Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 845: Điều Này… Thật Là Đáng Sợ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ba lão kia, đừng nói là các thanh niên trong thế hệ trẻ, mà ngay cả những tay lão làng trong các thế lực lánh đời cũng chưa chắc đánh thắng được họ!Ba lão Huyền Diệu được coi như vô địch, hoành hành ngang dọc lại y như những đứa trẻtrước mặt Tô Minh.Điều này… Thật là đáng sợ.Ngay cả Tô Ly cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác… Gương mặt xinh đẹp hiện lên rất nhiều cảm xúc.Ngay sau đó.Trần Chương và Dư Dịch đã sắp không ngăn cản nổi!Vương Thần Ngạn tức giận.Một khi hai người kia không cản nổi, không san sẻ bớt đòn tấn còng như vũ bão của Tò Minh thì mình sẽ…Vì thế, cái suy nghĩ bỏ chạy lại xuất hiện trong đầu hắn ta.Nhưng Vương Thần Ngạn lại tuyệt vọng phát hiện, mình không trốn được!Hắn ta có thể xác định, mình chắc chắn sẽ không trốn thoát được.Vương Thần Ngạn không biết sao Tô Minh lại có được quy luật không gian, nhưng nó rất mạnh, mạnh đến nỗi khó tin…ở trước mặt loại người hiểu được quy luật không gian như Tô Minh thì có trốn đằng trời.“Không…”, Trần Chương chợt hét lên, cả người chấn động, nửa người ông ta bị chém bay, máu tươi và xương xẩu bay tứ tung, rất là ghê người.“Muốn chết thì cùng chết!”, Trần Chương bị trọng thương bay ngược ra ngoài, đột nhiên ông ta điều khiển cơ thể rách nát của mình hóa thành một vệt máu xông thẳng về phía Tò Minh, nháy mắt xuất hiện trước mặt anh.Ầm…Trực tiếp tự bạo!Vương Thần Ngạn thấy vậythì nôn nóng, con ngươi trợn to đỏ chót toát ra sự vui vẻ và mong đợi.Hắn ta nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.Nhưng chỉ một lát sau.Vương Thần Ngạn chợt run lên, suýt nữa bị dọa hồn lìa khỏi xác.Sao lại thế được?Tô Minh không chết?Hơn nữa còn chẳng chút xây xát!Dù gì thì Trần Chương cũng là cao thủ Bất Tử tầng hai, tuy bị thương nặng và chỉ còn lại một cơ thế không hoàn chỉnh.Nhưng một cao thủ như vậy tự bạo, cũng cực kỳ đáng sợ.Có điều, sao trông Tô Minh lại chỉ bị thương nhẹ, không, không đúng, trong nháy mắt, những vết thương ngoài da kia đã lành lặn.Rốt cuộc là tại sao?Tại sao chứ?Là do sức mạnh của cơ thể Tò Minh mạnh đến nỗi khó tin, cộng thêm việc anh đột phácảnh giới nên lực phòng ngự của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng tăng lên một mảng lớn.Còn có cả sự giúp đỡ của kho tàng huyết mạch, thần huyết và chén Hoàng Tuyền đã san sẻ bớt sức mạnh khi Trần Chương tự bạo…Thế nên, Tò Minh mới có thế sống sót trước đòn tự bảo của một cao thủ Bất Tử tầng hai một cách dề dàng.Sau khi Trần Chương chết.Dư Dịch tuyệt vọng.Vương Thần Ngạn càng tuyệt vọng hơn.Lần này, bọn họ lấy cái gì để ngăn cản Tô Minh đây?Vẻ mặt Vương Thần Ngạn mờ mịt đầy chua sót.Bản thân là cao thủ đứng đầu sống lại một đời từ thời viên zỹ> cố.Là người có khởi đầu hơn xa người khác, vậy… vậy… vậy mà lại bị một thanh niên 20 tuổi có cảnh giới Chân Hoàng đè đầu cưỡi cố đến nước này.Ngay cả sống sót cũng đã trở thành một hy vọng xa vời.Vương Thần Ngạn chánnản.Thậm chí là không tính chống trả nữa.Đầu óc như sụp đổ.“Tiếu Ngạn, chút chuyện ấy mà đã sụp đổ và từ bỏ ư?”, ngay giây phút Vương Thần Ngạn chuẩn bị nghênh đón cái chết thì bỗng dưng có một giọng nói hùng hồn, bá đạo của một người đàn ông trung niên truyền đến từ trong hư không.Sau đó, một người đàn ông trung niên mặt mày như điêu khắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bíkhắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bí lại kỳ quái chợt xuất hiện, ông ta đạp mây, rẽ hư không bước tới.Ong ta vừa đến đã giơ tay lên vung xuống.Phút chốc..

