Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 836: Ly Hồn Nhất Kiếm!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đúng là công khai bắt nạt người ta.Công khai vu oan cho người ta.Cô có thể làm gì chứ?Muốn trách thì trách cò lấy được bảo tàng Chuẩn Đế mà cò không bảo vệ được, cũng không có tư cách sử dụng, chỉ có cậu chủ Vương mới có thể hưởng thụ bảo tàng Chuẩn Đế thôi.Không dưới 100 người chết trong tay Tô Ly? Lâm Diệc vừa nói như vậy, không tính đến những người đang ngồi ở bàn chính, cho dù là các thanh niên tài giỏi, các thiên tài yêu nghiệt đang thưởng thức trà ở bên hồ, thậm chí là đám người đông nghìn nghịt bên ngoài tiệc trà đều cong khóe miệng, có chút cạn lời.Giết 100 người rất nhiều sao?Thế giới võ đạo cực kỳ tàn khốc.Tính mạng của kẻ yếu căn bản không phải là mạng nữa.Nhất là đối với đám cường giả thế lực ẩn thế như bọn họ…Không nói đến ai khác, chỉ cần nói đến Lâm Diệc thôi, chắc chắn không chỉ có 50 nghìn người chết trong tay hắn ta đâu!Có khi Vương Thần Ngạn còn nhiều hơn.Nếu như giết 100 người đã bị coi là ma đầu, vậy đám người Lâm Diệc, Vương Thần Ngạn thì tính là cái gì?Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?Đương nhiên những ngườicạn lời thậm chí là bênh vực cho Tò Ly đều không dám nói ra, đắc tội Lâm Diệc, thậm chí đắc tội Vương Thần Ngạn thì đúng là chán sống rồi.Đột nhiên.“Anh nói đúng, đúng là tòi rất thích giết người, rất khát máu, là ma đầu”, Tô Ly nhoẻn miệng cười cực kỳ xinh đẹp, trong lúc đó, không ai có thể ngờ được là…“Ly Hồn Nhất Kiếm!”Tò Ly lại trực tiếp ra tay.Phải.Ngay trên tiệc trà.Ngay trước mặt đám người Vương Thần Ngạn.Ngay trước mặt tất cả mọi người đang thưởng thức trà.Cô ấy cứ đột nhiên ra tay mà không có bất cứ dấu hiệu nào, không có bất kỳ chuẩn bị nào.Hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng hung ác.Lạc Diệp Kiếm sáng loáng ánh bạc, mỏng manh mà thon dài, trên đó điêu khắc vô số hoa văn đẹp đẽ, bố trí một vài trậnpháp cổ, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve lóe lên ánh sáng sắc bén, khiến tốc độ và sự sắc bén của nó lên đến mức không thể tưởng tượng nối.Hơn nữa vậy mà bên trong một kiếm này còn có cả tác dụng định hồn.Hồn kỹ và kiếm kỹ kết hợp với nhau.Một kiếm này quá mức kinh khủng!

Đúng là công khai bắt nạt người ta.

Công khai vu oan cho người ta.

Cô có thể làm gì chứ?

Muốn trách thì trách cò lấy được bảo tàng Chuẩn Đế mà cò không bảo vệ được, cũng không có tư cách sử dụng, chỉ có cậu chủ Vương mới có thể hưởng thụ bảo tàng Chuẩn Đế thôi.

Không dưới 100 người chết trong tay Tô Ly? Lâm Diệc vừa nói như vậy, không tính đến những người đang ngồi ở bàn chính, cho dù là các thanh niên tài giỏi, các thiên tài yêu nghiệt đang thưởng thức trà ở bên hồ, thậm chí là đám người đông nghìn nghịt bên ngoài tiệc trà đều cong khóe miệng, có chút cạn lời.

Giết 100 người rất nhiều sao?

Thế giới võ đạo cực kỳ tàn khốc.

Tính mạng của kẻ yếu căn bản không phải là mạng nữa.

Nhất là đối với đám cường giả thế lực ẩn thế như bọn họ…

Không nói đến ai khác, chỉ cần nói đến Lâm Diệc thôi, chắc chắn không chỉ có 50 nghìn người chết trong tay hắn ta đâu!

Có khi Vương Thần Ngạn còn nhiều hơn.

Nếu như giết 100 người đã bị coi là ma đầu, vậy đám người Lâm Diệc, Vương Thần Ngạn thì tính là cái gì?

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?

