Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 346: Ai đang hãm hại cô? (14)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cố Tinh Hào muốn kéo Trang Nại Nại lại nói cho rõ phải trái, nhưng tay còn chưa chạm vào vai cô thì đã bị một bàn tay tóm lấy, sau đó bị vặn ngược ra sau. Tiếng kêu oai oái của Cố Tinh Hào lập tức vang lên.Trang Nại Nại quay người lại thì thấy Tô Ngạn Bân cười lạnh nhìn Cố Tinh Hào, “Thằng oắt từ đâu đến, không nhìn xem nơi đây là đâu mà còn dám động tay động chân ở đây!”Nói rồi, Tô Ngạn Bân đẩy cậu ta ra khỏi nhà, “Cút sang một bên!”Cố Tinh Hào bị đẩy ngã ngồi bệt xuống đất, đau đến nỗi sắc mặt cậu ta trắng bệch. Cậu ta vung tay nhìn vào nhà, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cố Khuynh Nhan, chị đừng quá đáng! Tinh San tốt xấu gì cũng là em gái của chị, bây giờ lại bị ba mẹ nhốt trong nhà không cho ra ngoài, ngày nào cũng khóc. Chị vu oan em ấy như thế mà vẫn còn ngủ được? Tim chị rốt cuộc là làm từ cái gì thế?”Tô Ngạn Bân tiến lên, làm tư thế chuẩn bị đá cậu ta, “Còn nói?”Cố Tinh Hào liền ngậm miệng lại, khoát tay nghiêng người tránh.Trang Nại Nại không nghe những lời này của cậu ta, chỉ đi đến ngăn Tô Ngạn Bân lại, sau đó nhìn Cố Tinh Hào hỏi, “Cậu nói Cố Tinh San đầu tuần đã đi đảo Hải Nam với cậu?”Cố Tinh Hào liền lộ vẻ chột dạ, ánh mắt hơi trốn tránh, bò dậy từ dưới đất một cách khôi hài, nhếch môi nói, “Sao tôi lại bất cẩn nói ra rồi? Nhưng chị tuyệt đối đừng nói với ba đấy. Là chúng tôi lén đi chơi, không khí ở Hải Nam rất tuyệt!”Cố Tinh Hào từ trước đến nay không mấy gian xảo, hơn nữa nhìn dáng vẻ cậu ta bây giờ cũng không phải nói dối.Trang Nại Nại chau mày, “Cậu có bằng chứng gì chứng minh hai người đi Hải Nam?”Cố Tinh Hào lấy điện thoại ra, “Nè, đây là ảnh chúng tôi chụp ở Hải Nam. Tôi hẹn đi chơi với bạn, kết quả là bị Cố Tinh San nghe thấy. Em ấy uy hiếp tôi phải đưa em ấy đi, nếu không liền nói cho ba biết. Tôi cũng hết cách, đành đưa em ấy đi cùng. Chúng tôi ở Hải Nam chơi mấy ngày lận!”Trong bức ảnh quả thật là Cố Tinh Hào và Cố Tinh San.Trang Nại Nại ngây người nhìn bức ảnh, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến biểu hiện của Cố Tinh San.Cô ta luôn mồm nói chắc nịch là cô trộm bản thiết kế của Đế Hào. Sau khi bị Lý Ngọc Phượng tát còn nhìn bà ta với vẻ không thể tin nổi, luôn miệng nói là không phải cô ta, tại sao không tin cô ta...Cố Tinh San tuy vẫn luôn phát triển theo hướng “bạch liên hoa”, nhưng dù sao cũng vẫn còn nhỏ, tâm tư không đủ kín kẽ, Trang Nại Nại chỉ cần nói đôi ba câu là đã có thể moi hết tâm tư của cô ta ra ngoài. Nhưng cô ta lại sống chết không chịu thừa nhận chuyện bản thiết kế.Hơn nữa, cô chỉ mới giao bản thiết kế cho nhà họ Cố cách đây năm ngày, nhưng lúc đó Cố Tinh San lại không ở Bắc Kinh.Điều này chẳng phải chứng tỏ... người đổi và trộm bản thiết kế căn bản không phải cô ta?Ý nghĩ này lập tức quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô cảm thấy suy nghĩ bị rối loạn. Chẳng hiểu sao, cái cảm giác bị một cái lưới to chụp lên lại đến.Trang Nại Nại ngơ ngác quay người vào nhà, ngồi xuống sofa bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.Nếu không phải Cố Tinh San, Lý Ngọc Phượng tại sao lại nói chắc nịch là Cố Tinh San, hơn nữa còn không cho cô ta một cơ hội giải thích đã nhốt cô ta lại?Chẳng lẽ... người đổi bản thiết kế là Lý Ngọc Phượng?Không đúng, nếu là Lý Ngọc Phượng, bà ta chỉ cần đổ chuyện này lên đầu thiết kế trong công ty là được rồi.