Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 871: Chơi Đủ Rồi Về Nhà Được Chưa
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Có lẽ mình không đỡ nổi nhưng kể cả bị trọng thương thì chắc vẫn đỡ được hai chiêu chứ?Tô Minh vẫn vô cùng mong đợi.Nếu thật sự không được thì vẫn còn Thần Khôi mà.Nếu ngay cả Thần Khôi cũng không được thì vẫn còn Thiên nữ tiền bối.Chỉ có điều, mới gặp cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 mà + I I /Kz«.đã cần Thiên nữ tiền bối ra tay thì phải chăng có chút sỉ nhục cò ta rồi chăng?Tô Minh âm thầm lập lời thề: ‘Trước khi Thiên nữ tiền bối ra tay thì mình nhất định phải tiêu diệt gọn tên Lâm Yển này’.“Tự hủy diệt thân xác, giam lỏng thần hồn, cậu thấy sao?”, Lâm Yển nói với giọng thương lượng.Dường như ông ta không muốn ra tay, như kiểu ra tay với Tô Minh là sỉ nhục ông ta vậy.“Ha ha…”, nhưng Tô Minh lại bật cười sảng khoái.Tò Minh luôn cảm thấymình thật giả tạo nhưng không ngờ lại gặp kẻ giả tạo hơn cả mình.Nụ cười này của anh dường như đã làm thay đổi chút cảm xúc ban đầu.Lúc Lâm Yến chuẩn bị ra tay thì đột nhiên…“Đợi đã!”, Quan Khuynh Thành đột nhiên hét lớn.Cô ta xoay người một cái rồi xuất hiện trước mặt Tò Minh và chắn trước mặt anh.“Khuynh Thành, em…”, Tò Minh không thể ngờ QuanKhuynh Thành lại xuất hiện.Anh vừa định nói gì đó nhưng Quan Khuynh Thành đã ngắt lời: “Đừng nói gì cả! Anh Tô Minh! Bắt đầu từ bây giờ, chuyện này cứ giao lại cho em!”Tô Minh cạn lời.“Cô là?”, Lâm Yến nheo mắt lại.Trực giác nói cho ông ta biết, dường như cô gái che mặt này đến từ thế giới Đại Thiên?“Quan Khuynh Thành!”, cô ta ngưng giọng nói.“Họ Quan ư?”, Lâm Yển chau mày lại, dường như họ Quan này rất hiếm gặp.Nếu ởthế giới Đại Thiên thì hình như chỉ có hoàng thất của Quan La Thiên chăng? Lẽ nào…Không thể nào!Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Lâm Yển đã vội dập tắt.Quan La Thiên không được coi là có địa vị quá cao trong thế giới Đại Thiên nhưng rất thần bí và rất mạnh…Người của Quan La Thiên, đặc biệt là hoàng thất thì không thể tùy tiện đi tới những noi khác, càng không thể đến thế giới Tiểu Thiên được.Chắc chỉ là sự trùng hợp chăng?“Quan Hoàng là phụ hoàng của tôi!”, Quan Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, rồi lại nói: “Tô Minh là người đàn ông của tòi, nói cách khác anh ấy chính là con rể của Quan Hoàng.Nếu ông ra tay thì chính là kẻ địch của Quan La Thiên, đến lúc đó phụ hoàng của tòi sẽ cho ông chết không có chỗ chôn”.Quan Khuynh Thành rất ghét phải lôi danh của phụ hoàng mình ra nhưng hiện giờ không để tâm quá nhiều nữa.Cô ta phải cứu Tô Minh, chí ít cũng phải kéo dài thời gian..
Có lẽ mình không đỡ nổi nhưng kể cả bị trọng thương thì chắc vẫn đỡ được hai chiêu chứ?
Tô Minh vẫn vô cùng mong đợi.
Nếu thật sự không được thì vẫn còn Thần Khôi mà.
Nếu ngay cả Thần Khôi cũng không được thì vẫn còn Thiên nữ tiền bối.
Chỉ có điều, mới gặp cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 mà + I I /Kz«.
đã cần Thiên nữ tiền bối ra tay thì phải chăng có chút sỉ nhục cò ta rồi chăng?
Tô Minh âm thầm lập lời thề: ‘Trước khi Thiên nữ tiền bối ra tay thì mình nhất định phải tiêu diệt gọn tên Lâm Yển này’.
“Tự hủy diệt thân xác, giam lỏng thần hồn, cậu thấy sao?”, Lâm Yển nói với giọng thương lượng.
Dường như ông ta không muốn ra tay, như kiểu ra tay với Tô Minh là sỉ nhục ông ta vậy.
“Ha ha…”, nhưng Tô Minh lại bật cười sảng khoái.
Tò Minh luôn cảm thấy
mình thật giả tạo nhưng không ngờ lại gặp kẻ giả tạo hơn cả mình.
Nụ cười này của anh dường như đã làm thay đổi chút cảm xúc ban đầu.
Lúc Lâm Yến chuẩn bị ra tay thì đột nhiên…
“Đợi đã!”, Quan Khuynh Thành đột nhiên hét lớn.
Cô ta xoay người một cái rồi xuất hiện trước mặt Tò Minh và chắn trước mặt anh.
“Khuynh Thành, em…”, Tò Minh không thể ngờ Quan
Khuynh Thành lại xuất hiện.