Đương nhiên những người

cạn lời thậm chí là bênh vực cho Tò Ly đều không dám nói ra, đắc tội Lâm Diệc, thậm chí đắc tội Vương Thần Ngạn thì đúng là chán sống rồi.

Đột nhiên.

“Anh nói đúng, đúng là tòi rất thích giết người, rất khát máu, là ma đầu”, Tô Ly nhoẻn miệng cười cực kỳ xinh đẹp, trong lúc đó, không ai có thể ngờ được là…

“Ly Hồn Nhất Kiếm!”

Tò Ly lại trực tiếp ra tay.

Phải.

Ngay trên tiệc trà.

Ngay trước mặt đám người Vương Thần Ngạn.

Ngay trước mặt tất cả mọi người đang thưởng thức trà.

Cô ấy cứ đột nhiên ra tay mà không có bất cứ dấu hiệu nào, không có bất kỳ chuẩn bị nào.

Hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng hung ác.

Lạc Diệp Kiếm sáng loáng ánh bạc, mỏng manh mà thon dài, trên đó điêu khắc vô số hoa văn đẹp đẽ, bố trí một vài trận

pháp cổ, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve lóe lên ánh sáng sắc bén, khiến tốc độ và sự sắc bén của nó lên đến mức không thể tưởng tượng nối.

Hơn nữa vậy mà bên trong một kiếm này còn có cả tác dụng định hồn.

Hồn kỹ và kiếm kỹ kết hợp với nhau.

Một kiếm này quá mức kinh khủng!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đúng là công khai bắt nạt người ta.Công khai vu oan cho người ta.Cô có thể làm gì chứ?Muốn trách thì trách cò lấy được bảo tàng Chuẩn Đế mà cò không bảo vệ được, cũng không có tư cách sử dụng, chỉ có cậu chủ Vương mới có thể hưởng thụ bảo tàng Chuẩn Đế thôi.Không dưới 100 người chết trong tay Tô Ly? Lâm Diệc vừa nói như vậy, không tính đến những người đang ngồi ở bàn chính, cho dù là các thanh niên tài giỏi, các thiên tài yêu nghiệt đang thưởng thức trà ở bên hồ, thậm chí là đám người đông nghìn nghịt bên ngoài tiệc trà đều cong khóe miệng, có chút cạn lời.Giết 100 người rất nhiều sao?Thế giới võ đạo cực kỳ tàn khốc.Tính mạng của kẻ yếu căn bản không phải là mạng nữa.Nhất là đối với đám cường giả thế lực ẩn thế như bọn họ…Không nói đến ai khác, chỉ cần nói đến Lâm Diệc thôi, chắc chắn không chỉ có 50 nghìn người chết trong tay hắn ta đâu!Có khi Vương Thần Ngạn còn nhiều hơn.Nếu như giết 100 người đã bị coi là ma đầu, vậy đám người Lâm Diệc, Vương Thần Ngạn thì tính là cái gì?Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?Đương nhiên những ngườicạn lời thậm chí là bênh vực cho Tò Ly đều không dám nói ra, đắc tội Lâm Diệc, thậm chí đắc tội Vương Thần Ngạn thì đúng là chán sống rồi.Đột nhiên.“Anh nói đúng, đúng là tòi rất thích giết người, rất khát máu, là ma đầu”, Tô Ly nhoẻn miệng cười cực kỳ xinh đẹp, trong lúc đó, không ai có thể ngờ được là…“Ly Hồn Nhất Kiếm!”Tò Ly lại trực tiếp ra tay.Phải.Ngay trên tiệc trà.Ngay trước mặt đám người Vương Thần Ngạn.Ngay trước mặt tất cả mọi người đang thưởng thức trà.Cô ấy cứ đột nhiên ra tay mà không có bất cứ dấu hiệu nào, không có bất kỳ chuẩn bị nào.Hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng hung ác.Lạc Diệp Kiếm sáng loáng ánh bạc, mỏng manh mà thon dài, trên đó điêu khắc vô số hoa văn đẹp đẽ, bố trí một vài trậnpháp cổ, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve lóe lên ánh sáng sắc bén, khiến tốc độ và sự sắc bén của nó lên đến mức không thể tưởng tượng nối.Hơn nữa vậy mà bên trong một kiếm này còn có cả tác dụng định hồn.Hồn kỹ và kiếm kỹ kết hợp với nhau.Một kiếm này quá mức kinh khủng!

Chương 836: Ly Hồn Nhất Kiếm!