Ba lão kia, đừng nói là các thanh niên trong thế hệ trẻ, mà ngay cả những tay lão làng trong các thế lực lánh đời cũng chưa chắc đánh thắng được họ!

Ba lão Huyền Diệu được coi như vô địch, hoành hành ngang dọc lại y như những đứa trẻ

trước mặt Tô Minh.

Điều này… Thật là đáng sợ.

Ngay cả Tô Ly cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác… Gương mặt xinh đẹp hiện lên rất nhiều cảm xúc.

Ngay sau đó.

Trần Chương và Dư Dịch đã sắp không ngăn cản nổi!

Vương Thần Ngạn tức giận.

Một khi hai người kia không cản nổi, không san sẻ bớt đòn tấn còng như vũ bão của Tò Minh thì mình sẽ…

Vì thế, cái suy nghĩ bỏ chạy lại xuất hiện trong đầu hắn ta.

Nhưng Vương Thần Ngạn lại tuyệt vọng phát hiện, mình không trốn được!

Hắn ta có thể xác định, mình chắc chắn sẽ không trốn thoát được.

Vương Thần Ngạn không biết sao Tô Minh lại có được quy luật không gian, nhưng nó rất mạnh, mạnh đến nỗi khó tin…

ở trước mặt loại người hiểu được quy luật không gian như Tô Minh thì có trốn đằng trời.

“Không…”, Trần Chương chợt hét lên, cả người chấn động, nửa người ông ta bị chém bay, máu tươi và xương xẩu bay tứ tung, rất là ghê người.

“Muốn chết thì cùng chết!”, Trần Chương bị trọng thương bay ngược ra ngoài, đột nhiên ông ta điều khiển cơ thể rách nát của mình hóa thành một vệt máu xông thẳng về phía Tò Minh, nháy mắt xuất hiện trước mặt anh.

Ầm…

Trực tiếp tự bạo!

Vương Thần Ngạn thấy vậy

thì nôn nóng, con ngươi trợn to đỏ chót toát ra sự vui vẻ và mong đợi.

Hắn ta nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.

Nhưng chỉ một lát sau.

Vương Thần Ngạn chợt run lên, suýt nữa bị dọa hồn lìa khỏi xác.

Sao lại thế được?

Tô Minh không chết?

Hơn nữa còn chẳng chút xây xát!

Dù gì thì Trần Chương cũng là cao thủ Bất Tử tầng hai, tuy bị thương nặng và chỉ còn lại một cơ thế không hoàn chỉnh.

Nhưng một cao thủ như vậy tự bạo, cũng cực kỳ đáng sợ.

Có điều, sao trông Tô Minh lại chỉ bị thương nhẹ, không, không đúng, trong nháy mắt, những vết thương ngoài da kia đã lành lặn.

Rốt cuộc là tại sao?

Tại sao chứ?

Là do sức mạnh của cơ thể Tò Minh mạnh đến nỗi khó tin, cộng thêm việc anh đột phá

cảnh giới nên lực phòng ngự của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng tăng lên một mảng lớn.

Còn có cả sự giúp đỡ của kho tàng huyết mạch, thần huyết và chén Hoàng Tuyền đã san sẻ bớt sức mạnh khi Trần Chương tự bạo…

Thế nên, Tò Minh mới có thế sống sót trước đòn tự bảo của một cao thủ Bất Tử tầng hai một cách dề dàng.

Sau khi Trần Chương chết.

Dư Dịch tuyệt vọng.

Vương Thần Ngạn càng tuyệt vọng hơn.

Lần này, bọn họ lấy cái gì để ngăn cản Tô Minh đây?

Vẻ mặt Vương Thần Ngạn mờ mịt đầy chua sót.

Bản thân là cao thủ đứng đầu sống lại một đời từ thời viên zỹ> cố.

Là người có khởi đầu hơn xa người khác, vậy… vậy… vậy mà lại bị một thanh niên 20 tuổi có cảnh giới Chân Hoàng đè đầu cưỡi cố đến nước này.

Ngay cả sống sót cũng đã trở thành một hy vọng xa vời.

Vương Thần Ngạn chán

nản.

Thậm chí là không tính chống trả nữa.

Đầu óc như sụp đổ.

“Tiếu Ngạn, chút chuyện ấy mà đã sụp đổ và từ bỏ ư?”, ngay giây phút Vương Thần Ngạn chuẩn bị nghênh đón cái chết thì bỗng dưng có một giọng nói hùng hồn, bá đạo của một người đàn ông trung niên truyền đến từ trong hư không.

Sau đó, một người đàn ông trung niên mặt mày như điêu khắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bí

khắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bí lại kỳ quái chợt xuất hiện, ông ta đạp mây, rẽ hư không bước tới.

Ong ta vừa đến đã giơ tay lên vung xuống.