Anh vừa định nói gì đó nhưng Quan Khuynh Thành đã ngắt lời: “Đừng nói gì cả! Anh Tô Minh! Bắt đầu từ bây giờ, chuyện này cứ giao lại cho em!”
Tô Minh cạn lời.
“Cô là?”, Lâm Yến nheo mắt lại.
Trực giác nói cho ông ta biết, dường như cô gái che mặt này đến từ thế giới Đại Thiên?
“Quan Khuynh Thành!”, cô ta ngưng giọng nói.
“Họ Quan ư?”, Lâm Yển chau mày lại, dường như họ Quan này rất hiếm gặp.
Nếu ở
thế giới Đại Thiên thì hình như chỉ có hoàng thất của Quan La Thiên chăng? Lẽ nào…
Không thể nào!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Lâm Yển đã vội dập tắt.
Quan La Thiên không được coi là có địa vị quá cao trong thế giới Đại Thiên nhưng rất thần bí và rất mạnh…
Người của Quan La Thiên, đặc biệt là hoàng thất thì không thể tùy tiện đi tới những noi khác, càng không thể đến thế giới Tiểu Thiên được.
Chắc chỉ là sự trùng hợp chăng?
“Quan Hoàng là phụ hoàng của tôi!”, Quan Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, rồi lại nói: “Tô Minh là người đàn ông của tòi, nói cách khác anh ấy chính là con rể của Quan Hoàng.
Nếu ông ra tay thì chính là kẻ địch của Quan La Thiên, đến lúc đó phụ hoàng của tòi sẽ cho ông chết không có chỗ chôn”.
Quan Khuynh Thành rất ghét phải lôi danh của phụ hoàng mình ra nhưng hiện giờ không để tâm quá nhiều nữa.
Cô ta phải cứu Tô Minh, chí ít cũng phải kéo dài thời gian..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Có lẽ mình không đỡ nổi nhưng kể cả bị trọng thương thì chắc vẫn đỡ được hai chiêu chứ?Tô Minh vẫn vô cùng mong đợi.Nếu thật sự không được thì vẫn còn Thần Khôi mà.Nếu ngay cả Thần Khôi cũng không được thì vẫn còn Thiên nữ tiền bối.Chỉ có điều, mới gặp cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 mà + I I /Kz«.đã cần Thiên nữ tiền bối ra tay thì phải chăng có chút sỉ nhục cò ta rồi chăng?Tô Minh âm thầm lập lời thề: ‘Trước khi Thiên nữ tiền bối ra tay thì mình nhất định phải tiêu diệt gọn tên Lâm Yển này’.“Tự hủy diệt thân xác, giam lỏng thần hồn, cậu thấy sao?”, Lâm Yển nói với giọng thương lượng.Dường như ông ta không muốn ra tay, như kiểu ra tay với Tô Minh là sỉ nhục ông ta vậy.“Ha ha…”, nhưng Tô Minh lại bật cười sảng khoái.Tò Minh luôn cảm thấymình thật giả tạo nhưng không ngờ lại gặp kẻ giả tạo hơn cả mình.Nụ cười này của anh dường như đã làm thay đổi chút cảm xúc ban đầu.Lúc Lâm Yến chuẩn bị ra tay thì đột nhiên…“Đợi đã!”, Quan Khuynh Thành đột nhiên hét lớn.Cô ta xoay người một cái rồi xuất hiện trước mặt Tò Minh và chắn trước mặt anh.“Khuynh Thành, em…”, Tò Minh không thể ngờ QuanKhuynh Thành lại xuất hiện.Anh vừa định nói gì đó nhưng Quan Khuynh Thành đã ngắt lời: “Đừng nói gì cả! Anh Tô Minh! Bắt đầu từ bây giờ, chuyện này cứ giao lại cho em!”Tô Minh cạn lời.“Cô là?”, Lâm Yến nheo mắt lại.Trực giác nói cho ông ta biết, dường như cô gái che mặt này đến từ thế giới Đại Thiên?“Quan Khuynh Thành!”, cô ta ngưng giọng nói.“Họ Quan ư?”, Lâm Yển chau mày lại, dường như họ Quan này rất hiếm gặp.Nếu ởthế giới Đại Thiên thì hình như chỉ có hoàng thất của Quan La Thiên chăng? Lẽ nào…Không thể nào!Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Lâm Yển đã vội dập tắt.Quan La Thiên không được coi là có địa vị quá cao trong thế giới Đại Thiên nhưng rất thần bí và rất mạnh…Người của Quan La Thiên, đặc biệt là hoàng thất thì không thể tùy tiện đi tới những noi khác, càng không thể đến thế giới Tiểu Thiên được.Chắc chỉ là sự trùng hợp chăng?“Quan Hoàng là phụ hoàng của tôi!”, Quan Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, rồi lại nói: “Tô Minh là người đàn ông của tòi, nói cách khác anh ấy chính là con rể của Quan Hoàng.Nếu ông ra tay thì chính là kẻ địch của Quan La Thiên, đến lúc đó phụ hoàng của tòi sẽ cho ông chết không có chỗ chôn”.Quan Khuynh Thành rất ghét phải lôi danh của phụ hoàng mình ra nhưng hiện giờ không để tâm quá nhiều nữa.Cô ta phải cứu Tô Minh, chí ít cũng phải kéo dài thời gian..