Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 840: Là Tiếng Cười Rung Trời

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chỉ là, cô còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tò Minh nhẹ nhàng bịt miệng lại.Cùng lúc đó, Tô Minh giơ tay lên, nhìn về phía Vương Thần Ngạn nói: “Tòi là anh trai của em ấy.Thật ra bản thân tôi không thích xen vào chuyện của người khác đâu.Thế nhưng, lại không thích người ta ức hiếp em gái mình.Tôi chỉ có mỗi đứa em gái thòi, nên xin lỗi nhé, tòi phải giết anh.ừ thì có lẽ khi tôi ra tay sẽ tàn nhẫn xíu, chắc anh sẽ chết khá thảm.Vì thế, tỏi xin lỗi trước”.Tô Minh bình tĩnh nói một cách hết sức chân thành.Mà khi anh vừa nói xong.Toàn bộ hồ Ẩn Vân chợt im phăng phắc.Sau đó…“Ha ha ha ha…”Là tiếng cười rung trời.Tất cả mọi người đều cười âm lên.Họ thật sự không muốn cười, nhưng lại không nhịn nổi.Vốn dĩ, một tên nhóc Chân Hoàng được tham gia vào tiệc trà Ấn Văn đã là may mắn ba đờivà cũng là điều khó tin rồi.Ai ngờ… Còn dám khoác lác như vậy.Chắc là vừa có rượu vừa có đồ nhắm nên uống nhiều?Ngay cả Vương Thần Ngạn cũng không nhịn nổi giật giật khóe miệng.“Anh… anh…”, Tô Ly định nói gì đó.“Im lặng, đứng sang bên, nhìn này”, Tò Minh dứt khoát nói.Sau đó, anh nhìn về phía Vương Thần Ngạn, rồi bất chợt ra tay.Đúng vậy.Tô Minh ra tay một cách hết sức dứt khoát, không chút chần chờ hay nương tay nào.Anh giơ Long Ngục Kiếm lên chém thẳng về phía Vương Thần Ngạn.“Vèo…”Sức mạnh 1,2 triệu kg đáng sợ kết hợp với quy luật không gian, hơn nữa, một kiếm này còn kèm theo Sinh Tử Chớp Ảnh,Sinh Tử Âm Dương Nhị Khí, đặc biệt anh còn hiểu được kha khá về quy luật Tử Vong…Vì thế, một kiếm ấy mạnh một cách kinh khủng!Bất kể là sức mạnh, tốc độ, ý cảnh, độ sắc bén hay sự lắt léo của nó thì đều rất khó để hóa giải.Hoàn toàn bỏ xa chiêu tủ của một yêu nghiệt xuất sắc trong bất cứ thời đại nào.Một kiếm đó, nói thật là dùng với Vương Thần Ngạn quả thật như giết gà mà dùng dao mổ trâu, không đáng.Nhưng thế lại cho thấy sát khí của Tò Minh với Vương Thần Ngạn kinh khủng như nào.cả người Vương Thần Ngạn như kiểu bị kéo xuống âm phủ.Lúc này, hắn ta đã ngửi được mùi vị của cái chết, nó nồng đến mức khiến Vương Thần Ngạn không thở nổi, mụ mị đầu óc.Sao lại thế được? Không thể nào? Không thể nào!Không chỉ mình Vương Thần Ngạn ngây người mà những thanh niên tài giỏi có mặt ở hồ Lâm cũng choáng váng.cả đám kinh ngạc đến há hốc mồm, chắc phải nhét được cả quả trứng vịt vào miệng.Rốt… Rốt… Rốt cuộc thì họ đã cảm thấy được gì? Không ngờ họ lại cảm nhận được sức mạnh khủng bộ không ai có thể địch nổi phát ra từ một kiếm kia của Tô Minh!Hơn nữa, họ còn nhìn thấy gì? Thấy Vương Thần Ngạn mặt mày trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.Trông dáng vẻ vào lúc này của Vương Thần Ngạn thì chắc đã quên mất phải trốn hay chổng cự rồi.Hắn ta đứng chônchân tại chỗ, y như một bia ngắm sống.

