Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 310: Mong anh tin em (8)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại ngây người.Cô cứ đứng đó nhìn quản gia gọi tới hai vệ sĩ, một trái một phải không chút do dự, không chút nương tay xách cổ Cố Tinh San ra ngoài. Tiếng chửi rủa, còn có tiếng la hét của Cố Tinh San dần dần nhỏ đi, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại cô và Tư Chính Đình.Cô nhìn Tư Chính Đình.Anh vẫn hờ hững lạnh lùng như trước.Nhưng lúc này, cô mơ hồ cảm thấy anh không còn giống người đàn ông ôm cô lên xe lúc nãy.Cái loại lạnh lúc nãy là cảm giác mát lạnh giải nhiệt mùa hè, khiến toàn thân người ta thoải mái.Còn cái loại lạnh lúc này, là cái lạnh thấu xương của mùa đông.Cô không nhịn được mà rùng mình một cái, sau đó cắn môi lộ ra vẻ mặt dè dặt.Tư Chính Đình thấy cô như vậy, lồng ngực như nghẹn lại.Có vài lời Cố Tinh San nói rất đúng.Cô dè dặt lấy lòng anh là vì có mục đích.Anh còn nhớ rõ cô của thời cấp ba, hiên ngang hùng hồn không sợ trời không sợ đất, lại còn vênh mặt hất hàm sai bảo anh. Học kỳ II năm lớp 11, bọn họ cùng nhau đi leo núi. Cô xách theo túi lớn túi nhỏ mang theo đồ ăn nấu sẵn ở nhà, bị Tô Ngạn Bân và Tả Y Y cười cho thối mũi. Cô liền ưỡn cổ nói: “Lát nữa đến giữa sườn núi, đói thì đừng có khóc.”Tô Ngạn Bân cười ha ha, “Nhưng cậu đem nhiều đồ như vậy đi leo núi, không sợ mệt chết sao?”Trang Nại Nại lập tức cười híp mắt, quăng hết đồ cho Tư Chính Đình, “Không mệt!”Sắc mặt anh sầm xuống, “Đồ của em sao bắt anh cầm?”Cô hùng hồn nói: “Bởi vì em là bạn gái của anh. Anh nhìn đi, tất cả đều là bạn trai xách đồ cho bạn gái mà.”Cô nhún nhảy tới trước mặt anh, vỗ vai anh rồi thở dài nói: “Bạn trai thân yêu, khổ cho anh rồi!”Lúc anh là bạn trai cô, cô không quên nô dịch anh bất cứ lúc nào. Anh luôn làm mặt lạnh, nhưng thực tế lại vô cùng hưởng thụ câu nói: Bởi vì anh là bạn trai của em.Còn bây giờ thì sao?Anh là chồng cô… nhưng cô lại sợ anh.Tư Chính Đình đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng buồn. Anh xoay người đi lên thư phòng trên lầu.Trang Nại Nại nhìn theo bóng lưng của anh, muốn đuổi theo giải thích nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm, cứ đứng tại chỗ nhìn anh vào thư phòng. Không biết vì sao lòng cô thấy đau đớn. Cô có cảm giác mình không đoán được suy nghĩ của anh. Cứ mỗi lần cô thấy mình sắp tới gần anh, bọn họ sắp được hạnh phúc thì luôn xảy ra chuyện.Trang Nại Nại ủ rũ cúi đầu đi lên phòng ngủ, ngồi thừ người ở trên giường, không biết mình muốn làm gì. Cô buồn bực vò đầu, có cảm giác bất lực.Trong khoảng thời gian này, Tư Chính Đình vẫn ngạo kiều như trước, vẫn hờ hững như trước, nhưng cô có thể cảm giác được anh đang cố làm dịu mối quan hệ với cô. Rõ ràng bọn họ đều muốn gần nhau hơn, nhưng vì sao lại càng ngày càng xa nhau? Muốn suy nghĩ thật kĩ, nhưng lại cảm thấy trong đầu đều là bột hồ, nghĩ gì cũng không được. Cứ rối rắm như vậy, bất giác ngủ quên trên giường.Lúc cô thức dậy, trời đã tối đen, bụng cô kêu ọt ọt. Cô lấy điện thoại ra xem, đã 10h tối rồi. Cô ra khỏi phòng xuống lầu, quản gia đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách thấy cô liền đứng lên, “Thiếu phu nhân, cơm vẫn còn hâm nóng trong nồi, để tôi gọi người dọn lên.”

