Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 801: Quá Mức Nguy Hiểm
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau đó.Tô Minh dứt khoát ra tay!!!“Sinh tử chớp ảnh!”, Tô Minh nghiêm giọng quát,Long Ngục Kiếm vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn ngay lập tức bay vèo ra.Một kiếm dốc hết sức lực.Thậm chí, còn có thêm vào những thử nghiệm khác, chỉ với mục đích khiến cho chiêu này càng trở nên mạnh mẽ.Chín mươi triệu kg sức mạnh thuần tuý, sinh tử âm dương nhị khí, quy luật không gian, sức mạnh ngưng tụ, Kiếm ý cảnh giới Nhập Linh đỉnh phong, tất cả những thứ trên đều nằm trong một kiếm này.Không chỉ như vậy, một kiếm này anh còn hoà thêm chút Ý cảnh Phong và Vân nữa.Dù gì, anh đã học được chiêu thức thứ nhất Phong vân Tuyệt Mệnh của ‘Thiên vẫn Kiếm’, đã Nhập môn rồi, mặc dù chỉ là Nhập môn, cũng chưa có nhiều tiến bộ nhưng nói cho cùng cũng đã hiểu được một chút Ý cảnh của Phong và Vân.Đem Ý cảnh của Phong và Vân hoà vào chiêu thức thứ hai Sinh tử chớp ảnh của ‘Thiên vẫn Kiếm’ không phải là ý tưởng đột ngột của anh, mà là suy nghĩ vốn dĩ đã có sẵn từ trước.Dù gì, chiêu thứ nhất của ‘Thiên vẫn Kiếm’ cũng thế mà chiêu thứ hai cũng vậy, xét cho cùng vẫn chính là ‘Thiên vẫn Kiếm’.Nêu đã đều là ‘Thiên vẫn Kiếm’, vậy thì hoàn toàn có thể sử dụng đến kiểu chiêu thức trùng điệp.Rất rõ ràng có thể nghe ra được khí tức của Tô Minh khẽ loạn nhịp, cánh tay cũng run rất mạnh.Một kiếm thế này có chút khó khăn với anh.Cũng chính vì Thần hồn của Tô Minh rất mạnh, Tâm thần cũng rất khủng khiếp, nếu không thì với kiểu thử sức này chẳng khác nào tự tử, vì nó quá phức tạp, tiêu hao quá nhiều tinh lực.May là Tô Minh đã thành công.“Xoẹt”.Một bóng kiếm loáng lên rồi biến mất.Một luồng hơi thở đậm đặc như mưa bụi khiến người ta ngạt thở của Ý cảnh Sinh tử theo đó bao trùm khắp cả đất trời.Trong tiếng rì rào còn có Phong vân bá đạo, phóng khoáng, khí thế chống trời như rồng cuốn.Bóng kiếm che ngang bầu trời, nhật nguyệt biến hoá.Bóng kiếm chuyển động, vạn vật tĩnh lặng, duy chỉ có một thanh kiếm như ẩn như hiện, như ảo giác.Bóng kiếm quá nhanh, chỉ vừa vung lên đã xuất hiện ở ngay trước người Tiêu Nhập cốt.Một kiếm thế này mặc dù không hề khoá chặt những người khác nhưng khắp trên dưới quảng trường Chiến Uyên lúc này đã không có ai dám hô hấp, không có ai dám suy nghĩ lung tung nữa, như thể lưỡi liềm của tử thần đang gác ở trên cổ bọn họ.Quá mức nguy hiểm.
Sau đó.
Tô Minh dứt khoát ra tay!!!
“Sinh tử chớp ảnh!”, Tô Minh nghiêm giọng quát,
Long Ngục Kiếm vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn ngay lập tức bay vèo ra.
Một kiếm dốc hết sức lực.
Thậm chí, còn có thêm vào những thử nghiệm khác, chỉ với mục đích khiến cho chiêu này càng trở nên mạnh mẽ.
Chín mươi triệu kg sức mạnh thuần tuý, sinh tử âm dương nhị khí, quy luật không gian, sức mạnh ngưng tụ, Kiếm ý cảnh giới Nhập Linh đỉnh phong, tất cả những thứ trên đều nằm trong một kiếm này.
Không chỉ như vậy, một kiếm này anh còn hoà thêm chút Ý cảnh Phong và Vân nữa.
Dù gì, anh đã học được chiêu thức thứ nhất Phong vân Tuyệt Mệnh của ‘Thiên vẫn Kiếm’, đã Nhập môn rồi, mặc dù chỉ là Nhập môn, cũng chưa có nhiều tiến bộ nhưng nói cho cùng cũng đã hiểu được một chút Ý cảnh của Phong và Vân.
Đem Ý cảnh của Phong và Vân hoà vào chiêu thức thứ hai Sinh tử chớp ảnh của ‘Thiên vẫn Kiếm’ không phải là ý tưởng đột ngột của anh, mà là suy nghĩ vốn dĩ đã có sẵn từ trước.
Dù gì, chiêu thứ nhất của ‘Thiên vẫn Kiếm’ cũng thế mà chiêu thứ hai cũng vậy, xét cho cùng vẫn chính là ‘Thiên vẫn Kiếm’.
