, vô số năng lượng tự nhiên trong đất trời liền xông thẳng về phía pháp thân của bà ta.

Những năng lượng ấy ngưng

tụ lại trên khung xương.

Gần như chỉ trong tích tắc, một pháp thân hoàn chỉnh có sức phòng ngự xé rách cả đất trời, sấm rền chớp giật đã hiện ra trước mắt mọi người.

Pháp thân đó vừa xuất hiện, ngay cả Lâm Chân Võ cũng không kiềm nổi liên tục lùi ra sau.

Ông ta chỉ cảm thấy mạng mình đã không còn do mình nắm giữ nữa rồi.

Lại càng không phải nói đến những người khác.

“Bà ta thế mà ngưng tụ được cá pháp thăn hoàn chỉnh

luôn?”, Lâm Chân Võ hết sức kinh ngạc.

Tại sao cảnh giới Chân Vương lại mạnh hơn Thông Thiên rất nhiều?

Tại sao lại nói cảnh giới Chân Vương là một bức tường rất khó vượt qua?

Đó là chỉ khi bước vào cảnh giới ấy mới có thể ngưng tụ pháp thân của mình.

Có pháp thân thì lúc chiến đấu, sức mạnh sẽ được tăng lên đến mức khiến người ta sợ hãi và mạnh hơn đám tu giả võ đạo chưa thể tạo ra pháp thân rất nhiều.

Vì vậy, có vô số thiên tài trên đời này có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng lại ít ai khiêu chiến được với Chân Vương.

Bản thân Lâm Chân Võ cũng có pháp thân, nhưng ông ta chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Vương, nên mới ngưng tụ được một pháp thân nho nhỏ với rất nhiều lỗ hổng.

Không biết qua bao nhiêu năm nữa mới ngưng tụ hoàn chỉnh được.

Cũng có thể là cả đời cũng khó mà ngưng tụ ra một pháp thân hoàn chỉnh.

Bởi vì nó tốn rất nhiều tài nguyên, vả lại, còn phải hiểu

được đạo tự nhiên trong đất trời, rồi trải qua vô số lôi kiếp đáng sợ mới ngưng tụ thành công được.

Nếu không nhìn thấy tận mắt, chắc Lâm Chân Võ sẽ không tin bà lão họ Ngụy kia đã ngưng tụ ra một pháp thân hoàn chỉnh!

Xong rồi.

Tò Minh chết chắc rồi.

Trong lòng Lâm Chân Võ ức muốn chết, tức đến nỗi suýt chửi ầm lên.

Bà già nhà bà lôi cả pháp

thân ra dùng, lại chỉ để giết một chàng trai thuộc thế hệ sau? Có thấy mất mặt không?

Điều này giống như một người lớn muốn giết một đứa trẻ, hành động này đã xem như mất trí.

