Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 762: Phá Vỡ Mọi Quy Luật
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “A…”, tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng vang lên không ngớt.Sinh mạng, thế xác, hồn phách và cả tàu con thoi tác chiến đều biến thành cát bụi trong chưa đầy một phút.Tò Minh vung Ma La Kiếm lên, giết chết ít nhất 30 người, đều là những cường giả đến từ bốn thế lực lớn.Trong đó bao gồm 12 người ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ và trung kỳ, 14 người ở cảnh giới bán bộ chân hoàng và 3 người ở cảnh giới chân hoàng đỉnh phong.Chỉ trong vòng một phút mà Tò Minh đã tiêu diệt hết 1/10 những cường giả đỉnh cao của thế giới Tiểu Thiên.Thòng thường, ở thế giới Tiểu Thiên đều là bá chủ, vậy mà giờ đây một lần lại chết bao nhiêu người như vậy.Nhưng…Tâm trạng của Tò Minh vẫn không ổn, vẫn sục sôi sát ý.Bởi vì thời hạn một phút sắp kết thúc và lúc đó Ma La Kiếm sẽ biến thành chiếc vòng quay về nằm gọn trong tay anh và anh không đạt được mục đích củamình.Trong kế hoạch của Tô Minh, anh muốn dùng Ma La Kiếm để tiêu diệt hết tất cả.Chí ít là có thế tiêu diệt vương triều Liệt Nhật, Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập.Thậm chí, nếu đủ thời gian và may mắn thì anh còn muốn tiêu diệt cả ba người đó.Vì vậy anh mới sốt sắng.Kể cả vậy, anh vẫn phải liều mạng, liều mạng để giết chết đám khốn kiếp đó.Nhưng nào ngờ…“Mẹ kiếp!”, Tô Minh thầm mắng.Bực quá đi!Đúng lúc này, toàn thân Tô Minh run rấy, có chút yếu ớt.Vì dù sao một ngày Ma La Kiếm cũng chỉ dùng được một lần.Nhưng đây không phải là điều mấu chốt.Quan trọng là, đám người thành tinh kia, lại quay lại rồi.Mặc dù trước đó đều tiêu diệt được phần hồn nhưng cũngcó kẻ chạy được và nấp ở chỗ an toàn quan sát tất cả.Trên thực tế cũng không cần nhìn.Đám Phó Tử Lập và Hách Liên Giảo đều rõ, thanh kiếm mà Tô Minh dùng cũng bị giới hạn về thời gian, một ngày cùng lắm cũng chỉ dùng được một lần thôi.Lý do rất đon giản, bảo vật vò địch, mạnh đến mức không thể hình dung nổi, mạnh đến nỗi có thể trấn áp được vạn vật và làm đảo lộn cả quy luật thời gian thì làm sao dễ dàng sử dụng vậy được.Ví dụ như kiểu, một đứa trẻsơ sinh liệu có cầm được khẩu súng trường nặng 30kg không?Không thể nào!Kể cả dùng cách đặc biệt nào đó làm được trong một khoảng thời gian nhất định nhưng cũng phải trả cái giá rất đắt.Hơn nữa tuyệt đối không thể dùng được trong thời gian ngắn.“Giao thanh kiếm đó ra đây thì tòi sẽ giữ cho cậu cái mạng này”, Phó Tử Lập và Phó Tịch lại xuất hiện, âm hồn không tan.Thoạt nhìn hai người này là kiếm tu có khí chất tiên nhân nhưnglúc này mắt cũng đầy vẻ đố kỵ.Tham lam…Tham lam đến mức sắp bước vào nhập ma.Kiếm tu vốn không có sức kháng cự với kiếm, huống hồ thanh kiếm đó của Tô Minh mạnh đến mức khó diễn tả.Lúc này hơi thở của hai bố con cũng trở nên gấp gáp, thậm chí còn quên cả thần thông nhật nguyệt của Tiêu Nguyệt.Thần thõng cái nỗi gì? Kể cả dùng đến năng lượng của nhật nguyệt thì cũng không thể bằngthanh kiếm đó.Nếu như có được thanh kiếm đó thì đúng là có thể vô địch cả thế