Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 925: 925: Một Câu Chuyện Thần Kỳ!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau đó cất kiếm đi ngay.Cả quá trình ra chiêu rất nhanh và cũng khá là tùy ý.Khiến con người ta có cảm giác như đang mơ.Thế nhưng.Khi tất cả mọi người cảm thấy Tò Minh quá tự cao tự đại, không biết lượng sức, sẽ bị quật tả tơi.Thì đột nhiên!“Gào…”, tiếng kêu la thảmthiết của Kim Độc vang lên, vô cùng đau khổ, âm thanh đầy chói tai và chân thực.Máu tươi văng tứ tung.Màu vàng trở nên u ám.Có thể thấy rất rõ, vuốt của Kim Độc sắp chạm vào người Tô Minh, suýt chút nữa là tóm được nhưng… Nhưng lại bị chém đứt lìa!Bị một kiếm của Tô Minh, chặt đứt.Một câu chuyện thần kỳ!Thần kỳ đến mức tỷ nămkhó gặp.Hiện ra trước mặt mọi người như thế.“Còn cái vuốt kia nữa, đế lại nốt đi”, Tô Minh lại đột ngột nói, anh lại ra tay.Ánh kiếm lóe lên.Một cái móng vuốt khác của Kim Độc cũng bị chém đứt.Hai cái móng vuốt được Tô Minh nhặt bỏ vào nhẫn không gian.Hai cái móng vuốt này có độ cứng sánh ngang với đạo khíhạ phẩm, nói thật lòng, nó còn đáng sợ hơn cả vũ khí của những cao thủ để lại trong di tích cổ từ hàng tỷ năm trước.Rất đáng để lưu giữ.Hơn nữa Tô Minh có thể xác định được rằng hai cái móng vuốt này sẽ được bia Huyền Diệu chấm trúng, một khi bia Huyền Diệu cắn nuốt hai cái móng vuốt này, nói không chừng sẽ có chút tiến bộ.Nghĩ thế, Tô Minh cảm thấy nóng lòng muốn thử, không ngờ bản thể bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ còn là bảo bối thế này.Bấy giờ, anh hận không thể chặt hết tất cả móng vuốt của cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ.“Không! Không! Không thể nào!”, với sự hào hứng của Tô Minh thì Kim Độc lại sụp đố thêm lần nữa, tinh thần và tâm trạng khó lắm mới góp nhặt lại được sụp đổ ‘âm ‘âm, trở thành những mảnh nhỏ như bột phấn.Bản thể khổng lồ của Kim Độc điên cuồng bay đi, hai cái móng vuốt đã mất, chỉ còn mỗi hai cái đùi liên tục chảy máu tươi như thế nó chẳng còn thiết sống nữa.Đúng là Kim Độc không thểchấp nhận được sự thật này..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau đó cất kiếm đi ngay.Cả quá trình ra chiêu rất nhanh và cũng khá là tùy ý.Khiến con người ta có cảm giác như đang mơ.Thế nhưng.Khi tất cả mọi người cảm thấy Tò Minh quá tự cao tự đại, không biết lượng sức, sẽ bị quật tả tơi.Thì đột nhiên!“Gào…”, tiếng kêu la thảmthiết của Kim Độc vang lên, vô cùng đau khổ, âm thanh đầy chói tai và chân thực.Máu tươi văng tứ tung.Màu vàng trở nên u ám.Có thể thấy rất rõ, vuốt của Kim Độc sắp chạm vào người Tô Minh, suýt chút nữa là tóm được nhưng… Nhưng lại bị chém đứt lìa!Bị một kiếm của Tô Minh, chặt đứt.Một câu chuyện thần kỳ!Thần kỳ đến mức tỷ nămkhó gặp.Hiện ra trước mặt mọi người như thế.“Còn cái vuốt kia nữa, đế lại nốt đi”, Tô Minh lại đột ngột nói, anh lại ra tay.