Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 910: 910: Tộc Bạch Phượng Đến

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lại có một giọng nói bất ngờ vang lên.Chỉ thấy một cò gái xinh đẹp mặc váy hồng hạ xuống, bên cạnh còn có một ông lão, mà ông ta lại có cảnh giới Bất Tử tầng ba.Cô gái này rất trắng, trắng đến nỗi cảm giác như trong suốt, nước da như tuyết, dung mạo xinh đẹp, có thể coi là một mỹ nhân tuyệt sắc.Chí có điều, giờ phút này, cô ta lại khinh bỉ ra mặt, cả giọng lên mặt, đòi mắtxinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Thanh.“Bạch Như Hân! Cô tới làm gì?”, sắc mặt Kim Thanh chợt thay đổi, đôi mắt tóe lửa đầy căm thù, quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.“Sao? Tuy nơi này là Bằng Sơn, là địa bàn của tộc Kim Bằng Thái Cổ, nhưng tộc Bạch Phượng muốn đến thì đến, muốn đi là đi thôi, tộc Kim Bằng Thái CỔ cô bắt bẻ gì được hả?”, Bạch Như Hân khinh bỉ nói.“Cô…”, vẻ mặt Kim Thanh càng trở nên khó coi như muốn giết người.Từ trước đến nay, tộc Bạch Phượng vẫn luôn coi tộc Kim Bằng Thái Cổ như kẻ thù.Đành vậy chứ sao, hai bên đều giống nhau, suy cho cùng cũng là loài chim.Tốc độ còn nhanh, bản thế cũng cực kỳ to lớn.Và một sô’ điểm khác cũng khá giống nhau.Tộc Kim Bằng Thái Cổ nằm trong top 5 của 10 loài trong đế quốc và đang tranh giành top 3.Tộc Bạch Phượng cũng vậy, hai bên sàn sàn như nhau.Điều này cũng khiến mâu thuần và cạnh tranh giữa hai tộc càng ngày càng dữ dội.Từ ban lãnh đạo đến các thê hệ nhỏ hơn, từ người có huyết thống cao đến huyết thống thấp, chỉ cần hai bên gặp nhau đều sẽ lao đầu vào bắt bẻ, đánh nhau, nhiều khi còn chết người.Bạch Như Hân và Kim Thanh cũng ngang tuổi nhau, đều là người nổi trội trong lứa thanh niên của tộc mình, thân phận và thực lực còn rất cao.Lần trước, cả hai tình cờ gặp nhau ở Hoang Thành và đều nhìn trúng một bộ trang sức mỹ nghệ mà ra tay đánh nhau.Lúcđó, Kim Thanh chiếm ưu thế hơn chút.“Sao? Tộc Bạch Phượng khiêu khích như vậy là tính đánh nhau với tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi hả?”, Kim Lạc mở miệng hỏi.Mà Kim Thủ Nghĩa và Kim Thủ Thần lại cảnh giác nhìn ông lão có cảnh giới Bất Tử tầng ba của tộc Bạch.

Lại có một giọng nói bất ngờ vang lên.

Chỉ thấy một cò gái xinh đẹp mặc váy hồng hạ xuống, bên cạnh còn có một ông lão, mà ông ta lại có cảnh giới Bất Tử tầng ba.

Cô gái này rất trắng, trắng đến nỗi cảm giác như trong suốt, nước da như tuyết, dung mạo xinh đẹp, có thể coi là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Chí có điều, giờ phút này, cô ta lại khinh bỉ ra mặt, cả giọng lên mặt, đòi mắt

xinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Thanh.

“Bạch Như Hân! Cô tới làm gì?”, sắc mặt Kim Thanh chợt thay đổi, đôi mắt tóe lửa đầy căm thù, quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Sao? Tuy nơi này là Bằng Sơn, là địa bàn của tộc Kim Bằng Thái Cổ, nhưng tộc Bạch Phượng muốn đến thì đến, muốn đi là đi thôi, tộc Kim Bằng Thái CỔ cô bắt bẻ gì được hả?”, Bạch Như Hân khinh bỉ nói.

“Cô…”, vẻ mặt Kim Thanh càng trở nên khó coi như muốn giết người.

Từ trước đến nay, tộc Bạch Phượng vẫn luôn coi tộc Kim Bằng Thái Cổ như kẻ thù.

Đành vậy chứ sao, hai bên đều giống nhau, suy cho cùng cũng là loài chim.

Tốc độ còn nhanh, bản thế cũng cực kỳ to lớn.