giới Tiểu Thiên và có thể thống trị cả thế giới Tiếu Thiên rồi.Hách Liên Giảo cũng vậy, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, giống như người bị bỏ đói bốn năm ngày hòm nay nhìn thấy thịt cá ngon.Bà ta vốn là người có khí chất, có nhan sắc nhưng lúc này trên mặt toàn là vẻ tham lam.Còn cả sáu bảy thế lực trốn được truy đuối của Tô Minh rồinấp ở trong hư không quan sát trận chiến, lúc này cũng giống như đàn sư tử sống trong hoang mạc khò cằn không tìm thấy nguồn nước, lúc này nhìn thấy nước mà mắt như phát sáng.“Giữ cái cc! Lần này xem ông chạy kiểu gì?”, Tô Minh đột nhiên quát lên.Sát ý vô tận.Kế cả anh không có Ma La Kiếm thì anh không thể giết người được sao?Có chuông Thiên Địa Huyền Hoàng trên người, có máu thần và kho tàng huyết mạch nữa thìTô Minh lo gì.Tò Minh nhắm trúng Phó Tịch, anh thật sự muốn giết người.Đúng thế! Không có Ma La Kiếm thì anh không giết chết được Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập.Kể cả liều mạng thì cơ hội cũng không lớn.Nhưng giết chết Phó Tịch thì anh hoàn toàn có thế làm được.Cảnh giới chân hoàng trung kỳ thòi mà.Kể cả Phó Tịch ở bên cạnh Phó Tử Lập cũng không sao.Bởi vì Tô Minh có niềm tin là anhlàm được.Chỉ cần đỡ được một hai đòn tấn công mà không chết thì vẫn có thể tận dụng được 3 giây cuối cùng, như vậy thì mình có thể giết chết Phó Tịch rồi.Còn đám Hách Liên Giảo và những người khác có ra tay cùng lúc hay không thì Tô Minh không chắc.Nhưng anh đánh cược, anh cược là họ sẽ không.Bởi vì, nếu như có thế thì có ai muốn làm bia đỡ đạn đâu.“Phụpl”, Tô Minh sử dụng triệt để quy luật không gian.“Quy vu trần ai!”, Tò Minh giơ quyền lên là khóa chặt khí tức của đối phương, sau đó điên cuồng đập về phía Phó Tịch.Trong ánh mắt của Phó Tử Lập toát lên vẻ kinh ngạc.Bởi vì ông ta không thể ngờ Tô Minh lại điên cuồng đến nỗi vậy.Không có thanh kiếm vô địch kia mà Tô Minh cũng dám ra tay sao?“Xoẹt!”, ba đường ánh sáng từ sau lưng Tô Minh đột nhiên vút lên trời rồi lập tức xé tan bầu trời.Ba ánh sáng có màu vàng,đỏ, đen.Ba màu đều đại diện < • • cho ba luồng khí tức của thần thú cổ đại.Tất nhiên, khí tức này đã được Tò Minh hấp thụ hoàn toàn và nắm bắt được rồi.Trong lúc ba luồng ánh sáng vút lên trời thì bắt đầu hấp thụ năng lượng của vạn vật trong trời đất.Bất luận là bầu trời hay năng lượng trong hư không, bất luận là kim loại hay nước hay lửa và cả năng lượng của các thuộc tính khác, thậm chí là năng lượng đến từ chân trời và sâu trong lòng đất của Thiên Đường Ngục đều bị hấp thụ một cách triệt đế.Năng lượng từ bốn phương tám hướng đều hội tụ lại.Trong chớp mắt, năng lượng của biển cũng được hòa quyện lại trong khí tức của ba luồng ánh sáng đó.Ba luồng khí tức điên cuồng sục sôi, hòa quyện lại, cuối cùng ngưng tụ.Cuối cùng nó tạo thành một chùm năng lượng nhiều màu sắc gần như tiêu tốn rất nhiều thời gian và cuối cùng vo tròn lại biến thành một cái chân.Cái chân như chân voi dài rộng hơn ngàn mét, vết chânbước một bước có thể rộng vô cùng.Chỉ nhìn thôi mà như kiểu muốn xé nát tâm can cũng như quan niệm võ đạo của tất cả mọi người..
