Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 786: Tỉnh Huyết Đế Ly
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ai cũng đều có chút xấu hổ, muốn nói lại thôi.Thái Thượng trưởng lão Tò Hao chỉ biết cười khổ, lắc đầu, cái gì gia chủ cũng tốt, chỉ là có tính sợ vợ thôi! Bình thường Tùy Thanh Liên là người sân sau căn bản không được xuất hiện trong những việc lớn như gia tộc mở họp này, hoàn toàn không phù hợp quy củ.“Phu nhân, bà bớt giận!”, Tô Chấn Trầm đi xuống khỏi vị trí, nhanh chóng đi ra bên ngoài đạisảnh, không hề có chút gánh nặng trong lòng nào, sợ vợ thì sợ vợ thôi, có cái gì đâu chứ?“Bớt giận cái gì? Nếu ai còn dám nhắc tới một câu hy sinh Tô Minh, bà đây sẽ liều chết với kẻ đó! Cho dù là đi thuê sát thủ, bà đây cũng sẽ chém thành muôn mảnh!”, Tùy Thanh Liên vừa nói vừa hung dữ nhìn Tô Cửu Hiển, bên trong ánh mắt toàn là sự giận dữ và căm hận, là nghiêm túc chứ không phải đùa cợt.Tò Cửu Hiến bị dọa đến mức phải rụt đầu.Không thế trêu vào.“Vâng vâng vâng, phu nhân cứ yên tâm đi”, Tô Chấn Trầm tới gần bên cạnh Tùy Thanh Liên, thấp giọng nói: “Tạm thời không thế giết chết Tô cửu Hiến được, bằng không toàn bộ nhà họ Tô sẽ hỏng mất”.Trên thực tế, Tùy Thanh Liên có thể đoán được Tô cửu Hiển đã quy hàng với Tò Ương, cũng đã đạt thành hiệp nghị, sao ông có thể không đoán ra được chứ?Nhưng ông không vạch trần, không xúc động là có nguyên nhân.Đại trưởng lão Tò cửu Hiến có danh tiếng không thấp trongnhà họ Tô.Hơn nữa đại trưởng lão có rất nhiều con cháu, không giống với Tò Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên chỉ có mỗi một đứa con trai là Tô Minh, còn không ở Chiến Uyên nữa chứ.Mà đại trưởng lão có khoảng chừng 7 người con trai, 3 đứa con gái, 17 cháu trai, 11 cháu gái, trong đó có rất nhiều người đều ngồi ở vị trí cao trong nhà họ Tô.Động vào Tò cửu Hiến là gần như toàn bộ nội bộ nhà họ Tô sẽ lập tức xong đời.Cho nên, tạm thời không thể động vào ông ta được!Cho dù muốn động vào thì cũng phải chuẩn bị trước.“Tất cả giải tán đi”, tiếp theo Tô Chấn Trầm khoát tay nói với đám lãnh đạo nhà họ Tô trong đại sảnh.Cũng không còn tâm trạng tiếp tục bàn bạc gì nữa.Đám người Tô cửu Hiển, Tô Hao ông nhìn tòi, tôi nhìn ông, đều trầm mặc không nói gì, sau đó rời đi.Trong số bọn họ có ngườiđang có kê’ hoạch nham hiểm, có người thất vọng, cũng có người kiên định muốn cùng chết cùng sống với nhà họ Tô, không ai giống ai.Tàu con thoi tác chiến chuyển động trong hư không.Tô Minh đắm chìm trong tu luyện.Khí tức điên cuồng dao động, lại dao động.“Giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử này cũng không đơn giản chỉ là của cự thú thời tiềnsử, mà còn là của Đế Ly”, Tò Minh đắm chìm trong thế giới luyện hóa hấp thu tinh huyết, thiên nữ Tạo Hóa lại rất hứng thú lẩm bẩm.Thời đại tiền sử chính là thời đại trước thời đại viễn cổ, đó là một thời đại sơ khai hỗn độn.