Ánh kiếm lóe lên.Một cái móng vuốt khác của Kim Độc cũng bị chém đứt.Hai cái móng vuốt được Tô Minh nhặt bỏ vào nhẫn không gian.Hai cái móng vuốt này có độ cứng sánh ngang với đạo khíhạ phẩm, nói thật lòng, nó còn đáng sợ hơn cả vũ khí của những cao thủ để lại trong di tích cổ từ hàng tỷ năm trước.Rất đáng để lưu giữ.Hơn nữa Tô Minh có thể xác định được rằng hai cái móng vuốt này sẽ được bia Huyền Diệu chấm trúng, một khi bia Huyền Diệu cắn nuốt hai cái móng vuốt này, nói không chừng sẽ có chút tiến bộ.Nghĩ thế, Tô Minh cảm thấy nóng lòng muốn thử, không ngờ bản thể bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ còn là bảo bối thế này.Bấy giờ, anh hận không thể chặt hết tất cả móng vuốt của cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ.“Không! Không! Không thể nào!”, với sự hào hứng của Tô Minh thì Kim Độc lại sụp đố thêm lần nữa, tinh thần và tâm trạng khó lắm mới góp nhặt lại được sụp đổ ‘âm ‘âm, trở thành những mảnh nhỏ như bột phấn.Bản thể khổng lồ của Kim Độc điên cuồng bay đi, hai cái móng vuốt đã mất, chỉ còn mỗi hai cái đùi liên tục chảy máu tươi như thế nó chẳng còn thiết sống nữa.Đúng là Kim Độc không thểchấp nhận được sự thật này..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau đó cất kiếm đi ngay.Cả quá trình ra chiêu rất nhanh và cũng khá là tùy ý.Khiến con người ta có cảm giác như đang mơ.Thế nhưng.Khi tất cả mọi người cảm thấy Tò Minh quá tự cao tự đại, không biết lượng sức, sẽ bị quật tả tơi.Thì đột nhiên!“Gào…”, tiếng kêu la thảmthiết của Kim Độc vang lên, vô cùng đau khổ, âm thanh đầy chói tai và chân thực.Máu tươi văng tứ tung.Màu vàng trở nên u ám.Có thể thấy rất rõ, vuốt của Kim Độc sắp chạm vào người Tô Minh, suýt chút nữa là tóm được nhưng… Nhưng lại bị chém đứt lìa!Bị một kiếm của Tô Minh, chặt đứt.Một câu chuyện thần kỳ!Thần kỳ đến mức tỷ nămkhó gặp.Hiện ra trước mặt mọi người như thế.“Còn cái vuốt kia nữa, đế lại nốt đi”, Tô Minh lại đột ngột nói, anh lại ra tay.Ánh kiếm lóe lên.Một cái móng vuốt khác của Kim Độc cũng bị chém đứt.Hai cái móng vuốt được Tô Minh nhặt bỏ vào nhẫn không gian.Hai cái móng vuốt này có độ cứng sánh ngang với đạo khíhạ phẩm, nói thật lòng, nó còn đáng sợ hơn cả vũ khí của những cao thủ để lại trong di tích cổ từ hàng tỷ năm trước.Rất đáng để lưu giữ.Hơn nữa Tô Minh có thể xác định được rằng hai cái móng vuốt này sẽ được bia Huyền Diệu chấm trúng, một khi bia Huyền Diệu cắn nuốt hai cái móng vuốt này, nói không chừng sẽ có chút tiến bộ.Nghĩ thế, Tô Minh cảm thấy nóng lòng muốn thử, không ngờ bản thể bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ còn là bảo bối thế này.Bấy giờ, anh hận không thể chặt hết tất cả móng vuốt của cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ.“Không! Không! Không thể nào!”, với sự hào hứng của Tô Minh thì Kim Độc lại sụp đố thêm lần nữa, tinh thần và tâm trạng khó lắm mới góp nhặt lại được sụp đổ ‘âm ‘âm, trở thành những mảnh nhỏ như bột phấn.Bản thể khổng lồ của Kim Độc điên cuồng bay đi, hai cái móng vuốt đã mất, chỉ còn mỗi hai cái đùi liên tục chảy máu tươi như thế nó chẳng còn thiết sống nữa.Đúng là Kim Độc không thểchấp nhận được sự thật này..

Chương 925: 925: Một Câu Chuyện Thần Kỳ!