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cố Tinh Hào muốn kéo Trang Nại Nại lại nói cho rõ phải trái, nhưng tay còn chưa chạm vào vai cô thì đã bị một bàn tay tóm lấy, sau đó bị vặn ngược ra sau. Tiếng kêu oai oái của Cố Tinh Hào lập tức vang lên.Trang Nại Nại quay người lại thì thấy Tô Ngạn Bân cười lạnh nhìn Cố Tinh Hào, “Thằng oắt từ đâu đến, không nhìn xem nơi đây là đâu mà còn dám động tay động chân ở đây!”Nói rồi, Tô Ngạn Bân đẩy cậu ta ra khỏi nhà, “Cút sang một bên!”Cố Tinh Hào bị đẩy ngã ngồi bệt xuống đất, đau đến nỗi sắc mặt cậu ta trắng bệch. Cậu ta vung tay nhìn vào nhà, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cố Khuynh Nhan, chị đừng quá đáng! Tinh San tốt xấu gì cũng là em gái của chị, bây giờ lại bị ba mẹ nhốt trong nhà không cho ra ngoài, ngày nào cũng khóc. Chị vu oan em ấy như thế mà vẫn còn ngủ được? Tim chị rốt cuộc là làm từ cái gì thế?”Tô Ngạn Bân tiến lên, làm tư thế chuẩn bị đá cậu ta, “Còn nói?”Cố Tinh Hào liền ngậm miệng lại, khoát tay nghiêng người tránh.Trang Nại Nại không nghe những lời này của cậu ta, chỉ đi đến ngăn Tô Ngạn Bân lại, sau đó nhìn Cố Tinh Hào hỏi, “Cậu nói Cố Tinh San đầu tuần đã đi đảo Hải Nam với cậu?”Cố Tinh Hào liền lộ vẻ chột dạ, ánh mắt hơi trốn tránh, bò dậy từ dưới đất một cách khôi hài, nhếch môi nói, “Sao tôi lại bất cẩn nói ra rồi? Nhưng chị tuyệt đối đừng nói với ba đấy. Là chúng tôi lén đi chơi, không khí ở Hải Nam rất tuyệt!”Cố Tinh Hào từ trước đến nay không mấy gian xảo, hơn nữa nhìn dáng vẻ cậu ta bây giờ cũng không phải nói dối.Trang Nại Nại chau mày, “Cậu có bằng chứng gì chứng minh hai người đi Hải Nam?”Cố Tinh Hào lấy điện thoại ra, “Nè, đây là ảnh chúng tôi chụp ở Hải Nam. Tôi hẹn đi chơi với bạn, kết quả là bị Cố Tinh San nghe thấy. Em ấy uy hiếp tôi phải đưa em ấy đi, nếu không liền nói cho ba biết. Tôi cũng hết cách, đành đưa em ấy đi cùng. Chúng tôi ở Hải Nam chơi mấy ngày lận!”Trong bức ảnh quả thật là Cố Tinh Hào và Cố Tinh San.Trang Nại Nại ngây người nhìn bức ảnh, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến biểu hiện của Cố Tinh San.Cô ta luôn mồm nói chắc nịch là cô trộm bản thiết kế của Đế Hào. Sau khi bị Lý Ngọc Phượng tát còn nhìn bà ta với vẻ không thể tin nổi, luôn miệng nói là không phải cô ta, tại sao không tin cô ta...Cố Tinh San tuy vẫn luôn phát triển theo hướng “bạch liên hoa”, nhưng dù sao cũng vẫn còn nhỏ, tâm tư không đủ kín kẽ, Trang Nại Nại chỉ cần nói đôi ba câu là đã có thể moi hết tâm tư của cô ta ra ngoài. Nhưng cô ta lại sống chết không chịu thừa nhận chuyện bản thiết kế.Hơn nữa, cô chỉ mới giao bản thiết kế cho nhà họ Cố cách đây năm ngày, nhưng lúc đó Cố Tinh San lại không ở Bắc Kinh.Điều này chẳng phải chứng tỏ... người đổi và trộm bản thiết kế căn bản không phải cô ta?Ý nghĩ này lập tức quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô cảm thấy suy nghĩ bị rối loạn. Chẳng hiểu sao, cái cảm giác bị một cái lưới to chụp lên lại đến.Trang Nại Nại ngơ ngác quay người vào nhà, ngồi xuống sofa bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.Nếu không phải Cố Tinh San, Lý Ngọc Phượng tại sao lại nói chắc nịch là Cố Tinh San, hơn nữa còn không cho cô ta một cơ hội giải thích đã nhốt cô ta lại?Chẳng lẽ... người đổi bản thiết kế là Lý Ngọc Phượng?Không đúng, nếu là Lý Ngọc Phượng, bà ta chỉ cần đổ chuyện này lên đầu thiết kế trong công ty là được rồi.