Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1219: Biết Lái Xe Không?

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Hữu Hữu bị Mộ Dịch Thần ôm vào trong ngực, không nhìn thấy tình hình ở phía sau, nhưng cậu có thể nghe được tiếng động cơ xe gào rú ở bên ngoài."Pằng!" một tiếng.Lisa vừa mới nổ súng, một viên đạn phá vỡ kính xe phía sau."Loảng xoảng" một tiếng, kính xe vỡ vụn, mảnh vụn bay vào trên người Mộ Dịch Thần.Mảnh thủy tinh sượt qua cổ của Mộ Dịch Thần, để lại một vệt máu.Mộ Dịch Thần theo bản năng ôm Hữu Hữu chặt hơn."Anh ta..."Hữu Hữu ôm chặt Mộ Dịch Thần, Mộ Dịch Thần cười an ủi cậu, hai tay nhẹ nhàng xoa gáy cậu: "Đừng sợ, anh ta sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.""Ừ."Hữu Hữu nhẹ trả lời, có hơi bất an, tuy không tự nhiên lắm nhưng lại cố gắng nói: "Anh ta trai ngốc nghếch... em cũng không muốn anh ta xảy ra chuyện gì cả."Mộ Dịch Thần ngẩn ra, ngực phập phồng, nở nụ cười: "Anh ta cũng sẽ không sao."Lisa một mực tìm cơ hội, ngay tại lúc một cái xe phía sau vượt lên, một looạt đạn lại được bắn tới lần nữa."Vút vút vút."Đạn găm vào kính, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên."Phập." Một viên đạn bắn trung thái dương của tài xế.Máu bắn ra dính lên người Mộ Dịch Thần.Thi thể người tài xế đổ gục xuống áp lên trên tay lái.Xe mất khống chế, suýt nữa thì lao xuống vách núi.Lisa nhào qua, giữ tay lái đẩy thi thể qua một bên.Xe mới miễn cưỡng ổn định được.Nhưng chân ga thì bị đè nặng xuống.Hữu Hữu chứng kiến toàn bộ sự việc.Mộ Dịch Thần không muốn cậu phải nhìn việc này, liền nói: "Hữu Hữu, không được nhìn."Lisa quỳ một chân xuống, một tay thì cầm súng, một tay cầm lái, vội quay đầu lại hỏi: "Biết lái xe chứ?"Mộ Dịch Thần nhíu mày: "Hỏi ai?"Lisa quay đầu lại nhìn cậu: "Cậu.""Tôi biết.""Lái đi."Lisa mở cửa xe, đẩy thi thể của tài xế xuống.Mộ Dịch Thần ôm Hữu Hữu qua một bên, dặn: "Không được lộn xộn nhé? Đừng để lộ thân, đằng sau có người dùng súng bắn, sẽ bị thương đấy.""Được.""Ngoan, nghe lời."Mộ Dịch Thần nói xong, liền bò đến chỗ vô lăng điều khiển, đóng cửa xe lại, ngồi ổn định, một chân đạp chân ga, tay gạt cần số.Kỹ thuật lái xe của cậu chưa phải tốt lắm, mới biết lái xe cách đây một năm, coi như tạm được.Giáo viên bảo cũng rất có năng khiếu.Hiện tại cũng không phải lần đầu tiên lái xe cho nên cũng không thấy bỡ ngỡ.Lisa nói: "Cố gắng tới chỗ hẹn.""Được."Vừa kiểm tra vị trí định vị, vừa cố gắng cúi thấp người xuống tránh đạn từ phía sau.Lisa dựa vào ghế để yểm trợ."Chú ý! Phía trước đột nhiên thay đổi mục tiêu.""Ừ."

Hữu Hữu bị Mộ Dịch Thần ôm vào trong ngực, không nhìn thấy tình hình ở phía sau, nhưng cậu có thể nghe được tiếng động cơ xe gào rú ở bên ngoài.

"Pằng!" một tiếng.

Lisa vừa mới nổ súng, một viên đạn phá vỡ kính xe phía sau.

"Loảng xoảng" một tiếng, kính xe vỡ vụn, mảnh vụn bay vào trên người Mộ Dịch Thần.

Mảnh thủy tinh sượt qua cổ của Mộ Dịch Thần, để lại một vệt máu.

Mộ Dịch Thần theo bản năng ôm Hữu Hữu chặt hơn.

"Anh ta..."

Hữu Hữu ôm chặt Mộ Dịch Thần, Mộ Dịch Thần cười an ủi cậu, hai tay nhẹ nhàng xoa gáy cậu: "Đừng sợ, anh ta sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu."

"Ừ."

Hữu Hữu nhẹ trả lời, có hơi bất an, tuy không tự nhiên lắm nhưng lại cố gắng nói: "Anh ta trai ngốc nghếch... em cũng không muốn anh ta xảy ra chuyện gì cả."

Mộ Dịch Thần ngẩn ra, ngực phập phồng, nở nụ cười: "Anh ta cũng sẽ không sao."

Lisa một mực tìm cơ hội, ngay tại lúc một cái xe phía sau vượt lên, một looạt đạn lại được bắn tới lần nữa.

"Vút vút vút."

Đạn găm vào kính, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.

"Phập." Một viên đạn bắn trung thái dương của tài xế.

Máu bắn ra dính lên người Mộ Dịch Thần.

Thi thể người tài xế đổ gục xuống áp lên trên tay lái.

Xe mất khống chế, suýt nữa thì lao xuống vách núi.

Lisa nhào qua, giữ tay lái đẩy thi thể qua một bên.

