Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 312: Mong anh tin em (10)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Nói đi.”Giọng nói Quý Thần xuyên qua điện thoại truyền tới tai Tư Chính Đình, tay cầm điện thoại của anh siết chặt, có chút khẩn trương.Hy vọng cô không phụ sự tin tưởng của anh.“Tôi đã điều tra hành tung của bà chủ, mấy ngày trước, bà chủ quả thật có đến nhà họ Cố. Hơn nữa lúc đi bà chủ có mang theo một cái USB.”Tư Chính Đình nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi biết chuyện này.”Dứt lời anh mím chặt môi, một người xưa nay vốn ít nói lại lên tiếng giải thích, không biết là đang thuyết phục đối phương hay là thuyết phục bản thân mình, “Chuyện này không thể trở thành căn cứ nói cô ấy trộm bản thảo thiết kế.”Huống hồ mấy ngày trước Trang Nại Nại ở nhà, có nói muốn thiết kế cho nhà họ Cố vài bộ quần áo, anh còn mua laptop cho cô dùng. Sau hai người cãi nhau, khi làm lành lại có chút mâu thuẫn nên cũng không hỏi kĩ. Sau nữa thì vì cô không có lòng tin với thiết kế của mình cho nên che che giấu giấu không dám cho anh xem, sợ anh chê cười cô.Lúc học cấp ba, Trang Nại Nại đã từng nói ước mơ của cô là làm một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Chuyên ngành đại học của cô lại là thiết kế sân khấu, anh biết cô có học thêm mảng thiết kế thời trang nhưng anh không có chú ý nhiều tới vấn đề này. Trên thế giới này có rất nhiều nhà thiết kế không phải khi nào thiết kế cũng có linh cảm, huống hồ cô chỉ là một tay ngang thì làm sao có thể?Nhà họ Cố bảo cô thiết kế?Nhà họ Cố dám lấy thiết kế của cô dùng sao?Quý Thần bị sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh dọa sợ, anh ta im lặng một hồi sau đó mới nói tiếp: “Ông chủ, tôi đã xem qua kiểu dáng át chủ bài của doanh nghiệp Cố Thị rồi, hoàn toàn giống với ý tưởng thiết kế của công ty chúng ta.”Tư Chính Đình phản bác, “Giống ý tưởng là chuyện bình thường.”Loại chuyện trùng ý tưởng trong giới thiết kế thời trang rất dễ xảy ra. Ví như, người Bắc Kinh không để ý hình tượng chỉ quan tâm tới sự thoải mái, vào mùa đông mọi người đều thích quấn kín mít cổ. Cho nên chỉ cần thay đổi kiểu dáng một chút là có thể khiến người ta cảm thấy mới mẻ.Có điều, giống ý tưởng không có nghĩa là giống kiểu dáng. Thành phẩm thiết kế của mỗi người đều khác nhau.Quý Thần không dám nói tiếp, nghe giọng điệu nóng lòng giải thích của Tư Chính Đình trong điện thoại là biết anh đang nghĩ gì: “Ông chủ, ngài đã xem bản thảo thiết kế của cô Tư chưa?”Tư Chính Đình nghe anh ta hỏi thì nhíu mày.Bây giờ nghĩ lại, bản nháp anh đưa cho Tư Tĩnh Ngọc rất lộn xộn, nó là do anh tùy tiện vẽ ra để ứng phó với chị ấy mà thôi. Sau khi Tư Tĩnh Ngọc lấy bản thảo, đã từng nói với anh chị ấy đã thay đổi đổi toàn bộ thiết kế nên nó gần như là bản vẽ cá nhân của chị ấy.Nếu Quý Thần bảo anh xem thì chắc chắn có ý gì đó.Tư Chính Đình cầm điện thoại vào thư phòng, mở máy vi tính lên xem thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc. Đó là phong cách thiết kế đặc trưng của Tư Tĩnh Ngọc, chị ấy rất thích đánh dấu ký hiệu của mình lên những chi tiết nhỏ, ví dụ như thiết kế khóa kéo của chiếc áo lông át chủ bài này là hình chữ T.Tư Chính Đình lạnh giọng nói: “Nói tiếp đi.”Giọng Quý Thần có chút không rõ, thậm chí Tư Chính Đình còn nghe được tiếng nuốt nước miếng vì hồi hộp của anh ta, “Bởi vì kiểu dáng bên ngoài át chủ bài của bọn họ rất giống với thiết kế của chúng ta, cho nên tôi đi tìm xưởng may trang phục cho doanh nghiệp Cố Thị. Xưởng may đó từng hợp tác với chúng ta nên không tốn mấy công sức, họ đã đưa bản thảo thiết kế của doanh nghiệp Cố Thị cho tôi.” 