Nêu đã đều là ‘Thiên vẫn Kiếm’, vậy thì hoàn toàn có thể sử dụng đến kiểu chiêu thức trùng điệp.
Rất rõ ràng có thể nghe ra được khí tức của Tô Minh khẽ loạn nhịp, cánh tay cũng run rất mạnh.
Một kiếm thế này có chút khó khăn với anh.
Cũng chính vì Thần hồn của Tô Minh rất mạnh, Tâm thần cũng rất khủng khiếp, nếu không thì với kiểu thử sức này chẳng khác nào tự tử, vì nó quá phức tạp, tiêu hao quá nhiều tinh lực.
May là Tô Minh đã thành công.
“Xoẹt”.
Một bóng kiếm loáng lên rồi biến mất.
Một luồng hơi thở đậm đặc như mưa bụi khiến người ta ngạt thở của Ý cảnh Sinh tử theo đó bao trùm khắp cả đất trời.
Trong tiếng rì rào còn có Phong vân bá đạo, phóng khoáng, khí thế chống trời như rồng cuốn.
Bóng kiếm che ngang bầu trời, nhật nguyệt biến hoá.
Bóng kiếm chuyển động, vạn vật tĩnh lặng, duy chỉ có một thanh kiếm như ẩn như hiện, như ảo giác.
Bóng kiếm quá nhanh, chỉ vừa vung lên đã xuất hiện ở ngay trước người Tiêu Nhập cốt.
Một kiếm thế này mặc dù không hề khoá chặt những người khác nhưng khắp trên dưới quảng trường Chiến Uyên lúc này đã không có ai dám hô hấp, không có ai dám suy nghĩ lung tung nữa, như thể lưỡi liềm của tử thần đang gác ở trên cổ bọn họ.
Quá mức nguy hiểm.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau đó.Tô Minh dứt khoát ra tay!!!“Sinh tử chớp ảnh!”, Tô Minh nghiêm giọng quát,Long Ngục Kiếm vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn ngay lập tức bay vèo ra.Một kiếm dốc hết sức lực.Thậm chí, còn có thêm vào những thử nghiệm khác, chỉ với mục đích khiến cho chiêu này càng trở nên mạnh mẽ.Chín mươi triệu kg sức mạnh thuần tuý, sinh tử âm dương nhị khí, quy luật không gian, sức mạnh ngưng tụ, Kiếm ý cảnh giới Nhập Linh đỉnh phong, tất cả những thứ trên đều nằm trong một kiếm này.Không chỉ như vậy, một kiếm này anh còn hoà thêm chút Ý cảnh Phong và Vân nữa.Dù gì, anh đã học được chiêu thức thứ nhất Phong vân Tuyệt Mệnh của ‘Thiên vẫn Kiếm’, đã Nhập môn rồi, mặc dù chỉ là Nhập môn, cũng chưa có nhiều tiến bộ nhưng nói cho cùng cũng đã hiểu được một chút Ý cảnh của Phong và Vân.Đem Ý cảnh của Phong và Vân hoà vào chiêu thức thứ hai Sinh tử chớp ảnh của ‘Thiên vẫn Kiếm’ không phải là ý tưởng đột ngột của anh, mà là suy nghĩ vốn dĩ đã có sẵn từ trước.Dù gì, chiêu thứ nhất của ‘Thiên vẫn Kiếm’ cũng thế mà chiêu thứ hai cũng vậy, xét cho cùng vẫn chính là ‘Thiên vẫn Kiếm’.Nêu đã đều là ‘Thiên vẫn Kiếm’, vậy thì hoàn toàn có thể sử dụng đến kiểu chiêu thức trùng điệp.Rất rõ ràng có thể nghe ra được khí tức của Tô Minh khẽ loạn nhịp, cánh tay cũng run rất mạnh.Một kiếm thế này có chút khó khăn với anh.Cũng chính vì Thần hồn của Tô Minh rất mạnh, Tâm thần cũng rất khủng khiếp, nếu không thì với kiểu thử sức này chẳng khác nào tự tử, vì nó quá phức tạp, tiêu hao quá nhiều tinh lực.May là Tô Minh đã thành công.“Xoẹt”.Một bóng kiếm loáng lên rồi biến mất.Một luồng hơi thở đậm đặc như mưa bụi khiến người ta ngạt thở của Ý cảnh Sinh tử theo đó bao trùm khắp cả đất trời.Trong tiếng rì rào còn có Phong vân bá đạo, phóng khoáng, khí thế chống trời như rồng cuốn.Bóng kiếm che ngang bầu trời, nhật nguyệt biến hoá.Bóng kiếm chuyển động, vạn vật tĩnh lặng, duy chỉ có một thanh kiếm như ẩn như hiện, như ảo giác.Bóng kiếm quá nhanh, chỉ vừa vung lên đã xuất hiện ở ngay trước người Tiêu Nhập cốt.Một kiếm thế này mặc dù không hề khoá chặt những người khác nhưng khắp trên dưới quảng trường Chiến Uyên lúc này đã không có ai dám hô hấp, không có ai dám suy nghĩ lung tung nữa, như thể lưỡi liềm của tử thần đang gác ở trên cổ bọn họ.Quá mức nguy hiểm.