Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 829: Hôm Nay Rất Náo Nhiệt

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong đó có không dưới 30 bộ công pháp và võ kỹ cao cấp.“Tốt! Tốt! Tốt! Thằng nhãi này, cảm ơn cậu!”, Vũ Bất Bại kích động đến đỏ ứng mặt.Đột nhiên ông ta cúi đầu với Tò Minh, nghiêm túc nói.“Tôi cũng có thu hoạch to lớn trong làng Mai Cốt, tôi phải cảm ơn tiền bối và Võ Tông mới đúng”, Tô Minh cười nói.30 bộ còng pháp và võ kỹ cao cấp kia quả thực rất chấn động, lấy ra bộ nào cũng long trời lở đất, nhưng Tô Minh không cần.Bởi vì những còng pháp và võ kỹ kia đều không sánh được với những thứ anh đang tu luyện.Công pháp và võ kỹ quý ở tinh, không ở nhiều, anh không có ý định tu luyện thêm, sẽ rất tạp nham.Hơn nữa, có tiền bối Thiên Nữ, thật sự đến thời điểm cần những công pháp và võ kỹ khác thì tiền bối Thiên Nữ có thể tùy tiện lấy ra rất nhiều công pháp và võ kỹ khó có thể tưởng tượng.Cho nên anh không cần, giao chúng cho Võ Tòng xem như có qua có lại, thuận tiện kiếm một ân tình từ Võ Tông, cớ sao lại không làm.“Được, thằng nhãi này, cậu tranh thủ lên đường cùng ThanhThanh đi, nếu không thì không kịp tiệc trà Ẩn Vân đâu”, Vũ Bất Bại nhắc nhở.Chỉ chốc lát sau.Tô Minh không kịp nói gì với Quan Khuynh Thành, chỉ cho cô một ánh mắt rồi để cô ở Võ Tông chờ đợi mấy ngày.Sau đó, thân hình Tô Minh và Vân Thanh Thanh nhoáng lên, nhảy lên trên lưng Tử Hỏa Ưng.“Thằng nhãi Tô, cô nhóc Quan, đứng ngay ngắn!” Tử Hỏa Ưng quát, sau đó đột nhiên giương cánh, hóa thành một ngọn lửa tím biến mất ở VõTông.Trong chớp mắt đã lao ra biển Vô Mệnh, tăng tốc nhanh hơn.Đảo Ẩn Vân.Hôm nay rất náo nhiệt.Tiệc trà Ẩn Vân mỗi năm một lần lại sắp bắt đầu.Đảo Ẩn Vân rất đẹp, đây là một hòn đảo nhỏ trồng đầy linh trà Ẩn Vân, linh trà Ẩn Vân cũng là loại trà đứng đầu được tất cả thế lực ấn thế thế giới Tiếu Thiên còng nhận.Chia ra thành loại trà 1000 năm, loại 10 nghìn năm, loại 100 nghìn năm.Trong đó, linh trà An Vân 100 nghìn năm vô cùng vô cùng vô cùng hiếm có, toàn bộ đào Ẩn Vân cũng chỉ có hơn 10 cây trà loại 100 nghìn năm thôi.Mỗi một năm, tống cộng chỉ có hơn 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm.Trong 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm này đã có hơn một nửa dành cho các tòng chủ, gia chủ của những thế lực ẩn thê cao cấp nhất ẩn rồi.Mà số còn lại sẽ dùng cho tiệc trà Ẩn Vân, cung cấp cho đám người trẻ tuổi yêu nghiệt ưu tú nhất của các thế lực ấn thếnhấm nháp.Mỗi một năm, những người trẻ tuổi nhận được lời mời của tiệc trà Ẩn Vân chính là chứng minh cho thân phận và thiên phú của mình.Đương nhiên, dần dà tiệc trà Ẩn Vân cũng không còn đơn giản để thưởng thức trà nữa.Buổi tiệc trà đã dần biến thành nơi luận bàn đấu võ, tìm kiếm thông gia, trao đổi bảo vật, mời người tầm bảo vân vân…Tiệc trà Ẩn Vân được tổ chức ở ven hồ Ẩn Vân, trung tâm đảo Ẩn Vân, trước hồ có rấtnhiều cửa ái đế đề phòng người không được mời trà trộn vào trong.Xung quanh hồ có rất nhiều bàn trà đẹp đẽ.Trên hồ có hoa sơn trà và hoa sen, còn có tầng tầng sương mù, phối hợp với những ngọn núi sừng sững bên hồ tạo ra một phong cảnh vò cùng đẹp đẽ.

