Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 932: 932: Long Tượng Thiên Địa
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mỗi kiếm đều có sức mạnh gi3t ch3t võ tu cảnh giới Thiên Diên bậc một, bậc hai bình thường.Mỗi kiếm đều là kỳ tích dung hợp mà con người ta khiếp sợ.Nhưng với Tô Minh mà nói cứ như mấy thứ bày đầy ngoài đường, cứ điên cuồng thực hiện không ngừng nghỉ, trong nháy mắt anh đã chém được một trăm chín mươi chín kiếm, đúng là điên rồi.Hoàn toàn vượt ra khỏi quy luật của võ đạo!Nhưng dù thế thì hết kiếm này đến kiếm khác vẫn như một vật hi sinh, vừa mới hóa giải được ảnh của con rồng sấm sét từ Kim TỐ Y đang liều mạng bên kia thì lập tức hóa thành hư vô,chẳng thế chịu nổi một đòn, sự chênh lệch rất lớn.Là do bốn kiếm kết hợp của anh chưa đủ mạnh ư?Không, là do con rồng sấm sét Kim TỐ Y liều mạng tạo ra quá điên rồ.Trong nháy mắt, một trăm chín mươi chín kiếm đã biến mất mà con rồng sấm sét đó thì vẫn tồn tại, tất nhiên, không thế nói số kiếm đó chẳng có tác dụng gì, ít nhất màu sắc của con rồng cũng biến từ màu tím đen thành màu nhạt nhòa hơn.Kim Cửu Thương thở phàonhẹ nhõm.Tuy là rất đau lòng vì Kim Tố Y sẽ bị phế, đã dùng cả Kiệt Khí Hoàn rồi, tiêu hao căn co và tiềm lực như thế thì đúng là sẽ bị phế, tiếc đến chết được, tiếc đến đau lòng.Nhưng có thế đánh bại Tô Minh mới là chuyện quan trọng nhất.Bốn kiếm hợp nhất của Tô Minh được chém liên tục một trăm chín mươi chín cái vẫn không phải là đối thủ của con rồng, thế cục đã định.“Thanh niên loài người đóchắc là không còn con bài tẩy nào nữa đâu nhỉ?”, Kim Cửu Thương không tin, quân bài tẩy của một người không thể vò cùng vô tận như thế được.Lão ta không tin đâu.Trong giây lát, con rồng sấm sét đã đến trước mặt Tò Minh, dưới ánh mắt của rất nhiều người, rồi Tò Minh cũng sẽ bị con rồng nuốt chửng.Nhưng vào ngay lúc này.“Long Tượng Thiên Địa”, Tô Minh quát to.Thần thòng này rốt cuộccũng được dùng đến.Hơn nữa, chẳng những là dùng mà còn được bỏ thêm cả kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa, quy luật Không Gian và Sinh Tử Nhị Khí các thứ.Có thể bỏ vô anh đều cho vào hết.Cố gắng tăng sức mạnh của Long Tượng Thiên Địa hết mức có thể.Tất nhiên đó cũng là tình huống khi sức chịu đựng của cơ thể Tò Minh, cảnh giới võ đạo và khả năng nắm giữ kho tàng huyết mạch tăng lên hắn mớidám điên cuồng thử như thế, nếu là trước kia, thử kiểu này chẳng khác gì tìm đường chết, cơ thể hoàn toàn không chịu nổi.Bây giờ thì lại chịu được rồi.Trong nháy mắt.“Ầm…”
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mỗi kiếm đều có sức mạnh gi3t ch3t võ tu cảnh giới Thiên Diên bậc một, bậc hai bình thường.Mỗi kiếm đều là kỳ tích dung hợp mà con người ta khiếp sợ.Nhưng với Tô Minh mà nói cứ như mấy thứ bày đầy ngoài đường, cứ điên cuồng thực hiện không ngừng nghỉ, trong nháy mắt anh đã chém được một trăm chín mươi chín kiếm, đúng là điên rồi.Hoàn toàn vượt ra khỏi quy luật của võ đạo!Nhưng dù thế thì hết kiếm này đến kiếm khác vẫn như một vật hi sinh, vừa mới hóa giải được ảnh của con rồng sấm sét từ Kim TỐ Y đang liều mạng bên kia thì lập tức hóa thành hư vô,chẳng thế chịu nổi một đòn, sự chênh lệch rất lớn.Là do bốn kiếm kết hợp của anh chưa đủ mạnh ư?Không, là do con rồng sấm sét Kim TỐ Y liều mạng tạo ra quá điên rồ.Trong nháy mắt, một trăm chín mươi chín kiếm đã biến mất mà con rồng sấm sét đó thì vẫn tồn tại, tất nhiên, không thế nói số kiếm đó chẳng có tác dụng gì, ít nhất màu sắc của con rồng cũng biến từ màu tím đen thành màu nhạt nhòa hơn.Kim Cửu Thương thở phàonhẹ nhõm.Tuy là rất đau lòng vì Kim Tố Y sẽ bị phế, đã dùng cả Kiệt Khí Hoàn rồi, tiêu hao căn co và tiềm lực như thế thì đúng là sẽ bị phế, tiếc đến chết được, tiếc đến đau lòng.Nhưng có thế đánh bại Tô Minh mới là chuyện quan trọng nhất.Bốn kiếm hợp nhất của Tô Minh được chém liên tục một trăm chín mươi chín cái vẫn không phải là đối thủ của con rồng, thế cục đã định.