Chỉ là, cô còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tò Minh nhẹ nhàng bịt miệng lại.

Cùng lúc đó, Tô Minh giơ tay lên, nhìn về phía Vương Thần Ngạn nói: “Tòi là anh trai của em ấy.

Thật ra bản thân tôi không thích xen vào chuyện của người khác đâu.

Thế nhưng, lại không thích người ta ức hiếp em gái mình.

Tôi chỉ có mỗi đứa em gái thòi, nên xin lỗi nhé, tòi phải giết anh.

ừ thì có lẽ khi tôi ra tay sẽ tàn nhẫn xíu, chắc anh sẽ chết khá thảm.

Vì thế, tỏi xin lỗi trước”.

Tô Minh bình tĩnh nói một cách hết sức chân thành.

Mà khi anh vừa nói xong.

Toàn bộ hồ Ẩn Vân chợt im phăng phắc.

Sau đó…

“Ha ha ha ha…”

Là tiếng cười rung trời.

Tất cả mọi người đều cười âm lên.

Họ thật sự không muốn cười, nhưng lại không nhịn nổi.

Vốn dĩ, một tên nhóc Chân Hoàng được tham gia vào tiệc trà Ấn Văn đã là may mắn ba đời

và cũng là điều khó tin rồi.

Ai ngờ… Còn dám khoác lác như vậy.

Chắc là vừa có rượu vừa có đồ nhắm nên uống nhiều?

Ngay cả Vương Thần Ngạn cũng không nhịn nổi giật giật khóe miệng.

“Anh… anh…”, Tô Ly định nói gì đó.

“Im lặng, đứng sang bên, nhìn này”, Tò Minh dứt khoát nói.

Sau đó, anh nhìn về phía Vương Thần Ngạn, rồi bất chợt ra tay.

Đúng vậy.

Tô Minh ra tay một cách hết sức dứt khoát, không chút chần chờ hay nương tay nào.

Anh giơ Long Ngục Kiếm lên chém thẳng về phía Vương Thần Ngạn.

“Vèo…”

Sức mạnh 1,2 triệu kg đáng sợ kết hợp với quy luật không gian, hơn nữa, một kiếm này còn kèm theo Sinh Tử Chớp Ảnh,

Sinh Tử Âm Dương Nhị Khí, đặc biệt anh còn hiểu được kha khá về quy luật Tử Vong…

Vì thế, một kiếm ấy mạnh một cách kinh khủng!

Bất kể là sức mạnh, tốc độ, ý cảnh, độ sắc bén hay sự lắt léo của nó thì đều rất khó để hóa giải.

Hoàn toàn bỏ xa chiêu tủ của một yêu nghiệt xuất sắc trong bất cứ thời đại nào.

Một kiếm đó, nói thật là dùng với Vương Thần Ngạn quả thật như giết gà mà dùng dao mổ trâu, không đáng.

Nhưng thế lại cho thấy sát khí của Tò Minh với Vương Thần Ngạn kinh khủng như nào.

cả người Vương Thần Ngạn như kiểu bị kéo xuống âm phủ.

Lúc này, hắn ta đã ngửi được mùi vị của cái chết, nó nồng đến mức khiến Vương Thần Ngạn không thở nổi, mụ mị đầu óc.

Sao lại thế được? Không thể nào? Không thể nào!

Không chỉ mình Vương Thần Ngạn ngây người mà những thanh niên tài giỏi có mặt ở hồ Lâm cũng choáng váng.

cả đám kinh ngạc đến há hốc mồm, chắc phải nhét được cả quả trứng vịt vào miệng.

Rốt… Rốt… Rốt cuộc thì họ đã cảm thấy được gì? Không ngờ họ lại cảm nhận được sức mạnh khủng bộ không ai có thể địch nổi phát ra từ một kiếm kia của Tô Minh!

Hơn nữa, họ còn nhìn thấy gì? Thấy Vương Thần Ngạn mặt mày trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trông dáng vẻ vào lúc này của Vương Thần Ngạn thì chắc đã quên mất phải trốn hay chổng cự rồi.

