Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 834: Anh Tô Minh Cũng Là Người Của Võ Tông Sao

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vân Thanh Thanh rót cho Tò Minh một tách trà, thoạt nhìn trông không ăn khớp với nơi này lắm, hiển nhiên, bản thân cô là người có thực lực yếu nhất ở bàn này, nên cô hơi căng thẳng.May mắn thay, Tô Minh ở bên cạnh đã trao cho cò một chút niềm tin và dũng khí.Vân Thanh Thanh rót trà cho Tò Minh, thái độ vò cùng tự nhiên, mặc dù Vân Thanh Thanh cảm thấy không có gì, nó chỉ là một điều rất bình thường thôi, nhưng rất nhiều người cùng bàn đều kinh ngạc.Danh tiếng truyền nhân của Võ Tòng vần tương đối đáng sợ.Mặc dù bây giờ Vân Thanh Thanh còn rất yếu, nhưng ở trong mắt đám người Vương Thần Ngạn, không phải là ai đều có thế hưởng thụ Vân ThanhThanh rót trà phục vụ, người bạn Tô Minh của Vân Thanh Thanh này lại dám bình thản chấp nhận, ha ha…Tò Minh uống một hớp linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm, sau đó khen ngợi: “Trà ngon!”Đúng thật là trà ngon.Anh vừa dứt lời, liền có thể cảm giác chân khí trong cơ thể đang tăng lên từng chút một.Đúng là rất đáng để thưởng thức, lại phối hợp với cảnh đẹp của hồ Ẩn Vân này, quá đẹp quá đẹp.Thấy Tô Minh uống trà uống rất vui vẻ, Vân Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất vui mừng, cứ như là mình có công pha trà, rót trà cho Tò Minh vậy, cô không khỏi rót thêm cho Tô Minh một chén nữa, hoàn toàn không để ý đến những người ngồi cùng bàn.Đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tô Minh: “Trà ngon, vậy thì uống nhiều một chút, tôi pha thêm cho anh”.Đúng là quá nịnh nọt.Nhìn thấy vậy, Vương Thần Ngạn cũng phải biến đối sắc mặt, tuy không đến mức ghen ghét, nhưng cũng rất khó chịu,truyền nhân Võ Tông có địa vị rất cao, nói một cách không khách khí, cho dù Vương Thần Ngạn hắn ta muốn kết hòn với một truyền nhân Võ Tông cũng phải tốn rất nhiều công sức, còn chưa chắc có thế thành còng.Kết quả bây giờ truyền nhân Võ Tông là Vân Thanh Thanh lại đang lấy lòng một tên rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ không biết đến từ đâu!Quả thật làm cho người ta phải khó chịu.“Anh Tô Minh cũng là người của Võ Tông sao?”, Vương Thần Ngạn không khỏi hỏi một câu.“Không phải, chỉ là bạn của Thanh Thanh thôi”, Tô Minh cười nói.Điều này càng làm cho người ta không nghĩ ra.Mọi người đều biết Võ Tông rất kiêu ngạo và khép mình.Có thể đại diện cho Võ Tông tham gia tiệc trà, trên cơ bản phải là người của Võ Tòng!Một kẻ không phải người của Võ Tông lại đại diện cho Võ Tòng tham gia tiệc trà, nghĩ thế nào cũng không ra.Nhưng Vương Thần Ngạnkhông tiếp tục hỏi gì nữa, cũng không tiếp tục nghĩ đến nữa.Bởi vì mục tiêu và kế hoạch hòm nay đều nhâm vào Tò Ly.Bảo tàng Chuẩn Đê’ kia mới là hơn hết.

Vân Thanh Thanh rót cho Tò Minh một tách trà, thoạt nhìn trông không ăn khớp với nơi này lắm, hiển nhiên, bản thân cô là người có thực lực yếu nhất ở bàn này, nên cô hơi căng thẳng.

May mắn thay, Tô Minh ở bên cạnh đã trao cho cò một chút niềm tin và dũng khí.

Vân Thanh Thanh rót trà cho Tò Minh, thái độ vò cùng tự nhiên, mặc dù Vân Thanh Thanh cảm thấy không có gì, nó chỉ là một điều rất bình thường thôi, nhưng rất nhiều người cùng bàn đều kinh ngạc.

Danh tiếng truyền nhân của Võ Tòng vần tương đối đáng sợ.

Mặc dù bây giờ Vân Thanh Thanh còn rất yếu, nhưng ở trong mắt đám người Vương Thần Ngạn, không phải là ai đều có thế hưởng thụ Vân Thanh

Thanh rót trà phục vụ, người bạn Tô Minh của Vân Thanh Thanh này lại dám bình thản chấp nhận, ha ha…

Tò Minh uống một hớp linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm, sau đó khen ngợi: “Trà ngon!”

Đúng thật là trà ngon.

Anh vừa dứt lời, liền có thể cảm giác chân khí trong cơ thể đang tăng lên từng chút một.

Đúng là rất đáng để thưởng thức, lại phối hợp với cảnh đẹp của hồ Ẩn Vân này, quá đẹp quá đẹp.

Thấy Tô Minh uống trà uống rất vui vẻ, Vân Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất vui mừng, cứ như là mình có công pha trà, rót trà cho Tò Minh vậy, cô không khỏi rót thêm cho Tô Minh một chén nữa, hoàn toàn không để ý đến những người ngồi cùng bàn.

Đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tô Minh: “Trà ngon, vậy thì uống nhiều một chút, tôi pha thêm cho anh”.

Đúng là quá nịnh nọt.

Nhìn thấy vậy, Vương Thần Ngạn cũng phải biến đối sắc mặt, tuy không đến mức ghen ghét, nhưng cũng rất khó chịu,

truyền nhân Võ Tông có địa vị rất cao, nói một cách không khách khí, cho dù Vương Thần Ngạn hắn ta muốn kết hòn với một truyền nhân Võ Tông cũng phải tốn rất nhiều công sức, còn chưa chắc có thế thành còng.

Kết quả bây giờ truyền nhân Võ Tông là Vân Thanh Thanh lại đang lấy lòng một tên rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ không biết đến từ đâu!

Quả thật làm cho người ta phải khó chịu.

“Anh Tô Minh cũng là người của Võ Tông sao?”, Vương Thần Ngạn không khỏi hỏi một câu.

“Không phải, chỉ là bạn của Thanh Thanh thôi”, Tô Minh cười nói.

Điều này càng làm cho người ta không nghĩ ra.

Mọi người đều biết Võ Tông rất kiêu ngạo và khép mình.

Có thể đại diện cho Võ Tông tham gia tiệc trà, trên cơ bản phải là người của Võ Tòng!

Một kẻ không phải người của Võ Tông lại đại diện cho Võ Tòng tham gia tiệc trà, nghĩ thế nào cũng không ra.

Nhưng Vương Thần Ngạn

không tiếp tục hỏi gì nữa, cũng không tiếp tục nghĩ đến nữa.

Bởi vì mục tiêu và kế hoạch hòm nay đều nhâm vào Tò Ly.

Bảo tàng Chuẩn Đê’ kia mới là hơn hết.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vân Thanh Thanh rót cho Tò Minh một tách trà, thoạt nhìn trông không ăn khớp với nơi này lắm, hiển nhiên, bản thân cô là người có thực lực yếu nhất ở bàn này, nên cô hơi căng thẳng.May mắn thay, Tô Minh ở bên cạnh đã trao cho cò một chút niềm tin và dũng khí.Vân Thanh Thanh rót trà cho Tò Minh, thái độ vò cùng tự nhiên, mặc dù Vân Thanh Thanh cảm thấy không có gì, nó chỉ là một điều rất bình thường thôi, nhưng rất nhiều người cùng bàn đều kinh ngạc.Danh tiếng truyền nhân của Võ Tòng vần tương đối đáng sợ.Mặc dù bây giờ Vân Thanh Thanh còn rất yếu, nhưng ở trong mắt đám người Vương Thần Ngạn, không phải là ai đều có thế hưởng thụ Vân ThanhThanh rót trà phục vụ, người bạn Tô Minh của Vân Thanh Thanh này lại dám bình thản chấp nhận, ha ha…Tò Minh uống một hớp linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm, sau đó khen ngợi: “Trà ngon!”Đúng thật là trà ngon.Anh vừa dứt lời, liền có thể cảm giác chân khí trong cơ thể đang tăng lên từng chút một.Đúng là rất đáng để thưởng thức, lại phối hợp với cảnh đẹp của hồ Ẩn Vân này, quá đẹp quá đẹp.Thấy Tô Minh uống trà uống rất vui vẻ, Vân Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất vui mừng, cứ như là mình có công pha trà, rót trà cho Tò Minh vậy, cô không khỏi rót thêm cho Tô Minh một chén nữa, hoàn toàn không để ý đến những người ngồi cùng bàn.Đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tô Minh: “Trà ngon, vậy thì uống nhiều một chút, tôi pha thêm cho anh”.Đúng là quá nịnh nọt.Nhìn thấy vậy, Vương Thần Ngạn cũng phải biến đối sắc mặt, tuy không đến mức ghen ghét, nhưng cũng rất khó chịu,truyền nhân Võ Tông có địa vị rất cao, nói một cách không khách khí, cho dù Vương Thần Ngạn hắn ta muốn kết hòn với một truyền nhân Võ Tông cũng phải tốn rất nhiều công sức, còn chưa chắc có thế thành còng.Kết quả bây giờ truyền nhân Võ Tông là Vân Thanh Thanh lại đang lấy lòng một tên rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ không biết đến từ đâu!Quả thật làm cho người ta phải khó chịu.“Anh Tô Minh cũng là người của Võ Tông sao?”, Vương Thần Ngạn không khỏi hỏi một câu.“Không phải, chỉ là bạn của Thanh Thanh thôi”, Tô Minh cười nói.Điều này càng làm cho người ta không nghĩ ra.Mọi người đều biết Võ Tông rất kiêu ngạo và khép mình.Có thể đại diện cho Võ Tông tham gia tiệc trà, trên cơ bản phải là người của Võ Tòng!Một kẻ không phải người của Võ Tông lại đại diện cho Võ Tòng tham gia tiệc trà, nghĩ thế nào cũng không ra.Nhưng Vương Thần Ngạnkhông tiếp tục hỏi gì nữa, cũng không tiếp tục nghĩ đến nữa.Bởi vì mục tiêu và kế hoạch hòm nay đều nhâm vào Tò Ly.Bảo tàng Chuẩn Đê’ kia mới là hơn hết.

Chương 834: Anh Tô Minh Cũng Là Người Của Võ Tông Sao