Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 847: Vương Thần Ngạn Đã Chết…

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đến Vương Nộ Thương cũng biến đổi sắc mặt, sau đó cười trừ, nói: “Này! Cậu muốn giếtcon trai tôi? Cậu có chắc là giết được không?”Nhưng đáp lại lời ông ta là…Đột nhiên, vầng ánh sáng hình vuông như trận pháp phòng ngự bao trùm quanh người Vương Thần Ngạn đột nhiên vỡ tan, giống như quả bóng bay bị rách.Lúc vầng sáng đó bị vỡ thì Tô Minh đã đứng trước mặt hắn ta đúng kiếu ‘mặt đối mặt’.Hơn nữa, Long Ngục Kiếm còn đâm vào cổ họng của Vương Thần Ngạn cứa đứt cổ họng của hắn ta.Lưỡi kiếm sắcnhọn cũng lập tức xé tan thần hồn của hắn ta.Vương Thần Ngạn đã chết….Hắn ta đã bị giết trong tích tắc!Còn ở bên cạnh là con rối màu đen, đó chính là Thần Khôi.Vầng sáng phòng ngự ban nãy đột nhiên bị phá tan chính là do Thần Khôi làm.Vương Nộ Thương ra tay dùng vầng sáng phòng ngự bao trùm lên người Vương Thần Ngạn rất khủng khiếp, có sức mạnh phòng ngự vò địch, chí ítbán thân Tô Minh cũng không phá nổi.Nhưng Thần Khôi lại làm được.“Tiền bối! Ông nhìn xem, tôi thật sự có thể giết chết con trai ông rồi kìa?”, trong lúc im lặng như tờ, Tô Minh nhìn về phía Vương Nộ Thương, nói.Vương Nộ Thương như bị hút mất linh hồn.Đường đường là cường giả cấp bá chủ ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6 mà lại thất thần.Quả thật quá đỗi kinh hãi!Mọi việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.Vương Nộ Thương có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng lại có người dám giết con trai ông ta ở ngay trước mặt ông ta.Càng không thể ngờ, người đó không những dám làm mà thật sự đã làm được.Đến Vương Nộ Thương còn vậy thì nói gì đến những người khác ở đảo Ẩn Vân.Dường như họ kinh hãi như máu bị chảy ngược, đầu như vỡ tan, từng đòi mắt sợ hãi cực độ, dường như họ đang lơ lửng trên không trung.Tô Ly cũng không phân biệt nổi đâu là thật đâu là mơ, toàn thân cũng run rẩy nhưng đang ở trong giấc mộng.Tâm hơn chục hơi thở…“Chết….!”, cuối cùng Vương Nộ Thương cũng thoát khỏi cảnh thất thần đó, sắc mặt xanh mét còn hơn người chết, ông ta vô cùng tức giận, dường như sắp bùng nổ.ông ta nhìn chằm chằm về phía Tò Minh, tận sâu ánh mắt như muốn khóa chặt không gian và thời gian.Khí tức của chết chóc như tản ra từ địa ngục.mùi hoa cỏ, lúc nào cũng xanh mướt đầy sức sống, tràn đầy linh khí và vô cùng xinh đẹp.Nhưng lúc này, khi Vương Nộ Thương tức giận, trời đất cũng như biến sắc, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi.Mọi người có cảm giác, nước biển xung quanh đảo Ẩn Vân cũng chảy ngược, vô cùng khô cằn; thậm chí động thực vật nơi này cũng như mất đi sức sống.Một giây trước vẫn còn trên thiên đường mà lúc này đã như dưới địa ngục rồi.Vương Nộ Thương như vươn tay lên tận trời, như bắt lấy lòithần trên trời..

Đến Vương Nộ Thương cũng biến đổi sắc mặt, sau đó cười trừ, nói: “Này! Cậu muốn giết

con trai tôi? Cậu có chắc là giết được không?”

Nhưng đáp lại lời ông ta là…

Đột nhiên, vầng ánh sáng hình vuông như trận pháp phòng ngự bao trùm quanh người Vương Thần Ngạn đột nhiên vỡ tan, giống như quả bóng bay bị rách.

Lúc vầng sáng đó bị vỡ thì Tô Minh đã đứng trước mặt hắn ta đúng kiếu ‘mặt đối mặt’.

Hơn nữa, Long Ngục Kiếm còn đâm vào cổ họng của Vương Thần Ngạn cứa đứt cổ họng của hắn ta.

Lưỡi kiếm sắc

nhọn cũng lập tức xé tan thần hồn của hắn ta.

Vương Thần Ngạn đã chết….

Hắn ta đã bị giết trong tích tắc!

Còn ở bên cạnh là con rối màu đen, đó chính là Thần Khôi.

Vầng sáng phòng ngự ban nãy đột nhiên bị phá tan chính là do Thần Khôi làm.

Vương Nộ Thương ra tay dùng vầng sáng phòng ngự bao trùm lên người Vương Thần Ngạn rất khủng khiếp, có sức mạnh phòng ngự vò địch, chí ít

bán thân Tô Minh cũng không phá nổi.

Nhưng Thần Khôi lại làm được.

“Tiền bối! Ông nhìn xem, tôi thật sự có thể giết chết con trai ông rồi kìa?”, trong lúc im lặng như tờ, Tô Minh nhìn về phía Vương Nộ Thương, nói.

Vương Nộ Thương như bị hút mất linh hồn.

Đường đường là cường giả cấp bá chủ ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6 mà lại thất thần.