“A…”, tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng vang lên không ngớt.
Sinh mạng, thế xác, hồn phách và cả tàu con thoi tác chiến đều biến thành cát bụi trong chưa đầy một phút.
Tò Minh vung Ma La Kiếm lên, giết chết ít nhất 30 người, đều là những cường giả đến từ bốn thế lực lớn.
Trong đó bao gồm 12 người ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ và trung kỳ, 14 người ở cảnh giới bán bộ chân hoàng và 3 người ở cảnh giới chân hoàng đỉnh phong.
Chỉ trong vòng một phút mà Tò Minh đã tiêu diệt hết 1/10 những cường giả đỉnh cao của thế giới Tiểu Thiên.
Thòng thường, ở thế giới Tiểu Thiên đều là bá chủ, vậy mà giờ đây một lần lại chết bao nhiêu người như vậy.
Nhưng…
Tâm trạng của Tò Minh vẫn không ổn, vẫn sục sôi sát ý.
Bởi vì thời hạn một phút sắp kết thúc và lúc đó Ma La Kiếm sẽ biến thành chiếc vòng quay về nằm gọn trong tay anh và anh không đạt được mục đích của
mình.
Trong kế hoạch của Tô Minh, anh muốn dùng Ma La Kiếm để tiêu diệt hết tất cả.
Chí ít là có thế tiêu diệt vương triều Liệt Nhật, Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập.
Thậm chí, nếu đủ thời gian và may mắn thì anh còn muốn tiêu diệt cả ba người đó.
Vì vậy anh mới sốt sắng.
Kể cả vậy, anh vẫn phải liều mạng, liều mạng để giết chết đám khốn kiếp đó.
Nhưng nào ngờ…
“Mẹ kiếp!”, Tô Minh thầm mắng.
Bực quá đi!
Đúng lúc này, toàn thân Tô Minh run rấy, có chút yếu ớt.
Vì dù sao một ngày Ma La Kiếm cũng chỉ dùng được một lần.
Nhưng đây không phải là điều mấu chốt.
Quan trọng là, đám người thành tinh kia, lại quay lại rồi.
Mặc dù trước đó đều tiêu diệt được phần hồn nhưng cũng
có kẻ chạy được và nấp ở chỗ an toàn quan sát tất cả.
Trên thực tế cũng không cần nhìn.
Đám Phó Tử Lập và Hách Liên Giảo đều rõ, thanh kiếm mà Tô Minh dùng cũng bị giới hạn về thời gian, một ngày cùng lắm cũng chỉ dùng được một lần thôi.
Lý do rất đon giản, bảo vật vò địch, mạnh đến mức không thể hình dung nổi, mạnh đến nỗi có thể trấn áp được vạn vật và làm đảo lộn cả quy luật thời gian thì làm sao dễ dàng sử dụng vậy được.
Ví dụ như kiểu, một đứa trẻ
sơ sinh liệu có cầm được khẩu súng trường nặng 30kg không?
Không thể nào!
Kể cả dùng cách đặc biệt nào đó làm được trong một khoảng thời gian nhất định nhưng cũng phải trả cái giá rất đắt.
Hơn nữa tuyệt đối không thể dùng được trong thời gian ngắn.
“Giao thanh kiếm đó ra đây thì tòi sẽ giữ cho cậu cái mạng này”, Phó Tử Lập và Phó Tịch lại xuất hiện, âm hồn không tan.
Thoạt nhìn hai người này là kiếm tu có khí chất tiên nhân nhưng
lúc này mắt cũng đầy vẻ đố kỵ.
Tham lam…
Tham lam đến mức sắp bước vào nhập ma.
Kiếm tu vốn không có sức kháng cự với kiếm, huống hồ thanh kiếm đó của Tô Minh mạnh đến mức khó diễn tả.
Lúc này hơi thở của hai bố con cũng trở nên gấp gáp, thậm chí còn quên cả thần thông nhật nguyệt của Tiêu Nguyệt.
Thần thõng cái nỗi gì? Kể cả dùng đến năng lượng của nhật nguyệt thì cũng không thể bằng
thanh kiếm đó.
Nếu như có được thanh kiếm đó thì đúng là có thể vô địch cả thế giới Tiểu Thiên và có thể thống trị cả thế giới Tiếu Thiên rồi.