Xe mới miễn cưỡng ổn định được.

Nhưng chân ga thì bị đè nặng xuống.

Hữu Hữu chứng kiến toàn bộ sự việc.

Mộ Dịch Thần không muốn cậu phải nhìn việc này, liền nói: "Hữu Hữu, không được nhìn."

Lisa quỳ một chân xuống, một tay thì cầm súng, một tay cầm lái, vội quay đầu lại hỏi: "Biết lái xe chứ?"

Mộ Dịch Thần nhíu mày: "Hỏi ai?"

Lisa quay đầu lại nhìn cậu: "Cậu."

"Tôi biết."

"Lái đi."

Lisa mở cửa xe, đẩy thi thể của tài xế xuống.

Mộ Dịch Thần ôm Hữu Hữu qua một bên, dặn: "Không được lộn xộn nhé? Đừng để lộ thân, đằng sau có người dùng súng bắn, sẽ bị thương đấy."

"Được."

"Ngoan, nghe lời."

Mộ Dịch Thần nói xong, liền bò đến chỗ vô lăng điều khiển, đóng cửa xe lại, ngồi ổn định, một chân đạp chân ga, tay gạt cần số.

Kỹ thuật lái xe của cậu chưa phải tốt lắm, mới biết lái xe cách đây một năm, coi như tạm được.

Giáo viên bảo cũng rất có năng khiếu.

Hiện tại cũng không phải lần đầu tiên lái xe cho nên cũng không thấy bỡ ngỡ.

Lisa nói: "Cố gắng tới chỗ hẹn."

"Được."

Vừa kiểm tra vị trí định vị, vừa cố gắng cúi thấp người xuống tránh đạn từ phía sau.

Lisa dựa vào ghế để yểm trợ.

"Chú ý! Phía trước đột nhiên thay đổi mục tiêu."

"Ừ."

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Hữu Hữu bị Mộ Dịch Thần ôm vào trong ngực, không nhìn thấy tình hình ở phía sau, nhưng cậu có thể nghe được tiếng động cơ xe gào rú ở bên ngoài."Pằng!" một tiếng.Lisa vừa mới nổ súng, một viên đạn phá vỡ kính xe phía sau."Loảng xoảng" một tiếng, kính xe vỡ vụn, mảnh vụn bay vào trên người Mộ Dịch Thần.Mảnh thủy tinh sượt qua cổ của Mộ Dịch Thần, để lại một vệt máu.Mộ Dịch Thần theo bản năng ôm Hữu Hữu chặt hơn."Anh ta..."Hữu Hữu ôm chặt Mộ Dịch Thần, Mộ Dịch Thần cười an ủi cậu, hai tay nhẹ nhàng xoa gáy cậu: "Đừng sợ, anh ta sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.""Ừ."Hữu Hữu nhẹ trả lời, có hơi bất an, tuy không tự nhiên lắm nhưng lại cố gắng nói: "Anh ta trai ngốc nghếch... em cũng không muốn anh ta xảy ra chuyện gì cả."Mộ Dịch Thần ngẩn ra, ngực phập phồng, nở nụ cười: "Anh ta cũng sẽ không sao."Lisa một mực tìm cơ hội, ngay tại lúc một cái xe phía sau vượt lên, một looạt đạn lại được bắn tới lần nữa."Vút vút vút."Đạn găm vào kính, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên."Phập." Một viên đạn bắn trung thái dương của tài xế.Máu bắn ra dính lên người Mộ Dịch Thần.Thi thể người tài xế đổ gục xuống áp lên trên tay lái.Xe mất khống chế, suýt nữa thì lao xuống vách núi.Lisa nhào qua, giữ tay lái đẩy thi thể qua một bên.Xe mới miễn cưỡng ổn định được.Nhưng chân ga thì bị đè nặng xuống.Hữu Hữu chứng kiến toàn bộ sự việc.Mộ Dịch Thần không muốn cậu phải nhìn việc này, liền nói: "Hữu Hữu, không được nhìn."Lisa quỳ một chân xuống, một tay thì cầm súng, một tay cầm lái, vội quay đầu lại hỏi: "Biết lái xe chứ?"Mộ Dịch Thần nhíu mày: "Hỏi ai?"Lisa quay đầu lại nhìn cậu: "Cậu.""Tôi biết.""Lái đi."Lisa mở cửa xe, đẩy thi thể của tài xế xuống.Mộ Dịch Thần ôm Hữu Hữu qua một bên, dặn: "Không được lộn xộn nhé? Đừng để lộ thân, đằng sau có người dùng súng bắn, sẽ bị thương đấy.""Được.""Ngoan, nghe lời."Mộ Dịch Thần nói xong, liền bò đến chỗ vô lăng điều khiển, đóng cửa xe lại, ngồi ổn định, một chân đạp chân ga, tay gạt cần số.Kỹ thuật lái xe của cậu chưa phải tốt lắm, mới biết lái xe cách đây một năm, coi như tạm được.Giáo viên bảo cũng rất có năng khiếu.Hiện tại cũng không phải lần đầu tiên lái xe cho nên cũng không thấy bỡ ngỡ.Lisa nói: "Cố gắng tới chỗ hẹn.""Được."Vừa kiểm tra vị trí định vị, vừa cố gắng cúi thấp người xuống tránh đạn từ phía sau.Lisa dựa vào ghế để yểm trợ."Chú ý! Phía trước đột nhiên thay đổi mục tiêu.""Ừ."

Chương 1219: Biết Lái Xe Không?