ở thời đại đó, toàn bộ chư • < •thiên vạn giới chưa có bao nhiêu giống loài.Lúc ấy, loài người cũng chưa được sinh ra.Mà những giống loài được sinh ra trong thời đại đó lại vô cùng kinh khủng, dù sao đó đềulà những giống loài hỗn loạn bấm sinh, nói hẳn ra là cực kỳ đáng sợ, cho dù không biết tu luyện, chỉ dựa vào tiềm thức đi hấp thu linh khí thiên địa sơ khai cũng có thể trưởng thành thành thứ rất đáng sợ.Mà Đế Ly chắc chắn là thứ đứng đầu thời đại đó.“Đế Ly am hiếu sức mạnh và phòng ngự cơ thể”.Không biết là trùng hợp hay là Tô Minh thật sự quá may mắn.Đế Ly này chẳng những có thực lực kinh khủng, hơn nữathuộc tính lại vừa vặn thích hợp với Tò Minh.“Trấn cho tòi!”, đột nhiên Tô Minh mở choàng mắt, quát khẽ một tiếng.Ngay lập tức, khí tức trên người anh chấn động mạnh một cái.Sau đó mới bình tĩnh lại.Nhìn qua cũng không có cái gì, nhưng thật ra nếu là những người khác, cho dù là tu giả võ đạo có thực lực vượt xa Tô Minh gấp mười, gấp trăm lần, trong chớp mắt vừa rồi nếu không cẩn thận sẽ xong đời.Bởi vì, chấn động vừa rồi chính là ý chí và khí tức của giọt tinh huyết Đế Ly đang giãy giụa.Cho dù là một chút xíu khí tức và ý chí kia chỉ bằng một phần ngàn một phần vạn lúc Đế Ly còn sống, thế nhưng nó lại vò cùng vô cùng vô cùng kinh khủng, tuyệt đối không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng.Đáng tiếc lại gặp phải Tô Minh.Anh có được kho tàng huyết mạch, quả thực là tất cả khí tức, ý chí đều trấn áp người khác! Đường đường là Đế Ly tiền sửmà cũng vô cùng đáng thương.Gặp phải một tên tàn nhẫn như Tô Minh.Khi khí tức và ý chí hoàn toàn bị trấn áp nghiền nát, năng lượng kinh khủng, mênh mông, tinh túy hơn đang mãnh liệt tràn vào trong cơ thế của Tô Minh.Khí tức của Tô Minh đang điên cuồng dâng cao, nếu nhìn kỹ da thịt xương cốt trên người sẽ thấy chúng đang nhúc nhích từng chút một, còn kèm theo cả ánh sáng cổ xưa thần bí.Thời gian trôi qua từng giây từng phút.Khoảng hai giờ sau.“Phù! Cuối cùng đã hấp thu hoàn toàn rồi!”, Tô Minh thở ra một hơi, trên mặt toàn vẻ chấn động, chỉ mới có một giọt tinh huyết thôi mà mình phải dùng tận mấy giờ liền, phải biết anh chính là người đàn ông có được kho tàng huyết mạch.“Nếu là tu giả võ đạo khác, không chừng còn phải tốn ba đến năm năm mới hấp thu xong hết nhỉ?”, Tô Minh không nhịn được than vãn.“Không sai, nếu là tu giả võ đạo khác thì đúng là cần hấp thu từ ba đến năm năm, cho nên đasố tu giả võ đạo đều phải bế quan tám năm mười năm, ai giống như anh chứ, ngắn thì ba đến năm ngày, chậm thì một tháng hai tháng mà thôi”, thiên nữ Tạo Hóa châm chọc một câu, cho dù cô ta là cường giả của văn minh cấp bậc siêu việt cũng có chút hâm mộ Tô Minh có được kho tàng huyết mạch, có kho tàng huyết mạch này đúng là vò địch mà..