Hách Liên Giảo cũng vậy, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, giống như người bị bỏ đói bốn năm ngày hòm nay nhìn thấy thịt cá ngon.
Bà ta vốn là người có khí chất, có nhan sắc nhưng lúc này trên mặt toàn là vẻ tham lam.
Còn cả sáu bảy thế lực trốn được truy đuối của Tô Minh rồi
nấp ở trong hư không quan sát trận chiến, lúc này cũng giống như đàn sư tử sống trong hoang mạc khò cằn không tìm thấy nguồn nước, lúc này nhìn thấy nước mà mắt như phát sáng.
“Giữ cái cc! Lần này xem ông chạy kiểu gì?”, Tô Minh đột nhiên quát lên.
Sát ý vô tận.
Kế cả anh không có Ma La Kiếm thì anh không thể giết người được sao?
Có chuông Thiên Địa Huyền Hoàng trên người, có máu thần và kho tàng huyết mạch nữa thì
Tô Minh lo gì.
Tò Minh nhắm trúng Phó Tịch, anh thật sự muốn giết người.
Đúng thế! Không có Ma La Kiếm thì anh không giết chết được Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập.
Kể cả liều mạng thì cơ hội cũng không lớn.
Nhưng giết chết Phó Tịch thì anh hoàn toàn có thế làm được.
Cảnh giới chân hoàng trung kỳ thòi mà.
Kể cả Phó Tịch ở bên cạnh Phó Tử Lập cũng không sao.
Bởi vì Tô Minh có niềm tin là anh
làm được.
Chỉ cần đỡ được một hai đòn tấn công mà không chết thì vẫn có thể tận dụng được 3 giây cuối cùng, như vậy thì mình có thể giết chết Phó Tịch rồi.
Còn đám Hách Liên Giảo và những người khác có ra tay cùng lúc hay không thì Tô Minh không chắc.
Nhưng anh đánh cược, anh cược là họ sẽ không.
Bởi vì, nếu như có thế thì có ai muốn làm bia đỡ đạn đâu.
“Phụpl”, Tô Minh sử dụng triệt để quy luật không gian.
“Quy vu trần ai!”, Tò Minh giơ quyền lên là khóa chặt khí tức của đối phương, sau đó điên cuồng đập về phía Phó Tịch.
Trong ánh mắt của Phó Tử Lập toát lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì ông ta không thể ngờ Tô Minh lại điên cuồng đến nỗi vậy.
Không có thanh kiếm vô địch kia mà Tô Minh cũng dám ra tay sao?
“Xoẹt!”, ba đường ánh sáng từ sau lưng Tô Minh đột nhiên vút lên trời rồi lập tức xé tan bầu trời.
Ba ánh sáng có màu vàng,
đỏ, đen.
Ba màu đều đại diện < • • cho ba luồng khí tức của thần thú cổ đại.
Tất nhiên, khí tức này đã được Tò Minh hấp thụ hoàn toàn và nắm bắt được rồi.
Trong lúc ba luồng ánh sáng vút lên trời thì bắt đầu hấp thụ năng lượng của vạn vật trong trời đất.
Bất luận là bầu trời hay năng lượng trong hư không, bất luận là kim loại hay nước hay lửa và cả năng lượng của các thuộc tính khác, thậm chí là năng lượng đến từ chân trời và sâu trong lòng đất của Thiên Đường Ngục đều bị hấp thụ một cách triệt đế.
Năng lượng từ bốn phương tám hướng đều hội tụ lại.
Trong chớp mắt, năng lượng của biển cũng được hòa quyện lại trong khí tức của ba luồng ánh sáng đó.
Ba luồng khí tức điên cuồng sục sôi, hòa quyện lại, cuối cùng ngưng tụ.
Cuối cùng nó tạo thành một chùm năng lượng nhiều màu sắc gần như tiêu tốn rất nhiều thời gian và cuối cùng vo tròn lại biến thành một cái chân.
Cái chân như chân voi dài rộng hơn ngàn mét, vết chân
bước một bước có thể rộng vô cùng.