Phút chốc.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ba lão kia, đừng nói là các thanh niên trong thế hệ trẻ, mà ngay cả những tay lão làng trong các thế lực lánh đời cũng chưa chắc đánh thắng được họ!Ba lão Huyền Diệu được coi như vô địch, hoành hành ngang dọc lại y như những đứa trẻtrước mặt Tô Minh.Điều này… Thật là đáng sợ.Ngay cả Tô Ly cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác… Gương mặt xinh đẹp hiện lên rất nhiều cảm xúc.Ngay sau đó.Trần Chương và Dư Dịch đã sắp không ngăn cản nổi!Vương Thần Ngạn tức giận.Một khi hai người kia không cản nổi, không san sẻ bớt đòn tấn còng như vũ bão của Tò Minh thì mình sẽ…Vì thế, cái suy nghĩ bỏ chạy lại xuất hiện trong đầu hắn ta.Nhưng Vương Thần Ngạn lại tuyệt vọng phát hiện, mình không trốn được!Hắn ta có thể xác định, mình chắc chắn sẽ không trốn thoát được.Vương Thần Ngạn không biết sao Tô Minh lại có được quy luật không gian, nhưng nó rất mạnh, mạnh đến nỗi khó tin…ở trước mặt loại người hiểu được quy luật không gian như Tô Minh thì có trốn đằng trời.“Không…”, Trần Chương chợt hét lên, cả người chấn động, nửa người ông ta bị chém bay, máu tươi và xương xẩu bay tứ tung, rất là ghê người.“Muốn chết thì cùng chết!”, Trần Chương bị trọng thương bay ngược ra ngoài, đột nhiên ông ta điều khiển cơ thể rách nát của mình hóa thành một vệt máu xông thẳng về phía Tò Minh, nháy mắt xuất hiện trước mặt anh.Ầm…Trực tiếp tự bạo!Vương Thần Ngạn thấy vậythì nôn nóng, con ngươi trợn to đỏ chót toát ra sự vui vẻ và mong đợi.Hắn ta nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.Nhưng chỉ một lát sau.Vương Thần Ngạn chợt run lên, suýt nữa bị dọa hồn lìa khỏi xác.Sao lại thế được?Tô Minh không chết?Hơn nữa còn chẳng chút xây xát!Dù gì thì Trần Chương cũng là cao thủ Bất Tử tầng hai, tuy bị thương nặng và chỉ còn lại một cơ thế không hoàn chỉnh.Nhưng một cao thủ như vậy tự bạo, cũng cực kỳ đáng sợ.Có điều, sao trông Tô Minh lại chỉ bị thương nhẹ, không, không đúng, trong nháy mắt, những vết thương ngoài da kia đã lành lặn.Rốt cuộc là tại sao?Tại sao chứ?Là do sức mạnh của cơ thể Tò Minh mạnh đến nỗi khó tin, cộng thêm việc anh đột phácảnh giới nên lực phòng ngự của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng tăng lên một mảng lớn.Còn có cả sự giúp đỡ của kho tàng huyết mạch, thần huyết và chén Hoàng Tuyền đã san sẻ bớt sức mạnh khi Trần Chương tự bạo…Thế nên, Tò Minh mới có thế sống sót trước đòn tự bảo của một cao thủ Bất Tử tầng hai một cách dề dàng.Sau khi Trần Chương chết.Dư Dịch tuyệt vọng.Vương Thần Ngạn càng tuyệt vọng hơn.Lần này, bọn họ lấy cái gì để ngăn cản Tô Minh đây?Vẻ mặt Vương Thần Ngạn mờ mịt đầy chua sót.Bản thân là cao thủ đứng đầu sống lại một đời từ thời viên zỹ> cố.Là người có khởi đầu hơn xa người khác, vậy… vậy… vậy mà lại bị một thanh niên 20 tuổi có cảnh giới Chân Hoàng đè đầu cưỡi cố đến nước này.Ngay cả sống sót cũng đã trở thành một hy vọng xa vời.Vương Thần Ngạn chánnản.Thậm chí là không tính chống trả nữa.Đầu óc như sụp đổ.“Tiếu Ngạn, chút chuyện ấy mà đã sụp đổ và từ bỏ ư?”, ngay giây phút Vương Thần Ngạn chuẩn bị nghênh đón cái chết thì bỗng dưng có một giọng nói hùng hồn, bá đạo của một người đàn ông trung niên truyền đến từ trong hư không.Sau đó, một người đàn ông trung niên mặt mày như điêu khắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bíkhắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bí lại kỳ quái chợt xuất hiện, ông ta đạp mây, rẽ hư không bước tới.Ong ta vừa đến đã giơ tay lên vung xuống.Phút chốc..

Chương 845: Điều Này… Thật Là Đáng Sợ