Và một sô’ điểm khác cũng khá giống nhau.

Tộc Kim Bằng Thái Cổ nằm trong top 5 của 10 loài trong đế quốc và đang tranh giành top 3.

Tộc Bạch Phượng cũng vậy, hai bên sàn sàn như nhau.

Điều này cũng khiến mâu thuần và cạnh tranh giữa hai tộc càng ngày càng dữ dội.

Từ ban lãnh đạo đến các thê hệ nhỏ hơn, từ người có huyết thống cao đến huyết thống thấp, chỉ cần hai bên gặp nhau đều sẽ lao đầu vào bắt bẻ, đánh nhau, nhiều khi còn chết người.

Bạch Như Hân và Kim Thanh cũng ngang tuổi nhau, đều là người nổi trội trong lứa thanh niên của tộc mình, thân phận và thực lực còn rất cao.

Lần trước, cả hai tình cờ gặp nhau ở Hoang Thành và đều nhìn trúng một bộ trang sức mỹ nghệ mà ra tay đánh nhau.

Lúc

đó, Kim Thanh chiếm ưu thế hơn chút.

“Sao? Tộc Bạch Phượng khiêu khích như vậy là tính đánh nhau với tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi hả?”, Kim Lạc mở miệng hỏi.

Mà Kim Thủ Nghĩa và Kim Thủ Thần lại cảnh giác nhìn ông lão có cảnh giới Bất Tử tầng ba của tộc Bạch.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lại có một giọng nói bất ngờ vang lên.Chỉ thấy một cò gái xinh đẹp mặc váy hồng hạ xuống, bên cạnh còn có một ông lão, mà ông ta lại có cảnh giới Bất Tử tầng ba.Cô gái này rất trắng, trắng đến nỗi cảm giác như trong suốt, nước da như tuyết, dung mạo xinh đẹp, có thể coi là một mỹ nhân tuyệt sắc.Chí có điều, giờ phút này, cô ta lại khinh bỉ ra mặt, cả giọng lên mặt, đòi mắtxinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Thanh.“Bạch Như Hân! Cô tới làm gì?”, sắc mặt Kim Thanh chợt thay đổi, đôi mắt tóe lửa đầy căm thù, quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.“Sao? Tuy nơi này là Bằng Sơn, là địa bàn của tộc Kim Bằng Thái Cổ, nhưng tộc Bạch Phượng muốn đến thì đến, muốn đi là đi thôi, tộc Kim Bằng Thái CỔ cô bắt bẻ gì được hả?”, Bạch Như Hân khinh bỉ nói.“Cô…”, vẻ mặt Kim Thanh càng trở nên khó coi như muốn giết người.Từ trước đến nay, tộc Bạch Phượng vẫn luôn coi tộc Kim Bằng Thái Cổ như kẻ thù.Đành vậy chứ sao, hai bên đều giống nhau, suy cho cùng cũng là loài chim.Tốc độ còn nhanh, bản thế cũng cực kỳ to lớn.Và một sô’ điểm khác cũng khá giống nhau.Tộc Kim Bằng Thái Cổ nằm trong top 5 của 10 loài trong đế quốc và đang tranh giành top 3.Tộc Bạch Phượng cũng vậy, hai bên sàn sàn như nhau.Điều này cũng khiến mâu thuần và cạnh tranh giữa hai tộc càng ngày càng dữ dội.Từ ban lãnh đạo đến các thê hệ nhỏ hơn, từ người có huyết thống cao đến huyết thống thấp, chỉ cần hai bên gặp nhau đều sẽ lao đầu vào bắt bẻ, đánh nhau, nhiều khi còn chết người.Bạch Như Hân và Kim Thanh cũng ngang tuổi nhau, đều là người nổi trội trong lứa thanh niên của tộc mình, thân phận và thực lực còn rất cao.Lần trước, cả hai tình cờ gặp nhau ở Hoang Thành và đều nhìn trúng một bộ trang sức mỹ nghệ mà ra tay đánh nhau.Lúcđó, Kim Thanh chiếm ưu thế hơn chút.“Sao? Tộc Bạch Phượng khiêu khích như vậy là tính đánh nhau với tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi hả?”, Kim Lạc mở miệng hỏi.Mà Kim Thủ Nghĩa và Kim Thủ Thần lại cảnh giác nhìn ông lão có cảnh giới Bất Tử tầng ba của tộc Bạch.

Chương 910: 910: Tộc Bạch Phượng Đến