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cố Tinh Hào muốn kéo Trang Nại Nại lại nói cho rõ phải trái, nhưng tay còn chưa chạm vào vai cô thì đã bị một bàn tay tóm lấy, sau đó bị vặn ngược ra sau. Tiếng kêu oai oái của Cố Tinh Hào lập tức vang lên.Trang Nại Nại quay người lại thì thấy Tô Ngạn Bân cười lạnh nhìn Cố Tinh Hào, “Thằng oắt từ đâu đến, không nhìn xem nơi đây là đâu mà còn dám động tay động chân ở đây!”Nói rồi, Tô Ngạn Bân đẩy cậu ta ra khỏi nhà, “Cút sang một bên!”Cố Tinh Hào bị đẩy ngã ngồi bệt xuống đất, đau đến nỗi sắc mặt cậu ta trắng bệch. Cậu ta vung tay nhìn vào nhà, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cố Khuynh Nhan, chị đừng quá đáng! Tinh San tốt xấu gì cũng là em gái của chị, bây giờ lại bị ba mẹ nhốt trong nhà không cho ra ngoài, ngày nào cũng khóc. Chị vu oan em ấy như thế mà vẫn còn ngủ được? Tim chị rốt cuộc là làm từ cái gì thế?”Tô Ngạn Bân tiến lên, làm tư thế chuẩn bị đá cậu ta, “Còn nói?”Cố Tinh Hào liền ngậm miệng lại, khoát tay nghiêng người tránh.Trang Nại Nại không nghe những lời này của cậu ta, chỉ đi đến ngăn Tô Ngạn Bân lại, sau đó nhìn Cố Tinh Hào hỏi, “Cậu nói Cố Tinh San đầu tuần đã đi đảo Hải Nam với cậu?”Cố Tinh Hào liền lộ vẻ chột dạ, ánh mắt hơi trốn tránh, bò dậy từ dưới đất một cách khôi hài, nhếch môi nói, “Sao tôi lại bất cẩn nói ra rồi? Nhưng chị tuyệt đối đừng nói với ba đấy. Là chúng tôi lén đi chơi, không khí ở Hải Nam rất tuyệt!”Cố Tinh Hào từ trước đến nay không mấy gian xảo, hơn nữa nhìn dáng vẻ cậu ta bây giờ cũng không phải nói dối.Trang Nại Nại chau mày, “Cậu có bằng chứng gì chứng minh hai người đi Hải Nam?”Cố Tinh Hào lấy điện thoại ra, “Nè, đây là ảnh chúng tôi chụp ở Hải Nam. Tôi hẹn đi chơi với bạn, kết quả là bị Cố Tinh San nghe thấy. Em ấy uy hiếp tôi phải đưa em ấy đi, nếu không liền nói cho ba biết. Tôi cũng hết cách, đành đưa em ấy đi cùng. Chúng tôi ở Hải Nam chơi mấy ngày lận!”Trong bức ảnh quả thật là Cố Tinh Hào và Cố Tinh San.Trang Nại Nại ngây người nhìn bức ảnh, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến biểu hiện của Cố Tinh San.Cô ta luôn mồm nói chắc nịch là cô trộm bản thiết kế của Đế Hào. Sau khi bị Lý Ngọc Phượng tát còn nhìn bà ta với vẻ không thể tin nổi, luôn miệng nói là không phải cô ta, tại sao không tin cô ta...Cố Tinh San tuy vẫn luôn phát triển theo hướng “bạch liên hoa”, nhưng dù sao cũng vẫn còn nhỏ, tâm tư không đủ kín kẽ, Trang Nại Nại chỉ cần nói đôi ba câu là đã có thể moi hết tâm tư của cô ta ra ngoài. Nhưng cô ta lại sống chết không chịu thừa nhận chuyện bản thiết kế.Hơn nữa, cô chỉ mới giao bản thiết kế cho nhà họ Cố cách đây năm ngày, nhưng lúc đó Cố Tinh San lại không ở Bắc Kinh.Điều này chẳng phải chứng tỏ... người đổi và trộm bản thiết kế căn bản không phải cô ta?Ý nghĩ này lập tức quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô cảm thấy suy nghĩ bị rối loạn. Chẳng hiểu sao, cái cảm giác bị một cái lưới to chụp lên lại đến.Trang Nại Nại ngơ ngác quay người vào nhà, ngồi xuống sofa bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.Nếu không phải Cố Tinh San, Lý Ngọc Phượng tại sao lại nói chắc nịch là Cố Tinh San, hơn nữa còn không cho cô ta một cơ hội giải thích đã nhốt cô ta lại?Chẳng lẽ... người đổi bản thiết kế là Lý Ngọc Phượng?Không đúng, nếu là Lý Ngọc Phượng, bà ta chỉ cần đổ chuyện này lên đầu thiết kế trong công ty là được rồi.