Hắn ta đứng chôn

chân tại chỗ, y như một bia ngắm sống.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chỉ là, cô còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tò Minh nhẹ nhàng bịt miệng lại.Cùng lúc đó, Tô Minh giơ tay lên, nhìn về phía Vương Thần Ngạn nói: “Tòi là anh trai của em ấy.Thật ra bản thân tôi không thích xen vào chuyện của người khác đâu.Thế nhưng, lại không thích người ta ức hiếp em gái mình.Tôi chỉ có mỗi đứa em gái thòi, nên xin lỗi nhé, tòi phải giết anh.ừ thì có lẽ khi tôi ra tay sẽ tàn nhẫn xíu, chắc anh sẽ chết khá thảm.Vì thế, tỏi xin lỗi trước”.Tô Minh bình tĩnh nói một cách hết sức chân thành.Mà khi anh vừa nói xong.Toàn bộ hồ Ẩn Vân chợt im phăng phắc.Sau đó…“Ha ha ha ha…”Là tiếng cười rung trời.Tất cả mọi người đều cười âm lên.Họ thật sự không muốn cười, nhưng lại không nhịn nổi.Vốn dĩ, một tên nhóc Chân Hoàng được tham gia vào tiệc trà Ấn Văn đã là may mắn ba đờivà cũng là điều khó tin rồi.Ai ngờ… Còn dám khoác lác như vậy.Chắc là vừa có rượu vừa có đồ nhắm nên uống nhiều?Ngay cả Vương Thần Ngạn cũng không nhịn nổi giật giật khóe miệng.“Anh… anh…”, Tô Ly định nói gì đó.“Im lặng, đứng sang bên, nhìn này”, Tò Minh dứt khoát nói.Sau đó, anh nhìn về phía Vương Thần Ngạn, rồi bất chợt ra tay.Đúng vậy.Tô Minh ra tay một cách hết sức dứt khoát, không chút chần chờ hay nương tay nào.Anh giơ Long Ngục Kiếm lên chém thẳng về phía Vương Thần Ngạn.“Vèo…”Sức mạnh 1,2 triệu kg đáng sợ kết hợp với quy luật không gian, hơn nữa, một kiếm này còn kèm theo Sinh Tử Chớp Ảnh,Sinh Tử Âm Dương Nhị Khí, đặc biệt anh còn hiểu được kha khá về quy luật Tử Vong…Vì thế, một kiếm ấy mạnh một cách kinh khủng!Bất kể là sức mạnh, tốc độ, ý cảnh, độ sắc bén hay sự lắt léo của nó thì đều rất khó để hóa giải.Hoàn toàn bỏ xa chiêu tủ của một yêu nghiệt xuất sắc trong bất cứ thời đại nào.Một kiếm đó, nói thật là dùng với Vương Thần Ngạn quả thật như giết gà mà dùng dao mổ trâu, không đáng.Nhưng thế lại cho thấy sát khí của Tò Minh với Vương Thần Ngạn kinh khủng như nào.cả người Vương Thần Ngạn như kiểu bị kéo xuống âm phủ.Lúc này, hắn ta đã ngửi được mùi vị của cái chết, nó nồng đến mức khiến Vương Thần Ngạn không thở nổi, mụ mị đầu óc.Sao lại thế được? Không thể nào? Không thể nào!Không chỉ mình Vương Thần Ngạn ngây người mà những thanh niên tài giỏi có mặt ở hồ Lâm cũng choáng váng.cả đám kinh ngạc đến há hốc mồm, chắc phải nhét được cả quả trứng vịt vào miệng.Rốt… Rốt… Rốt cuộc thì họ đã cảm thấy được gì? Không ngờ họ lại cảm nhận được sức mạnh khủng bộ không ai có thể địch nổi phát ra từ một kiếm kia của Tô Minh!Hơn nữa, họ còn nhìn thấy gì? Thấy Vương Thần Ngạn mặt mày trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.Trông dáng vẻ vào lúc này của Vương Thần Ngạn thì chắc đã quên mất phải trốn hay chổng cự rồi.Hắn ta đứng chônchân tại chỗ, y như một bia ngắm sống.

Chương 840: Là Tiếng Cười Rung Trời