Chỉ nhìn thôi mà như kiểu muốn xé nát tâm can cũng như quan niệm võ đạo của tất cả mọi người..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “A…”, tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng vang lên không ngớt.Sinh mạng, thế xác, hồn phách và cả tàu con thoi tác chiến đều biến thành cát bụi trong chưa đầy một phút.Tò Minh vung Ma La Kiếm lên, giết chết ít nhất 30 người, đều là những cường giả đến từ bốn thế lực lớn.Trong đó bao gồm 12 người ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ và trung kỳ, 14 người ở cảnh giới bán bộ chân hoàng và 3 người ở cảnh giới chân hoàng đỉnh phong.Chỉ trong vòng một phút mà Tò Minh đã tiêu diệt hết 1/10 những cường giả đỉnh cao của thế giới Tiểu Thiên.Thòng thường, ở thế giới Tiểu Thiên đều là bá chủ, vậy mà giờ đây một lần lại chết bao nhiêu người như vậy.Nhưng…Tâm trạng của Tò Minh vẫn không ổn, vẫn sục sôi sát ý.Bởi vì thời hạn một phút sắp kết thúc và lúc đó Ma La Kiếm sẽ biến thành chiếc vòng quay về nằm gọn trong tay anh và anh không đạt được mục đích củamình.Trong kế hoạch của Tô Minh, anh muốn dùng Ma La Kiếm để tiêu diệt hết tất cả.Chí ít là có thế tiêu diệt vương triều Liệt Nhật, Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập.Thậm chí, nếu đủ thời gian và may mắn thì anh còn muốn tiêu diệt cả ba người đó.Vì vậy anh mới sốt sắng.Kể cả vậy, anh vẫn phải liều mạng, liều mạng để giết chết đám khốn kiếp đó.Nhưng nào ngờ…“Mẹ kiếp!”, Tô Minh thầm mắng.Bực quá đi!Đúng lúc này, toàn thân Tô Minh run rấy, có chút yếu ớt.Vì dù sao một ngày Ma La Kiếm cũng chỉ dùng được một lần.Nhưng đây không phải là điều mấu chốt.Quan trọng là, đám người thành tinh kia, lại quay lại rồi.Mặc dù trước đó đều tiêu diệt được phần hồn nhưng cũngcó kẻ chạy được và nấp ở chỗ an toàn quan sát tất cả.Trên thực tế cũng không cần nhìn.Đám Phó Tử Lập và Hách Liên Giảo đều rõ, thanh kiếm mà Tô Minh dùng cũng bị giới hạn về thời gian, một ngày cùng lắm cũng chỉ dùng được một lần thôi.Lý do rất đon giản, bảo vật vò địch, mạnh đến mức không thể hình dung nổi, mạnh đến nỗi có thể trấn áp được vạn vật và làm đảo lộn cả quy luật thời gian thì làm sao dễ dàng sử dụng vậy được.Ví dụ như kiểu, một đứa trẻsơ sinh liệu có cầm được khẩu súng trường nặng 30kg không?Không thể nào!Kể cả dùng cách đặc biệt nào đó làm được trong một khoảng thời gian nhất định nhưng cũng phải trả cái giá rất đắt.Hơn nữa tuyệt đối không thể dùng được trong thời gian ngắn.“Giao thanh kiếm đó ra đây thì tòi sẽ giữ cho cậu cái mạng này”, Phó Tử Lập và Phó Tịch lại xuất hiện, âm hồn không tan.Thoạt nhìn hai người này là kiếm tu có khí chất tiên nhân nhưnglúc này mắt cũng đầy vẻ đố kỵ.Tham lam…Tham lam đến mức sắp bước vào nhập ma.Kiếm tu vốn không có sức kháng cự với kiếm, huống hồ thanh kiếm đó của Tô Minh mạnh đến mức khó diễn tả.Lúc này hơi thở của hai bố con cũng trở nên gấp gáp, thậm chí còn quên cả thần thông nhật nguyệt của Tiêu Nguyệt.Thần thõng cái nỗi gì? Kể cả dùng đến năng lượng của nhật nguyệt thì cũng không thể bằngthanh kiếm đó.Nếu như có được thanh kiếm đó thì đúng là có thể vô địch