Trang Nại Nại ngây người.

Cô cứ đứng đó nhìn quản gia gọi tới hai vệ sĩ, một trái một phải không chút do dự, không chút nương tay xách cổ Cố Tinh San ra ngoài. Tiếng chửi rủa, còn có tiếng la hét của Cố Tinh San dần dần nhỏ đi, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại cô và Tư Chính Đình.

Cô nhìn Tư Chính Đình.

Anh vẫn hờ hững lạnh lùng như trước.

Nhưng lúc này, cô mơ hồ cảm thấy anh không còn giống người đàn ông ôm cô lên xe lúc nãy.

Cái loại lạnh lúc nãy là cảm giác mát lạnh giải nhiệt mùa hè, khiến toàn thân người ta thoải mái.

Còn cái loại lạnh lúc này, là cái lạnh thấu xương của mùa đông.

Cô không nhịn được mà rùng mình một cái, sau đó cắn môi lộ ra vẻ mặt dè dặt.

Tư Chính Đình thấy cô như vậy, lồng ngực như nghẹn lại.

Có vài lời Cố Tinh San nói rất đúng.

Cô dè dặt lấy lòng anh là vì có mục đích.

Anh còn nhớ rõ cô của thời cấp ba, hiên ngang hùng hồn không sợ trời không sợ đất, lại còn vênh mặt hất hàm sai bảo anh. Học kỳ II năm lớp 11, bọn họ cùng nhau đi leo núi. Cô xách theo túi lớn túi nhỏ mang theo đồ ăn nấu sẵn ở nhà, bị Tô Ngạn Bân và Tả Y Y cười cho thối mũi. Cô liền ưỡn cổ nói: “Lát nữa đến giữa sườn núi, đói thì đừng có khóc.”

Tô Ngạn Bân cười ha ha, “Nhưng cậu đem nhiều đồ như vậy đi leo núi, không sợ mệt chết sao?”

Trang Nại Nại lập tức cười híp mắt, quăng hết đồ cho Tư Chính Đình, “Không mệt!”

Sắc mặt anh sầm xuống, “Đồ của em sao bắt anh cầm?”

Cô hùng hồn nói: “Bởi vì em là bạn gái của anh. Anh nhìn đi, tất cả đều là bạn trai xách đồ cho bạn gái mà.”

Cô nhún nhảy tới trước mặt anh, vỗ vai anh rồi thở dài nói: “Bạn trai thân yêu, khổ cho anh rồi!”

Lúc anh là bạn trai cô, cô không quên nô dịch anh bất cứ lúc nào. Anh luôn làm mặt lạnh, nhưng thực tế lại vô cùng hưởng thụ câu nói: Bởi vì anh là bạn trai của em.

Còn bây giờ thì sao?

Anh là chồng cô… nhưng cô lại sợ anh.

Tư Chính Đình đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng buồn. Anh xoay người đi lên thư phòng trên lầu.

Trang Nại Nại nhìn theo bóng lưng của anh, muốn đuổi theo giải thích nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm, cứ đứng tại chỗ nhìn anh vào thư phòng. Không biết vì sao lòng cô thấy đau đớn. Cô có cảm giác mình không đoán được suy nghĩ của anh. Cứ mỗi lần cô thấy mình sắp tới gần anh, bọn họ sắp được hạnh phúc thì luôn xảy ra chuyện.

Trang Nại Nại ủ rũ cúi đầu đi lên phòng ngủ, ngồi thừ người ở trên giường, không biết mình muốn làm gì. Cô buồn bực vò đầu, có cảm giác bất lực.

Trong khoảng thời gian này, Tư Chính Đình vẫn ngạo kiều như trước, vẫn hờ hững như trước, nhưng cô có thể cảm giác được anh đang cố làm dịu mối quan hệ với cô. Rõ ràng bọn họ đều muốn gần nhau hơn, nhưng vì sao lại càng ngày càng xa nhau? Muốn suy nghĩ thật kĩ, nhưng lại cảm thấy trong đầu đều là bột hồ, nghĩ gì cũng không được. Cứ rối rắm như vậy, bất giác ngủ quên trên giường.