Quả thật quá đỗi kinh hãi!

Mọi việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Vương Nộ Thương có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng lại có người dám giết con trai ông ta ở ngay trước mặt ông ta.

Càng không thể ngờ, người đó không những dám làm mà thật sự đã làm được.

Đến Vương Nộ Thương còn vậy thì nói gì đến những người khác ở đảo Ẩn Vân.

Dường như họ kinh hãi như máu bị chảy ngược, đầu như vỡ tan, từng đòi mắt sợ hãi cực độ, dường như họ đang lơ lửng trên không trung.

Tô Ly cũng không phân biệt nổi đâu là thật đâu là mơ, toàn thân cũng run rẩy nhưng đang ở trong giấc mộng.

Tâm hơn chục hơi thở…

“Chết….!”, cuối cùng Vương Nộ Thương cũng thoát khỏi cảnh thất thần đó, sắc mặt xanh mét còn hơn người chết, ông ta vô cùng tức giận, dường như sắp bùng nổ.

ông ta nhìn chằm chằm về phía Tò Minh, tận sâu ánh mắt như muốn khóa chặt không gian và thời gian.

Khí tức của chết chóc như tản ra từ địa ngục.

mùi hoa cỏ, lúc nào cũng xanh mướt đầy sức sống, tràn đầy linh khí và vô cùng xinh đẹp.

Nhưng lúc này, khi Vương Nộ Thương tức giận, trời đất cũng như biến sắc, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi.

Mọi người có cảm giác, nước biển xung quanh đảo Ẩn Vân cũng chảy ngược, vô cùng khô cằn; thậm chí động thực vật nơi này cũng như mất đi sức sống.

Một giây trước vẫn còn trên thiên đường mà lúc này đã như dưới địa ngục rồi.

Vương Nộ Thương như vươn tay lên tận trời, như bắt lấy lòi

thần trên trời..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đến Vương Nộ Thương cũng biến đổi sắc mặt, sau đó cười trừ, nói: “Này! Cậu muốn giếtcon trai tôi? Cậu có chắc là giết được không?”Nhưng đáp lại lời ông ta là…Đột nhiên, vầng ánh sáng hình vuông như trận pháp phòng ngự bao trùm quanh người Vương Thần Ngạn đột nhiên vỡ tan, giống như quả bóng bay bị rách.Lúc vầng sáng đó bị vỡ thì Tô Minh đã đứng trước mặt hắn ta đúng kiếu ‘mặt đối mặt’.Hơn nữa, Long Ngục Kiếm còn đâm vào cổ họng của Vương Thần Ngạn cứa đứt cổ họng của hắn ta.Lưỡi kiếm sắcnhọn cũng lập tức xé tan thần hồn của hắn ta.Vương Thần Ngạn đã chết….Hắn ta đã bị giết trong tích tắc!Còn ở bên cạnh là con rối màu đen, đó chính là Thần Khôi.Vầng sáng phòng ngự ban nãy đột nhiên bị phá tan chính là do Thần Khôi làm.Vương Nộ Thương ra tay dùng vầng sáng phòng ngự bao trùm lên người Vương Thần Ngạn rất khủng khiếp, có sức mạnh phòng ngự vò địch, chí ítbán thân Tô Minh cũng không phá nổi.Nhưng Thần Khôi lại làm được.“Tiền bối! Ông nhìn xem, tôi thật sự có thể giết chết con trai ông rồi kìa?”, trong lúc im lặng như tờ, Tô Minh nhìn về phía Vương Nộ Thương, nói.Vương Nộ Thương như bị hút mất linh hồn.Đường đường là cường giả cấp bá chủ ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6 mà lại thất thần.Quả thật quá đỗi kinh hãi!Mọi việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.Vương Nộ Thương có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng lại có người dám giết con trai ông ta ở ngay trước mặt ông ta.Càng không thể ngờ, người đó không những dám làm mà thật sự đã làm được.Đến Vương Nộ Thương còn vậy thì nói gì đến những người khác ở đảo Ẩn Vân.Dường như họ kinh hãi như máu bị chảy ngược, đầu như vỡ tan, từng đòi mắt sợ hãi cực độ, dường như họ đang lơ lửng trên không trung.Tô Ly cũng không phân biệt nổi đâu là thật đâu là mơ, toàn thân cũng run rẩy nhưng đang ở trong giấc mộng.Tâm hơn chục hơi thở…“Chết….!”, cuối cùng Vương Nộ Thương cũng thoát khỏi cảnh thất thần đó, sắc mặt xanh mét còn hơn người chết, ông ta vô cùng tức giận, dường như sắp bùng nổ.ông ta nhìn chằm chằm về phía Tò Minh, tận sâu ánh mắt như muốn khóa chặt không gian và thời gian.Khí tức của chết chóc như tản ra từ địa ngục.mùi hoa cỏ, lúc nào cũng xanh mướt đầy sức sống, tràn đầy linh khí và vô cùng xinh đẹp.Nhưng lúc này, khi Vương Nộ Thương tức giận, trời đất cũng như biến sắc, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi.Mọi người có cảm giác, nước biển xung quanh đảo Ẩn Vân cũng chảy ngược, vô cùng khô cằn; thậm chí động thực vật nơi này cũng như mất đi sức sống.Một giây trước vẫn còn trên thiên đường mà lúc này đã như dưới địa ngục rồi.Vương Nộ Thương như vươn tay lên tận trời, như bắt lấy lòithần trên trời..

Chương 847: Vương Thần Ngạn Đã Chết…