Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 889: 889: Lâm Chân Võ Thở Phào Nhẹ Nhõm
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lúc nó hạ xuống, cả Linh Võ Thành như phát ra tiếng rên rỉ, bắt đầu lung lay, rớt khỏi vị trí cũ.Hơn nữa, vì nó quá lớn, toàn bộ sắn Linh Võ cũng không đủ chứa, nên phần đuôi của nó đã đè sụp một mảng phòng ốc của học viện.Có điều, nó lại cố ý né tượng đá của Linh Võ kiếm tiên ra, nênvẫn còn nguyên vẹn.Sau đó, trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ.Trong tàu có hơn mười người trẻ tuổi có cả trai lẫn gái bước ra, cả đám đều mặc cùng kiếu quần áo, nhưng lại rất sang trọng.Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng vải dệt đã là Tử Kim tơ tằm cao cấp nhất.Mà vũ khí cũng là Thần Khí.Càng đáng sợ hơn là, bọn họ đều khoảng 1000 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhưng lại đạt tới cảnh giới Chân Thánh trong truyền thuyết, vả lại, cũng khôngchỉ là Chân Thánh sơ kỳ, trung kỳ, mà toàn là hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong kỳ.Lâm Chân Võ cũng sợ ngây người.Lại càng đừng nói đến những người khác.Thoáng chốc, toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo của học viện Linh Võ đều giống như người chết, quên cả hít thở.Sau đó, bỗng dưng, trong tàu vang lên một giọng nói vui vẻ, dịu dàng, có chút trầm lại hơi kiêu ngạo của một cò gái: “Tòi đến từ thế giới Đại Thiên, thựchiện nhiệm vụ quan trọng đi ngang qua đây, ai ngờ lại gặp mảnh đất lành nơi Linh Võ kiếm tiên trưởng thành.Tôi đã từng mang ơn của ông ấy nên hạ xuống thăm thú chốn cũ của kiếm tiên”.Cô gái tùy tiện nói.Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm.Không phải chuyện xấu là được rồi.Đúng lúc này, cô gái kia lại nói: “Tiện thế, tôi còn thiếu vài người hầu, đây là một cái học viện đúng không? Trong họcđến thế giới Đại Thiên với tòi”.Đây xem như là cô ta ban thưởng cho họ.Cũng coi như là một cách đền đáp kiếm tiên.“ũ?”.Vốn dĩ, Tống Kình Thương vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động và kinh sợ thì ánh mắt chợt sáng lên, có chút dao động.Đúng, đi theo cô gái đến thế giới Đại Thiên chắc chắn là may mắn to lớn.Nhưng cũng phụ thuộc vào người được chọn.Nếu như là mấy người Ngư Dung Băng, công chúa nhỏ Cổ Kim, Hứa Như Ý thấp hèn đó thì sao?
Lúc nó hạ xuống, cả Linh Võ Thành như phát ra tiếng rên rỉ, bắt đầu lung lay, rớt khỏi vị trí cũ.
Hơn nữa, vì nó quá lớn, toàn bộ sắn Linh Võ cũng không đủ chứa, nên phần đuôi của nó đã đè sụp một mảng phòng ốc của học viện.
Có điều, nó lại cố ý né tượng đá của Linh Võ kiếm tiên ra, nên
vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó, trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Trong tàu có hơn mười người trẻ tuổi có cả trai lẫn gái bước ra, cả đám đều mặc cùng kiếu quần áo, nhưng lại rất sang trọng.
Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng vải dệt đã là Tử Kim tơ tằm cao cấp nhất.
Mà vũ khí cũng là Thần Khí.
Càng đáng sợ hơn là, bọn họ đều khoảng 1000 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhưng lại đạt tới cảnh giới Chân Thánh trong truyền thuyết, vả lại, cũng không
chỉ là Chân Thánh sơ kỳ, trung kỳ, mà toàn là hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong kỳ.
Lâm Chân Võ cũng sợ ngây người.
Lại càng đừng nói đến những người khác.
Thoáng chốc, toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo của học viện Linh Võ đều giống như người chết, quên cả hít thở.