Lúc cô thức dậy, trời đã tối đen, bụng cô kêu ọt ọt. Cô lấy điện thoại ra xem, đã 10h tối rồi. Cô ra khỏi phòng xuống lầu, quản gia đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách thấy cô liền đứng lên, “Thiếu phu nhân, cơm vẫn còn hâm nóng trong nồi, để tôi gọi người dọn lên.”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại ngây người.Cô cứ đứng đó nhìn quản gia gọi tới hai vệ sĩ, một trái một phải không chút do dự, không chút nương tay xách cổ Cố Tinh San ra ngoài. Tiếng chửi rủa, còn có tiếng la hét của Cố Tinh San dần dần nhỏ đi, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại cô và Tư Chính Đình.Cô nhìn Tư Chính Đình.Anh vẫn hờ hững lạnh lùng như trước.Nhưng lúc này, cô mơ hồ cảm thấy anh không còn giống người đàn ông ôm cô lên xe lúc nãy.Cái loại lạnh lúc nãy là cảm giác mát lạnh giải nhiệt mùa hè, khiến toàn thân người ta thoải mái.Còn cái loại lạnh lúc này, là cái lạnh thấu xương của mùa đông.Cô không nhịn được mà rùng mình một cái, sau đó cắn môi lộ ra vẻ mặt dè dặt.Tư Chính Đình thấy cô như vậy, lồng ngực như nghẹn lại.Có vài lời Cố Tinh San nói rất đúng.Cô dè dặt lấy lòng anh là vì có mục đích.Anh còn nhớ rõ cô của thời cấp ba, hiên ngang hùng hồn không sợ trời không sợ đất, lại còn vênh mặt hất hàm sai bảo anh. Học kỳ II năm lớp 11, bọn họ cùng nhau đi leo núi. Cô xách theo túi lớn túi nhỏ mang theo đồ ăn nấu sẵn ở nhà, bị Tô Ngạn Bân và Tả Y Y cười cho thối mũi. Cô liền ưỡn cổ nói: “Lát nữa đến giữa sườn núi, đói thì đừng có khóc.”Tô Ngạn Bân cười ha ha, “Nhưng cậu đem nhiều đồ như vậy đi leo núi, không sợ mệt chết sao?”Trang Nại Nại lập tức cười híp mắt, quăng hết đồ cho Tư Chính Đình, “Không mệt!”Sắc mặt anh sầm xuống, “Đồ của em sao bắt anh cầm?”Cô hùng hồn nói: “Bởi vì em là bạn gái của anh. Anh nhìn đi, tất cả đều là bạn trai xách đồ cho bạn gái mà.”Cô nhún nhảy tới trước mặt anh, vỗ vai anh rồi thở dài nói: “Bạn trai thân yêu, khổ cho anh rồi!”Lúc anh là bạn trai cô, cô không quên nô dịch anh bất cứ lúc nào. Anh luôn làm mặt lạnh, nhưng thực tế lại vô cùng hưởng thụ câu nói: Bởi vì anh là bạn trai của em.Còn bây giờ thì sao?Anh là chồng cô… nhưng cô lại sợ anh.Tư Chính Đình đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng buồn. Anh xoay người đi lên thư phòng trên lầu.Trang Nại Nại nhìn theo bóng lưng của anh, muốn đuổi theo giải thích nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm, cứ đứng tại chỗ nhìn anh vào thư phòng. Không biết vì sao lòng cô thấy đau đớn. Cô có cảm giác mình không đoán được suy nghĩ của anh. Cứ mỗi lần cô thấy mình sắp tới gần anh, bọn họ sắp được hạnh phúc thì luôn xảy ra chuyện.Trang Nại Nại ủ rũ cúi đầu đi lên phòng ngủ, ngồi thừ người ở trên giường, không biết mình muốn làm gì. Cô buồn bực vò đầu, có cảm giác bất lực.Trong khoảng thời gian này, Tư Chính Đình vẫn ngạo kiều như trước, vẫn hờ hững như trước, nhưng cô có thể cảm giác được anh đang cố làm dịu mối quan hệ với cô. Rõ ràng bọn họ đều muốn gần nhau hơn, nhưng vì sao lại càng ngày càng xa nhau? Muốn suy nghĩ thật kĩ, nhưng lại cảm thấy trong đầu đều là bột hồ, nghĩ gì cũng không được. Cứ rối rắm như vậy, bất giác ngủ quên trên giường.Lúc cô thức dậy, trời đã tối đen, bụng cô kêu ọt ọt. Cô lấy điện thoại ra xem, đã 10h tối rồi. Cô ra khỏi phòng xuống lầu, quản gia đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách thấy cô liền đứng lên, “Thiếu phu nhân, cơm vẫn còn hâm nóng trong nồi, để tôi gọi người dọn lên.”

Chương 310: Mong anh tin em (8)