Thế mà, người lớn như bà còn lấy cả đao ra dùng!.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bởi vì, bà ta cảm thấy một kiếm đó của Tô Minh qíổnq nhưmột kiếm thắng áp đảo Mạnh Lăng trước đó, cũng là chiêu mạnh nhất, át chủ bài của anh.Mà sức mạnh thì cũng giống như suy nghĩ của Lâm Chân Võ.Ban nãy, bà ta đã đoán được đôi chút, nó chỉ tàm tạm thôi, cùng lắm chỉ cỡ đó.Bà ta đã tính trước hết rồi.Thế nhưng.Có thật là thế không?Thoáng chốc.Mí mắt bà lão họ Ngụy giật tăng tăng.cá người đều lộ ra vẻ khó có thế tin.Bà ta cảm giác được nguy hiềm cùng cực đang đến gần.Nó đến từ chính nhát kiếm kia!Không thể nào?“Một kiếm này khác xa với một kiếm áp đảo Mạnh Lăng ban nãy ư?”, lúc này, bà lão họ Ngụy mới giật mình nhận ra.Đương nhiên khác xa rồi.Một kiếm này, không những có 30 triệu sức mạnh, quy luậtkhông gian, lực khống chế, kiếm ý Nhập Vi hậu kỳ, còn có thêm chiêu thứ nhất của Thiên vẫn Kiếm – Tuyệt Mệnh Phong Vân!Quan trong nhất là, giờ đây Tô Minh đã hiếu được kha khá ý cảnh của mây và gió, cũng coi như đã nhập môn.Thế nên, sức mạnh của “Tuyệt Mệnh Phong Vân” cũng trở nên cực kỳ khủng bố.Một kiếm này mạnh hơn gấp 3 lần khi đánh với Mạnh Lăng.Chẳng những vậy, tuy khi đánh với Mạnh Lăng, anh cũng dùng Long Ngục Kiếm, nhưngthực tế lại không sử dụng khí thế Long Ngục ở trung tâm kiếm.Có điều, lần này khí thế bàng bạc và sự sắc bén giấu kín bên trong nó đã hoàn toàn được phát động, phát huy ra sức mạnh của Long Ngục Kiếm.Gương mặt già cỗi như vỏ cây của bà lão họ Ngụy run rẩy trắng bệch.Nào dám do dự gì nữa.Trước sự sống còn, bà ta chỉ có thể dùng hết sức ứng chiến!Né tránh là không có khả năng né tránh vì đã muộn rồi.“Pháp thân Chân Vương!”, bà lão họ Ngụy hét lên.Tiếng hét đầy mạnh mẽ và bá đạo.Máu tươi trên người bà ta sôi sùng sục, đâu còn vẻ già nua, yếu ớt như trước.Không chỉ thế, phút chốc, không khí và không gian xung quanh bà ta trực tiếp nát bấy, hình thành không gian Hỗn Độn.Không gian Hỗn Độn ấy lại bị khí tức của bà ta nhồi đầy, hình thành một khung xương pháp thân.cả khung xương nửa trong suốt, cao 30m, rộng 15m, bao bọc lấy bà lão họ Ngụy.Khung xương đó mơ hồ hiện lên bóng dáng của bà lão họ Ngụy.Sau khi khung xương pháp thân xuất hiện, một khí thế khiến người ta khó thở chợt khuếch tán ra từ trên người nó!“Ù, ù, ù”.Chỉ khí thế của nó thôi đã như một cơn cuồng phong hủy thiên diệt địa, nghiền ép tầng võ đạo nơi có Linh Võ Thành khiến nơi đây băt đầu lung lay, tách ratrôi dạt về hư không.Hơn nữa, dưới cơn chấn động, nơi đây như kiểu sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.Tròng cực kỳ kinh khủng.Trên khung xương pháp thân có hai màu đỏ đen đan xen, tỏa ra từng lớp sóng gợn thiên pháp.Chúng như những nút thắt, cài các khớp xương lại với nhau, dệt nên một khung xương hoàn chỉnh.Sau đó, vô số năng lượng tự nhiên trong đất trời liền xông thẳng về phía pháp thân của bà ta.Những năng lượng ấy ngưngtụ lại trên khung xương.Gần như chỉ trong tích tắc, một pháp thân hoàn chỉnh có sức phòng ngự xé rách cả đất trời, sấm rền chớp giật đã hiện ra trước mắt mọi người.Pháp thân đó vừa xuất hiện, ngay cả Lâm Chân Võ cũng không kiềm nổi liên tục lùi ra sau.Ông ta chỉ cảm thấy mạng mình đã không còn do mình nắm giữ nữa rồi.Lại càng không phải nói đến những người khác.“Bà ta thế mà ngưng tụ được cá pháp thăn hoàn chỉnhluôn?”, Lâm Chân Võ hết sức kinh ngạc.Tại sao cảnh giới Chân Vương lại mạnh hơn Thông Thiên rất nhiều?Tại sao lại nói cảnh giới Chân Vương là một bức tường rất khó vượt qua?Đó là chỉ khi bước vào cảnh giới ấy mới có thể ngưng tụ pháp thân của mình.Có pháp thân thì lúc chiến đấu, sức mạnh sẽ được tăng lên đến mức khiến người ta sợ hãi và mạnh hơn đám tu giả võ đạo chưa thể tạo ra pháp thân rất nhiều.Vì vậy, có vô số thiên tài trên đời này có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng lại ít ai khiêu chiến được với Chân Vương.Bản thân Lâm Chân Võ cũng có pháp thân, nhưng ông ta chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Vương, nên mới ngưng tụ được một pháp thân nho nhỏ với rất nhiều lỗ hổng.Không biết qua bao nhiêu năm nữa mới ngưng tụ hoàn chỉnh được.Cũng có thể là cả đời cũng khó mà ngưng tụ ra một pháp thân hoàn chỉnh.Bởi vì nó tốn rất nhiều tài nguyên, vả lại, còn phải hiểuđược đạo tự nhiên trong đất trời, rồi trải qua vô số lôi kiếp đáng sợ mới ngưng tụ thành công được.Nếu không nhìn thấy tận mắt, chắc Lâm Chân Võ sẽ không tin bà lão họ Ngụy kia đã ngưng tụ ra một pháp thân hoàn chỉnh!Xong rồi.Tò Minh chết chắc rồi.Trong lòng Lâm Chân Võ ức muốn chết, tức đến nỗi suýt chửi ầm lên.Bà già nhà bà lôi cả phápthân ra dùng, lại chỉ để giết một chàng trai thuộc thế hệ sau? Có thấy mất mặt không?Điều này giống như một người lớn muốn giết một đứa trẻ, hành động này đã xem như mất trí.Thế mà, người lớn như bà còn lấy cả đao ra dùng!.

Chương 719: Bà Lão Họ Ngụy Rã Tay