Ai cũng đều có chút xấu hổ, muốn nói lại thôi.
Thái Thượng trưởng lão Tò Hao chỉ biết cười khổ, lắc đầu, cái gì gia chủ cũng tốt, chỉ là có tính sợ vợ thôi! Bình thường Tùy Thanh Liên là người sân sau căn bản không được xuất hiện trong những việc lớn như gia tộc mở họp này, hoàn toàn không phù hợp quy củ.
“Phu nhân, bà bớt giận!”, Tô Chấn Trầm đi xuống khỏi vị trí, nhanh chóng đi ra bên ngoài đại
sảnh, không hề có chút gánh nặng trong lòng nào, sợ vợ thì sợ vợ thôi, có cái gì đâu chứ?
“Bớt giận cái gì? Nếu ai còn dám nhắc tới một câu hy sinh Tô Minh, bà đây sẽ liều chết với kẻ đó! Cho dù là đi thuê sát thủ, bà đây cũng sẽ chém thành muôn mảnh!”, Tùy Thanh Liên vừa nói vừa hung dữ nhìn Tô Cửu Hiển, bên trong ánh mắt toàn là sự giận dữ và căm hận, là nghiêm túc chứ không phải đùa cợt.
Tò Cửu Hiến bị dọa đến mức phải rụt đầu.
Không thế trêu vào.
“Vâng vâng vâng, phu nhân cứ yên tâm đi”, Tô Chấn Trầm tới gần bên cạnh Tùy Thanh Liên, thấp giọng nói: “Tạm thời không thế giết chết Tô cửu Hiến được, bằng không toàn bộ nhà họ Tô sẽ hỏng mất”.
Trên thực tế, Tùy Thanh Liên có thể đoán được Tô cửu Hiển đã quy hàng với Tò Ương, cũng đã đạt thành hiệp nghị, sao ông có thể không đoán ra được chứ?
Nhưng ông không vạch trần, không xúc động là có nguyên nhân.
Đại trưởng lão Tò cửu Hiến có danh tiếng không thấp trong
nhà họ Tô.
Hơn nữa đại trưởng lão có rất nhiều con cháu, không giống với Tò Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên chỉ có mỗi một đứa con trai là Tô Minh, còn không ở Chiến Uyên nữa chứ.
Mà đại trưởng lão có khoảng chừng 7 người con trai, 3 đứa con gái, 17 cháu trai, 11 cháu gái, trong đó có rất nhiều người đều ngồi ở vị trí cao trong nhà họ Tô.
Động vào Tò cửu Hiến là gần như toàn bộ nội bộ nhà họ Tô sẽ lập tức xong đời.
Cho nên, tạm thời không thể động vào ông ta được!
Cho dù muốn động vào thì cũng phải chuẩn bị trước.
“Tất cả giải tán đi”, tiếp theo Tô Chấn Trầm khoát tay nói với đám lãnh đạo nhà họ Tô trong đại sảnh.
Cũng không còn tâm trạng tiếp tục bàn bạc gì nữa.
Đám người Tô cửu Hiển, Tô Hao ông nhìn tòi, tôi nhìn ông, đều trầm mặc không nói gì, sau đó rời đi.
Trong số bọn họ có người
đang có kê’ hoạch nham hiểm, có người thất vọng, cũng có người kiên định muốn cùng chết cùng sống với nhà họ Tô, không ai giống ai.
Tàu con thoi tác chiến chuyển động trong hư không.
Tô Minh đắm chìm trong tu luyện.
Khí tức điên cuồng dao động, lại dao động.
“Giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử này cũng không đơn giản chỉ là của cự thú thời tiền
sử, mà còn là của Đế Ly”, Tò Minh đắm chìm trong thế giới luyện hóa hấp thu tinh huyết, thiên nữ Tạo Hóa lại rất hứng thú lẩm bẩm.