Sau đó, bỗng dưng, trong tàu vang lên một giọng nói vui vẻ, dịu dàng, có chút trầm lại hơi kiêu ngạo của một cò gái: “Tòi đến từ thế giới Đại Thiên, thực
hiện nhiệm vụ quan trọng đi ngang qua đây, ai ngờ lại gặp mảnh đất lành nơi Linh Võ kiếm tiên trưởng thành.
Tôi đã từng mang ơn của ông ấy nên hạ xuống thăm thú chốn cũ của kiếm tiên”.
Cô gái tùy tiện nói.
Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chuyện xấu là được rồi.
Đúng lúc này, cô gái kia lại nói: “Tiện thế, tôi còn thiếu vài người hầu, đây là một cái học viện đúng không? Trong học
đến thế giới Đại Thiên với tòi”.
Đây xem như là cô ta ban thưởng cho họ.
Cũng coi như là một cách đền đáp kiếm tiên.
“ũ?”.
Vốn dĩ, Tống Kình Thương vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động và kinh sợ thì ánh mắt chợt sáng lên, có chút dao động.
Đúng, đi theo cô gái đến thế giới Đại Thiên chắc chắn là may mắn to lớn.
Nhưng cũng phụ thuộc vào người được chọn.
Nếu như là mấy người Ngư Dung Băng, công chúa nhỏ Cổ Kim, Hứa Như Ý thấp hèn đó thì sao?
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lúc nó hạ xuống, cả Linh Võ Thành như phát ra tiếng rên rỉ, bắt đầu lung lay, rớt khỏi vị trí cũ.Hơn nữa, vì nó quá lớn, toàn bộ sắn Linh Võ cũng không đủ chứa, nên phần đuôi của nó đã đè sụp một mảng phòng ốc của học viện.Có điều, nó lại cố ý né tượng đá của Linh Võ kiếm tiên ra, nênvẫn còn nguyên vẹn.Sau đó, trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ.Trong tàu có hơn mười người trẻ tuổi có cả trai lẫn gái bước ra, cả đám đều mặc cùng kiếu quần áo, nhưng lại rất sang trọng.Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng vải dệt đã là Tử Kim tơ tằm cao cấp nhất.Mà vũ khí cũng là Thần Khí.Càng đáng sợ hơn là, bọn họ đều khoảng 1000 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhưng lại đạt tới cảnh giới Chân Thánh trong truyền thuyết, vả lại, cũng khôngchỉ là Chân Thánh sơ kỳ, trung kỳ, mà toàn là hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong kỳ.Lâm Chân Võ cũng sợ ngây người.Lại càng đừng nói đến những người khác.Thoáng chốc, toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo của học viện Linh Võ đều giống như người chết, quên cả hít thở.Sau đó, bỗng dưng, trong tàu vang lên một giọng nói vui vẻ, dịu dàng, có chút trầm lại hơi kiêu ngạo của một cò gái: “Tòi đến từ thế giới Đại Thiên, thựchiện nhiệm vụ quan trọng đi ngang qua đây, ai ngờ lại gặp mảnh đất lành nơi Linh Võ kiếm tiên trưởng thành.Tôi đã từng mang ơn của ông ấy nên hạ xuống thăm thú chốn cũ của kiếm tiên”.Cô gái tùy tiện nói.Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm.Không phải chuyện xấu là được rồi.Đúng lúc này, cô gái kia lại nói: “Tiện thế, tôi còn thiếu vài người hầu, đây là một cái học viện đúng không? Trong họcđến thế giới Đại Thiên với tòi”.Đây xem như là cô ta ban thưởng cho họ.Cũng coi như là một cách đền đáp kiếm tiên.“ũ?”.Vốn dĩ, Tống Kình Thương vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động và kinh sợ thì ánh mắt chợt sáng lên, có chút dao động.Đúng, đi theo cô gái đến thế giới Đại Thiên chắc chắn là may mắn to lớn.Nhưng cũng phụ thuộc vào người được chọn.Nếu như là mấy người Ngư Dung Băng, công chúa nhỏ Cổ Kim, Hứa Như Ý thấp hèn đó thì sao?