Tư Chính Đình rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Nói đi.”

Giọng nói Quý Thần xuyên qua điện thoại truyền tới tai Tư Chính Đình, tay cầm điện thoại của anh siết chặt, có chút khẩn trương.

Hy vọng cô không phụ sự tin tưởng của anh.

“Tôi đã điều tra hành tung của bà chủ, mấy ngày trước, bà chủ quả thật có đến nhà họ Cố. Hơn nữa lúc đi bà chủ có mang theo một cái USB.”

Tư Chính Đình nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi biết chuyện này.”

Dứt lời anh mím chặt môi, một người xưa nay vốn ít nói lại lên tiếng giải thích, không biết là đang thuyết phục đối phương hay là thuyết phục bản thân mình, “Chuyện này không thể trở thành căn cứ nói cô ấy trộm bản thảo thiết kế.”

Huống hồ mấy ngày trước Trang Nại Nại ở nhà, có nói muốn thiết kế cho nhà họ Cố vài bộ quần áo, anh còn mua laptop cho cô dùng. Sau hai người cãi nhau, khi làm lành lại có chút mâu thuẫn nên cũng không hỏi kĩ. Sau nữa thì vì cô không có lòng tin với thiết kế của mình cho nên che che giấu giấu không dám cho anh xem, sợ anh chê cười cô.

Lúc học cấp ba, Trang Nại Nại đã từng nói ước mơ của cô là làm một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Chuyên ngành đại học của cô lại là thiết kế sân khấu, anh biết cô có học thêm mảng thiết kế thời trang nhưng anh không có chú ý nhiều tới vấn đề này. Trên thế giới này có rất nhiều nhà thiết kế không phải khi nào thiết kế cũng có linh cảm, huống hồ cô chỉ là một tay ngang thì làm sao có thể?

Nhà họ Cố bảo cô thiết kế?

Nhà họ Cố dám lấy thiết kế của cô dùng sao?

Quý Thần bị sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh dọa sợ, anh ta im lặng một hồi sau đó mới nói tiếp: “Ông chủ, tôi đã xem qua kiểu dáng át chủ bài của doanh nghiệp Cố Thị rồi, hoàn toàn giống với ý tưởng thiết kế của công ty chúng ta.”

Tư Chính Đình phản bác, “Giống ý tưởng là chuyện bình thường.”

Loại chuyện trùng ý tưởng trong giới thiết kế thời trang rất dễ xảy ra. Ví như, người Bắc Kinh không để ý hình tượng chỉ quan tâm tới sự thoải mái, vào mùa đông mọi người đều thích quấn kín mít cổ. Cho nên chỉ cần thay đổi kiểu dáng một chút là có thể khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

Có điều, giống ý tưởng không có nghĩa là giống kiểu dáng. Thành phẩm thiết kế của mỗi người đều khác nhau.

Quý Thần không dám nói tiếp, nghe giọng điệu nóng lòng giải thích của Tư Chính Đình trong điện thoại là biết anh đang nghĩ gì: “Ông chủ, ngài đã xem bản thảo thiết kế của cô Tư chưa?”

Tư Chính Đình nghe anh ta hỏi thì nhíu mày.

Bây giờ nghĩ lại, bản nháp anh đưa cho Tư Tĩnh Ngọc rất lộn xộn, nó là do anh tùy tiện vẽ ra để ứng phó với chị ấy mà thôi. Sau khi Tư Tĩnh Ngọc lấy bản thảo, đã từng nói với anh chị ấy đã thay đổi đổi toàn bộ thiết kế nên nó gần như là bản vẽ cá nhân của chị ấy.

Nếu Quý Thần bảo anh xem thì chắc chắn có ý gì đó.

Tư Chính Đình cầm điện thoại vào thư phòng, mở máy vi tính lên xem thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc. Đó là phong cách thiết kế đặc trưng của Tư Tĩnh Ngọc, chị ấy rất thích đánh dấu ký hiệu của mình lên những chi tiết nhỏ, ví dụ như thiết kế khóa kéo của chiếc áo lông át chủ bài này là hình chữ T.

Tư Chính Đình lạnh giọng nói: “Nói tiếp đi.”