Thời đại tiền sử chính là thời đại trước thời đại viễn cổ, đó là một thời đại sơ khai hỗn độn.
ở thời đại đó, toàn bộ chư • < •
thiên vạn giới chưa có bao nhiêu giống loài.
Lúc ấy, loài người cũng chưa được sinh ra.
Mà những giống loài được sinh ra trong thời đại đó lại vô cùng kinh khủng, dù sao đó đều
là những giống loài hỗn loạn bấm sinh, nói hẳn ra là cực kỳ đáng sợ, cho dù không biết tu luyện, chỉ dựa vào tiềm thức đi hấp thu linh khí thiên địa sơ khai cũng có thể trưởng thành thành thứ rất đáng sợ.
Mà Đế Ly chắc chắn là thứ đứng đầu thời đại đó.
“Đế Ly am hiếu sức mạnh và phòng ngự cơ thể”.
Không biết là trùng hợp hay là Tô Minh thật sự quá may mắn.
Đế Ly này chẳng những có thực lực kinh khủng, hơn nữa
thuộc tính lại vừa vặn thích hợp với Tò Minh.
“Trấn cho tòi!”, đột nhiên Tô Minh mở choàng mắt, quát khẽ một tiếng.
Ngay lập tức, khí tức trên người anh chấn động mạnh một cái.
Sau đó mới bình tĩnh lại.
Nhìn qua cũng không có cái gì, nhưng thật ra nếu là những người khác, cho dù là tu giả võ đạo có thực lực vượt xa Tô Minh gấp mười, gấp trăm lần, trong chớp mắt vừa rồi nếu không cẩn thận sẽ xong đời.
Bởi vì, chấn động vừa rồi chính là ý chí và khí tức của giọt tinh huyết Đế Ly đang giãy giụa.
Cho dù là một chút xíu khí tức và ý chí kia chỉ bằng một phần ngàn một phần vạn lúc Đế Ly còn sống, thế nhưng nó lại vò cùng vô cùng vô cùng kinh khủng, tuyệt đối không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng.
Đáng tiếc lại gặp phải Tô Minh.
Anh có được kho tàng huyết mạch, quả thực là tất cả khí tức, ý chí đều trấn áp người khác! Đường đường là Đế Ly tiền sử
mà cũng vô cùng đáng thương.
Gặp phải một tên tàn nhẫn như Tô Minh.
Khi khí tức và ý chí hoàn toàn bị trấn áp nghiền nát, năng lượng kinh khủng, mênh mông, tinh túy hơn đang mãnh liệt tràn vào trong cơ thế của Tô Minh.
Khí tức của Tô Minh đang điên cuồng dâng cao, nếu nhìn kỹ da thịt xương cốt trên người sẽ thấy chúng đang nhúc nhích từng chút một, còn kèm theo cả ánh sáng cổ xưa thần bí.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Khoảng hai giờ sau.
“Phù! Cuối cùng đã hấp thu hoàn toàn rồi!”, Tô Minh thở ra một hơi, trên mặt toàn vẻ chấn động, chỉ mới có một giọt tinh huyết thôi mà mình phải dùng tận mấy giờ liền, phải biết anh chính là người đàn ông có được kho tàng huyết mạch.
“Nếu là tu giả võ đạo khác, không chừng còn phải tốn ba đến năm năm mới hấp thu xong hết nhỉ?”, Tô Minh không nhịn được than vãn.