“Thanh niên loài người đóchắc là không còn con bài tẩy nào nữa đâu nhỉ?”, Kim Cửu Thương không tin, quân bài tẩy của một người không thể vò cùng vô tận như thế được.Lão ta không tin đâu.Trong giây lát, con rồng sấm sét đã đến trước mặt Tò Minh, dưới ánh mắt của rất nhiều người, rồi Tò Minh cũng sẽ bị con rồng nuốt chửng.Nhưng vào ngay lúc này.“Long Tượng Thiên Địa”, Tô Minh quát to.Thần thòng này rốt cuộccũng được dùng đến.Hơn nữa, chẳng những là dùng mà còn được bỏ thêm cả kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa, quy luật Không Gian và Sinh Tử Nhị Khí các thứ.Có thể bỏ vô anh đều cho vào hết.Cố gắng tăng sức mạnh của Long Tượng Thiên Địa hết mức có thể.Tất nhiên đó cũng là tình huống khi sức chịu đựng của cơ thể Tò Minh, cảnh giới võ đạo và khả năng nắm giữ kho tàng huyết mạch tăng lên hắn mớidám điên cuồng thử như thế, nếu là trước kia, thử kiểu này chẳng khác gì tìm đường chết, cơ thể hoàn toàn không chịu nổi.Bây giờ thì lại chịu được rồi.Trong nháy mắt.“Ầm…”
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mỗi kiếm đều có sức mạnh gi3t ch3t võ tu cảnh giới Thiên Diên bậc một, bậc hai bình thường.Mỗi kiếm đều là kỳ tích dung hợp mà con người ta khiếp sợ.Nhưng với Tô Minh mà nói cứ như mấy thứ bày đầy ngoài đường, cứ điên cuồng thực hiện không ngừng nghỉ, trong nháy mắt anh đã chém được một trăm chín mươi chín kiếm, đúng là điên rồi.Hoàn toàn vượt ra khỏi quy luật của võ đạo!Nhưng dù thế thì hết kiếm này đến kiếm khác vẫn như một vật hi sinh, vừa mới hóa giải được ảnh của con rồng sấm sét từ Kim TỐ Y đang liều mạng bên kia thì lập tức hóa thành hư vô,chẳng thế chịu nổi một đòn, sự chênh lệch rất lớn.Là do bốn kiếm kết hợp của anh chưa đủ mạnh ư?Không, là do con rồng sấm sét Kim TỐ Y liều mạng tạo ra quá điên rồ.Trong nháy mắt, một trăm chín mươi chín kiếm đã biến mất mà con rồng sấm sét đó thì vẫn tồn tại, tất nhiên, không thế nói số kiếm đó chẳng có tác dụng gì, ít nhất màu sắc của con rồng cũng biến từ màu tím đen thành màu nhạt nhòa hơn.Kim Cửu Thương thở phàonhẹ nhõm.Tuy là rất đau lòng vì Kim Tố Y sẽ bị phế, đã dùng cả Kiệt Khí Hoàn rồi, tiêu hao căn co và tiềm lực như thế thì đúng là sẽ bị phế, tiếc đến chết được, tiếc đến đau lòng.Nhưng có thế đánh bại Tô Minh mới là chuyện quan trọng nhất.Bốn kiếm hợp nhất của Tô Minh được chém liên tục một trăm chín mươi chín cái vẫn không phải là đối thủ của con rồng, thế cục đã định.“Thanh niên loài người đóchắc là không còn con bài tẩy nào nữa đâu nhỉ?”, Kim Cửu Thương không tin, quân bài tẩy của một người không thể vò cùng vô tận như thế được.Lão ta không tin đâu.Trong giây lát, con rồng sấm sét đã đến trước mặt Tò Minh, dưới ánh mắt của rất nhiều người, rồi Tò Minh cũng sẽ bị con rồng nuốt chửng.Nhưng vào ngay lúc này.“Long Tượng Thiên Địa”, Tô Minh quát to.Thần thòng này rốt cuộccũng được dùng đến.Hơn nữa, chẳng những là dùng mà còn được bỏ thêm cả kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa, quy luật Không Gian và Sinh Tử Nhị Khí các thứ.Có thể bỏ vô anh đều cho vào hết.Cố gắng tăng sức mạnh của Long Tượng Thiên Địa hết mức có thể.Tất nhiên đó cũng là tình huống khi sức chịu đựng của cơ thể Tò Minh, cảnh giới võ đạo và khả năng nắm giữ kho tàng huyết mạch tăng lên hắn mớidám điên cuồng thử như thế, nếu là trước kia, thử kiểu này chẳng khác gì tìm đường chết, cơ thể hoàn toàn không chịu nổi.Bây giờ thì lại chịu được rồi.Trong nháy mắt.“Ầm…”