Trong đó có không dưới 30 bộ công pháp và võ kỹ cao cấp.

“Tốt! Tốt! Tốt! Thằng nhãi này, cảm ơn cậu!”, Vũ Bất Bại kích động đến đỏ ứng mặt.

Đột nhiên ông ta cúi đầu với Tò Minh, nghiêm túc nói.

“Tôi cũng có thu hoạch to lớn trong làng Mai Cốt, tôi phải cảm ơn tiền bối và Võ Tông mới đúng”, Tô Minh cười nói.

30 bộ còng pháp và võ kỹ cao cấp kia quả thực rất chấn động, lấy ra bộ nào cũng long trời lở đất, nhưng Tô Minh không cần.

Bởi vì những còng pháp và võ kỹ kia đều không sánh được với những thứ anh đang tu luyện.

Công pháp và võ kỹ quý ở tinh, không ở nhiều, anh không có ý định tu luyện thêm, sẽ rất tạp nham.

Hơn nữa, có tiền bối Thiên Nữ, thật sự đến thời điểm cần những công pháp và võ kỹ khác thì tiền bối Thiên Nữ có thể tùy tiện lấy ra rất nhiều công pháp và võ kỹ khó có thể tưởng tượng.

Cho nên anh không cần, giao chúng cho Võ Tòng xem như có qua có lại, thuận tiện kiếm một ân tình từ Võ Tông, cớ sao lại không làm.

“Được, thằng nhãi này, cậu tranh thủ lên đường cùng Thanh

Thanh đi, nếu không thì không kịp tiệc trà Ẩn Vân đâu”, Vũ Bất Bại nhắc nhở.

Chỉ chốc lát sau.

Tô Minh không kịp nói gì với Quan Khuynh Thành, chỉ cho cô một ánh mắt rồi để cô ở Võ Tông chờ đợi mấy ngày.

Sau đó, thân hình Tô Minh và Vân Thanh Thanh nhoáng lên, nhảy lên trên lưng Tử Hỏa Ưng.

“Thằng nhãi Tô, cô nhóc Quan, đứng ngay ngắn!” Tử Hỏa Ưng quát, sau đó đột nhiên giương cánh, hóa thành một ngọn lửa tím biến mất ở Võ

Tông.

Trong chớp mắt đã lao ra biển Vô Mệnh, tăng tốc nhanh hơn.

Đảo Ẩn Vân.

Hôm nay rất náo nhiệt.

Tiệc trà Ẩn Vân mỗi năm một lần lại sắp bắt đầu.

Đảo Ẩn Vân rất đẹp, đây là một hòn đảo nhỏ trồng đầy linh trà Ẩn Vân, linh trà Ẩn Vân cũng là loại trà đứng đầu được tất cả thế lực ấn thế thế giới Tiếu Thiên còng nhận.

Chia ra thành loại trà 1000 năm, loại 10 nghìn năm, loại 100 nghìn năm.

Trong đó, linh trà An Vân 100 nghìn năm vô cùng vô cùng vô cùng hiếm có, toàn bộ đào Ẩn Vân cũng chỉ có hơn 10 cây trà loại 100 nghìn năm thôi.

Mỗi một năm, tống cộng chỉ có hơn 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm.

Trong 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm này đã có hơn một nửa dành cho các tòng chủ, gia chủ của những thế lực ẩn thê cao cấp nhất ẩn rồi.

Mà số còn lại sẽ dùng cho tiệc trà Ẩn Vân, cung cấp cho đám người trẻ tuổi yêu nghiệt ưu tú nhất của các thế lực ấn thế

nhấm nháp.

Mỗi một năm, những người trẻ tuổi nhận được lời mời của tiệc trà Ẩn Vân chính là chứng minh cho thân phận và thiên phú của mình.

Đương nhiên, dần dà tiệc trà Ẩn Vân cũng không còn đơn giản để thưởng thức trà nữa.

Buổi tiệc trà đã dần biến thành nơi luận bàn đấu võ, tìm kiếm thông gia, trao đổi bảo vật, mời người tầm bảo vân vân…

Tiệc trà Ẩn Vân được tổ chức ở ven hồ Ẩn Vân, trung tâm đảo Ẩn Vân, trước hồ có rất

nhiều cửa ái đế đề phòng người không được mời trà trộn vào trong.

Xung quanh hồ có rất nhiều bàn trà đẹp đẽ.