Giọng Quý Thần có chút không rõ, thậm chí Tư Chính Đình còn nghe được tiếng nuốt nước miếng vì hồi hộp của anh ta, “Bởi vì kiểu dáng bên ngoài át chủ bài của bọn họ rất giống với thiết kế của chúng ta, cho nên tôi đi tìm xưởng may trang phục cho doanh nghiệp Cố Thị. Xưởng may đó từng hợp tác với chúng ta nên không tốn mấy công sức, họ đã đưa bản thảo thiết kế của doanh nghiệp Cố Thị cho tôi.”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Nói đi.”Giọng nói Quý Thần xuyên qua điện thoại truyền tới tai Tư Chính Đình, tay cầm điện thoại của anh siết chặt, có chút khẩn trương.Hy vọng cô không phụ sự tin tưởng của anh.“Tôi đã điều tra hành tung của bà chủ, mấy ngày trước, bà chủ quả thật có đến nhà họ Cố. Hơn nữa lúc đi bà chủ có mang theo một cái USB.”Tư Chính Đình nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi biết chuyện này.”Dứt lời anh mím chặt môi, một người xưa nay vốn ít nói lại lên tiếng giải thích, không biết là đang thuyết phục đối phương hay là thuyết phục bản thân mình, “Chuyện này không thể trở thành căn cứ nói cô ấy trộm bản thảo thiết kế.”Huống hồ mấy ngày trước Trang Nại Nại ở nhà, có nói muốn thiết kế cho nhà họ Cố vài bộ quần áo, anh còn mua laptop cho cô dùng. Sau hai người cãi nhau, khi làm lành lại có chút mâu thuẫn nên cũng không hỏi kĩ. Sau nữa thì vì cô không có lòng tin với thiết kế của mình cho nên che che giấu giấu không dám cho anh xem, sợ anh chê cười cô.Lúc học cấp ba, Trang Nại Nại đã từng nói ước mơ của cô là làm một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Chuyên ngành đại học của cô lại là thiết kế sân khấu, anh biết cô có học thêm mảng thiết kế thời trang nhưng anh không có chú ý nhiều tới vấn đề này. Trên thế giới này có rất nhiều nhà thiết kế không phải khi nào thiết kế cũng có linh cảm, huống hồ cô chỉ là một tay ngang thì làm sao có thể?Nhà họ Cố bảo cô thiết kế?Nhà họ Cố dám lấy thiết kế của cô dùng sao?Quý Thần bị sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh dọa sợ, anh ta im lặng một hồi sau đó mới nói tiếp: “Ông chủ, tôi đã xem qua kiểu dáng át chủ bài của doanh nghiệp Cố Thị rồi, hoàn toàn giống với ý tưởng thiết kế của công ty chúng ta.”Tư Chính Đình phản bác, “Giống ý tưởng là chuyện bình thường.”Loại chuyện trùng ý tưởng trong giới thiết kế thời trang rất dễ xảy ra. Ví như, người Bắc Kinh không để ý hình tượng chỉ quan tâm tới sự thoải mái, vào mùa đông mọi người đều thích quấn kín mít cổ. Cho nên chỉ cần thay đổi kiểu dáng một chút là có thể khiến người ta cảm thấy mới mẻ.Có điều, giống ý tưởng không có nghĩa là giống kiểu dáng. Thành phẩm thiết kế của mỗi người đều khác nhau.Quý Thần không dám nói tiếp, nghe giọng điệu nóng lòng giải thích của Tư Chính Đình trong điện thoại là biết anh đang nghĩ gì: “Ông chủ, ngài đã xem bản thảo thiết kế của cô Tư chưa?”Tư Chính Đình nghe anh ta hỏi thì nhíu mày.Bây giờ nghĩ lại, bản nháp anh đưa cho Tư Tĩnh Ngọc rất lộn xộn, nó là do anh tùy tiện vẽ ra để ứng phó với chị ấy mà thôi. Sau khi Tư Tĩnh Ngọc lấy bản thảo, đã từng nói với anh chị ấy đã thay đổi đổi toàn bộ thiết kế nên nó gần như là bản vẽ cá nhân của chị ấy.Nếu Quý Thần bảo anh xem thì chắc chắn có ý gì đó.Tư Chính Đình cầm điện thoại vào thư phòng, mở máy vi tính lên xem thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc. Đó là phong cách thiết kế đặc trưng của Tư Tĩnh Ngọc, chị ấy rất thích đánh dấu ký hiệu của mình lên những chi tiết nhỏ, ví dụ như thiết kế khóa kéo của chiếc áo lông át chủ bài này là hình chữ T.Tư Chính Đình lạnh giọng nói: “Nói tiếp đi.”Giọng Quý Thần có chút không rõ, thậm chí Tư Chính Đình còn nghe được tiếng nuốt nước miếng vì hồi hộp của anh ta, “Bởi vì kiểu dáng bên ngoài át chủ bài của bọn họ rất giống với thiết kế của chúng ta, cho nên tôi đi tìm xưởng may trang phục cho doanh nghiệp Cố Thị. Xưởng may đó từng hợp tác với chúng ta nên không tốn mấy công sức, họ đã đưa bản thảo thiết kế của doanh nghiệp Cố Thị cho tôi.” 

Chương 312: Mong anh tin em (10)