cả thế giới Tiểu Thiên và có thể thống trị cả thế giới Tiếu Thiên rồi.Hách Liên Giảo cũng vậy, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, giống như người bị bỏ đói bốn năm ngày hòm nay nhìn thấy thịt cá ngon.Bà ta vốn là người có khí chất, có nhan sắc nhưng lúc này trên mặt toàn là vẻ tham lam.Còn cả sáu bảy thế lực trốn được truy đuối của Tô Minh rồinấp ở trong hư không quan sát trận chiến, lúc này cũng giống như đàn sư tử sống trong hoang mạc khò cằn không tìm thấy nguồn nước, lúc này nhìn thấy nước mà mắt như phát sáng.“Giữ cái cc! Lần này xem ông chạy kiểu gì?”, Tô Minh đột nhiên quát lên.Sát ý vô tận.Kế cả anh không có Ma La Kiếm thì anh không thể giết người được sao?Có chuông Thiên Địa Huyền Hoàng trên người, có máu thần và kho tàng huyết mạch nữa thìTô Minh lo gì.Tò Minh nhắm trúng Phó Tịch, anh thật sự muốn giết người.Đúng thế! Không có Ma La Kiếm thì anh không giết chết được Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập.Kể cả liều mạng thì cơ hội cũng không lớn.Nhưng giết chết Phó Tịch thì anh hoàn toàn có thế làm được.Cảnh giới chân hoàng trung kỳ thòi mà.Kể cả Phó Tịch ở bên cạnh Phó Tử Lập cũng không sao.Bởi vì Tô Minh có niềm tin là anhlàm được.Chỉ cần đỡ được một hai đòn tấn công mà không chết thì vẫn có thể tận dụng được 3 giây cuối cùng, như vậy thì mình có thể giết chết Phó Tịch rồi.Còn đám Hách Liên Giảo và những người khác có ra tay cùng lúc hay không thì Tô Minh không chắc.Nhưng anh đánh cược, anh cược là họ sẽ không.Bởi vì, nếu như có thế thì có ai muốn làm bia đỡ đạn đâu.“Phụpl”, Tô Minh sử dụng triệt để quy luật không gian.“Quy vu trần ai!”, Tò Minh giơ quyền lên là khóa chặt khí tức của đối phương, sau đó điên cuồng đập về phía Phó Tịch.Trong ánh mắt của Phó Tử Lập toát lên vẻ kinh ngạc.Bởi vì ông ta không thể ngờ Tô Minh lại điên cuồng đến nỗi vậy.Không có thanh kiếm vô địch kia mà Tô Minh cũng dám ra tay sao?“Xoẹt!”, ba đường ánh sáng từ sau lưng Tô Minh đột nhiên vút lên trời rồi lập tức xé tan bầu trời.Ba ánh sáng có màu vàng,đỏ, đen.Ba màu đều đại diện < • • cho ba luồng khí tức của thần thú cổ đại.Tất nhiên, khí tức này đã được Tò Minh hấp thụ hoàn toàn và nắm bắt được rồi.Trong lúc ba luồng ánh sáng vút lên trời thì bắt đầu hấp thụ năng lượng của vạn vật trong trời đất.Bất luận là bầu trời hay năng lượng trong hư không, bất luận là kim loại hay nước hay lửa và cả năng lượng của các thuộc tính khác, thậm chí là năng lượng đến từ chân trời và sâu trong lòng đất của Thiên Đường Ngục đều bị hấp thụ một cách triệt đế.Năng lượng từ bốn phương tám hướng đều hội tụ lại.Trong chớp mắt, năng lượng của biển cũng được hòa quyện lại trong khí tức của ba luồng ánh sáng đó.Ba luồng khí tức điên cuồng sục sôi, hòa quyện lại, cuối cùng ngưng tụ.Cuối cùng nó tạo thành một chùm năng lượng nhiều màu sắc gần như tiêu tốn rất nhiều thời gian và cuối cùng vo tròn lại biến thành một cái chân.Cái chân như chân voi dài rộng hơn ngàn mét, vết chânbước một bước có thể rộng vô cùng.Chỉ nhìn thôi mà như kiểu muốn xé nát tâm can cũng như quan niệm võ đạo của tất cả mọi người..