Trên hồ có hoa sơn trà và hoa sen, còn có tầng tầng sương mù, phối hợp với những ngọn núi sừng sững bên hồ tạo ra một phong cảnh vò cùng đẹp đẽ.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong đó có không dưới 30 bộ công pháp và võ kỹ cao cấp.“Tốt! Tốt! Tốt! Thằng nhãi này, cảm ơn cậu!”, Vũ Bất Bại kích động đến đỏ ứng mặt.Đột nhiên ông ta cúi đầu với Tò Minh, nghiêm túc nói.“Tôi cũng có thu hoạch to lớn trong làng Mai Cốt, tôi phải cảm ơn tiền bối và Võ Tông mới đúng”, Tô Minh cười nói.30 bộ còng pháp và võ kỹ cao cấp kia quả thực rất chấn động, lấy ra bộ nào cũng long trời lở đất, nhưng Tô Minh không cần.Bởi vì những còng pháp và võ kỹ kia đều không sánh được với những thứ anh đang tu luyện.Công pháp và võ kỹ quý ở tinh, không ở nhiều, anh không có ý định tu luyện thêm, sẽ rất tạp nham.Hơn nữa, có tiền bối Thiên Nữ, thật sự đến thời điểm cần những công pháp và võ kỹ khác thì tiền bối Thiên Nữ có thể tùy tiện lấy ra rất nhiều công pháp và võ kỹ khó có thể tưởng tượng.Cho nên anh không cần, giao chúng cho Võ Tòng xem như có qua có lại, thuận tiện kiếm một ân tình từ Võ Tông, cớ sao lại không làm.“Được, thằng nhãi này, cậu tranh thủ lên đường cùng ThanhThanh đi, nếu không thì không kịp tiệc trà Ẩn Vân đâu”, Vũ Bất Bại nhắc nhở.Chỉ chốc lát sau.Tô Minh không kịp nói gì với Quan Khuynh Thành, chỉ cho cô một ánh mắt rồi để cô ở Võ Tông chờ đợi mấy ngày.Sau đó, thân hình Tô Minh và Vân Thanh Thanh nhoáng lên, nhảy lên trên lưng Tử Hỏa Ưng.“Thằng nhãi Tô, cô nhóc Quan, đứng ngay ngắn!” Tử Hỏa Ưng quát, sau đó đột nhiên giương cánh, hóa thành một ngọn lửa tím biến mất ở VõTông.Trong chớp mắt đã lao ra biển Vô Mệnh, tăng tốc nhanh hơn.Đảo Ẩn Vân.Hôm nay rất náo nhiệt.Tiệc trà Ẩn Vân mỗi năm một lần lại sắp bắt đầu.Đảo Ẩn Vân rất đẹp, đây là một hòn đảo nhỏ trồng đầy linh trà Ẩn Vân, linh trà Ẩn Vân cũng là loại trà đứng đầu được tất cả thế lực ấn thế thế giới Tiếu Thiên còng nhận.Chia ra thành loại trà 1000 năm, loại 10 nghìn năm, loại 100 nghìn năm.Trong đó, linh trà An Vân 100 nghìn năm vô cùng vô cùng vô cùng hiếm có, toàn bộ đào Ẩn Vân cũng chỉ có hơn 10 cây trà loại 100 nghìn năm thôi.Mỗi một năm, tống cộng chỉ có hơn 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm.Trong 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm này đã có hơn một nửa dành cho các tòng chủ, gia chủ của những thế lực ẩn thê cao cấp nhất ẩn rồi.Mà số còn lại sẽ dùng cho tiệc trà Ẩn Vân, cung cấp cho đám người trẻ tuổi yêu nghiệt ưu tú nhất của các thế lực ấn thếnhấm nháp.Mỗi một năm, những người trẻ tuổi nhận được lời mời của tiệc trà Ẩn Vân chính là chứng minh cho thân phận và thiên phú của mình.Đương nhiên, dần dà tiệc trà Ẩn Vân cũng không còn đơn giản để thưởng thức trà nữa.Buổi tiệc trà đã dần biến thành nơi luận bàn đấu võ, tìm kiếm thông gia, trao đổi bảo vật, mời người tầm bảo vân vân…Tiệc trà Ẩn Vân được tổ chức ở ven hồ Ẩn Vân, trung tâm đảo Ẩn Vân, trước hồ có rấtnhiều cửa ái đế đề phòng người không được mời trà trộn vào trong.Xung quanh hồ có rất nhiều bàn trà đẹp đẽ.Trên hồ có hoa sơn trà và hoa sen, còn có tầng tầng sương mù, phối hợp với những ngọn núi sừng sững bên hồ tạo ra một phong cảnh vò cùng đẹp đẽ.

Chương 829: Hôm Nay Rất Náo Nhiệt