“Không sai, nếu là tu giả võ đạo khác thì đúng là cần hấp thu từ ba đến năm năm, cho nên đa
số tu giả võ đạo đều phải bế quan tám năm mười năm, ai giống như anh chứ, ngắn thì ba đến năm ngày, chậm thì một tháng hai tháng mà thôi”, thiên nữ Tạo Hóa châm chọc một câu, cho dù cô ta là cường giả của văn minh cấp bậc siêu việt cũng có chút hâm mộ Tô Minh có được kho tàng huyết mạch, có kho tàng huyết mạch này đúng là vò địch mà.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ai cũng đều có chút xấu hổ, muốn nói lại thôi.Thái Thượng trưởng lão Tò Hao chỉ biết cười khổ, lắc đầu, cái gì gia chủ cũng tốt, chỉ là có tính sợ vợ thôi! Bình thường Tùy Thanh Liên là người sân sau căn bản không được xuất hiện trong những việc lớn như gia tộc mở họp này, hoàn toàn không phù hợp quy củ.“Phu nhân, bà bớt giận!”, Tô Chấn Trầm đi xuống khỏi vị trí, nhanh chóng đi ra bên ngoài đạisảnh, không hề có chút gánh nặng trong lòng nào, sợ vợ thì sợ vợ thôi, có cái gì đâu chứ?“Bớt giận cái gì? Nếu ai còn dám nhắc tới một câu hy sinh Tô Minh, bà đây sẽ liều chết với kẻ đó! Cho dù là đi thuê sát thủ, bà đây cũng sẽ chém thành muôn mảnh!”, Tùy Thanh Liên vừa nói vừa hung dữ nhìn Tô Cửu Hiển, bên trong ánh mắt toàn là sự giận dữ và căm hận, là nghiêm túc chứ không phải đùa cợt.Tò Cửu Hiến bị dọa đến mức phải rụt đầu.Không thế trêu vào.“Vâng vâng vâng, phu nhân cứ yên tâm đi”, Tô Chấn Trầm tới gần bên cạnh Tùy Thanh Liên, thấp giọng nói: “Tạm thời không thế giết chết Tô cửu Hiến được, bằng không toàn bộ nhà họ Tô sẽ hỏng mất”.Trên thực tế, Tùy Thanh Liên có thể đoán được Tô cửu Hiển đã quy hàng với Tò Ương, cũng đã đạt thành hiệp nghị, sao ông có thể không đoán ra được chứ?Nhưng ông không vạch trần, không xúc động là có nguyên nhân.Đại trưởng lão Tò cửu Hiến có danh tiếng không thấp trongnhà họ Tô.Hơn nữa đại trưởng lão có rất nhiều con cháu, không giống với Tò Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên chỉ có mỗi một đứa con trai là Tô Minh, còn không ở Chiến Uyên nữa chứ.Mà đại trưởng lão có khoảng chừng 7 người con trai, 3 đứa con gái, 17 cháu trai, 11 cháu gái, trong đó có rất nhiều người đều ngồi ở vị trí cao trong nhà họ Tô.Động vào Tò cửu Hiến là gần như toàn bộ nội bộ nhà họ Tô sẽ lập tức xong đời.Cho nên, tạm thời không thể động vào ông ta được!Cho dù muốn động vào thì cũng phải chuẩn bị trước.“Tất cả giải tán đi”, tiếp theo Tô Chấn Trầm khoát tay nói với đám lãnh đạo nhà họ Tô trong đại sảnh.Cũng không còn tâm trạng tiếp tục bàn bạc gì nữa.Đám người Tô cửu Hiển, Tô Hao ông nhìn tòi, tôi nhìn ông, đều trầm mặc không nói gì, sau đó rời đi.Trong số bọn họ có ngườiđang có kê’ hoạch nham hiểm, có người thất vọng, cũng có người kiên định muốn cùng chết cùng sống với nhà họ Tô, không ai giống ai.Tàu con thoi tác chiến chuyển động trong hư không.Tô Minh đắm chìm trong tu luyện.Khí tức điên cuồng dao động, lại dao động.“Giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử này cũng không đơn giản chỉ là của cự thú thời tiềnsử, mà còn là của Đế Ly”, Tò Minh đắm chìm trong thế giới luyện hóa hấp thu tinh huyết, thiên nữ Tạo Hóa lại rất hứng thú lẩm bẩm.Thời đại tiền sử chính là thời đại trước thời đại viễn cổ, đó là một thời đại sơ khai hỗn độn.ở thời đại đó, toàn bộ chư • < •thiên vạn giới chưa có bao nhiêu giống loài.Lúc ấy, loài người cũng chưa được sinh ra.Mà những giống loài được sinh ra trong thời đại đó lại vô cùng kinh khủng, dù sao đó đềulà những giống loài hỗn loạn bấm sinh, nói hẳn ra là cực kỳ đáng sợ, cho dù không biết tu luyện, chỉ dựa vào tiềm thức đi hấp thu linh khí thiên địa sơ khai cũng có thể trưởng thành thành thứ rất đáng sợ.Mà Đế Ly chắc chắn là thứ đứng đầu thời đại đó.“Đế Ly am hiếu sức mạnh và phòng ngự cơ thể”.Không biết là trùng hợp hay là Tô Minh thật sự quá may mắn.Đế Ly này chẳng những có thực lực kinh khủng, hơn nữathuộc tính lại vừa vặn thích hợp với Tò Minh.“Trấn cho tòi!”, đột nhiên Tô Minh mở choàng mắt, quát khẽ một tiếng.Ngay lập tức, khí tức trên người anh chấn động mạnh một cái.Sau đó mới bình tĩnh lại.Nhìn qua cũng không có cái gì, nhưng thật ra nếu là những người khác, cho dù là tu giả võ đạo có thực lực vượt xa Tô Minh gấp mười, gấp trăm lần, trong chớp mắt vừa rồi nếu không cẩn thận sẽ xong đời.Bởi vì, chấn động vừa rồi chính là ý chí và khí tức của giọt tinh huyết Đế Ly đang giãy giụa.Cho dù là một chút xíu khí tức và ý chí kia chỉ bằng một phần ngàn một phần vạn lúc Đế Ly còn sống, thế nhưng nó lại vò cùng vô cùng vô cùng kinh khủng, tuyệt đối không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng.Đáng tiếc lại gặp phải Tô Minh.Anh có được kho tàng huyết mạch, quả thực là tất cả khí tức, ý chí đều trấn áp người khác! Đường đường là Đế Ly tiền sửmà cũng vô cùng đáng thương.Gặp phải một tên tàn nhẫn như Tô Minh.Khi khí tức và ý chí hoàn toàn bị trấn áp nghiền nát, năng lượng kinh khủng, mênh mông, tinh túy hơn đang mãnh liệt tràn vào trong cơ thế của Tô Minh.Khí tức của Tô Minh đang điên cuồng dâng cao, nếu nhìn kỹ da thịt xương cốt trên người sẽ thấy chúng đang nhúc nhích từng chút một, còn kèm theo cả ánh sáng cổ xưa thần bí.Thời gian trôi qua từng giây từng phút.Khoảng hai giờ sau.“Phù! Cuối cùng đã hấp thu hoàn toàn rồi!”, Tô Minh thở ra một hơi, trên mặt toàn vẻ chấn động, chỉ mới có một giọt tinh huyết thôi mà mình phải dùng tận mấy giờ liền, phải biết anh chính là người đàn ông có được kho tàng huyết mạch.“Nếu là tu giả võ đạo khác, không chừng còn phải tốn ba đến năm năm mới hấp thu xong hết nhỉ?”, Tô Minh không nhịn được than vãn.“Không sai, nếu là tu giả võ đạo khác thì đúng là cần hấp thu từ ba đến năm năm, cho nên đasố tu giả võ đạo đều phải bế quan tám năm mười năm, ai giống như anh chứ, ngắn thì ba đến năm ngày, chậm thì một tháng hai tháng mà thôi”, thiên nữ Tạo Hóa châm chọc một câu, cho dù cô ta là cường giả của văn minh cấp bậc siêu việt cũng có chút hâm mộ Tô Minh có được kho tàng huyết mạch, có kho tàng huyết mạch này đúng là vò địch mà..