Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 941: 941: Bước Chuyển Biến Này Quá Lớn Rồi
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không nhất thiết phải liều chết như vậy!“Sư phụ, người không cần nói ra đâu, con hiểu, con không có khả năng luôn ở đây suốt một tháng”, Tô Minh cười bảo.Ninh Triều Thiên thở phào nhẹ nhõm.Tốt rồi.Trong Bằng Cư, Kim Cửu Thưong cũng thở phào, trong phút chốc, sau lưng lão ta ướt đẫm, gặp may rồi.Tất cả những thành viên của bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ đồng thời thờ phào.Thậm chí, ngay cả hàng tỉ dân chúng của tộc thú cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả bọnhọ đều mong Tô Minh nhanh chóng rời khỏi đây, đối với đế quốc Hoang Thú mà nói, thì sự tồn tại của anh mang đến áp lực và sự sỉ nhục quá lớn.Nhưng rất tiếc.Ngay sau đó, Tô Minh lại nói: “Do vậy, tuy tòi không làm gì, cứ chờ đợi một tháng là có thể nhìn thấy khiên Đại Địa Huyền Vũ tan vỡ rồi, thật nhẹ nhàng mà, nhưng bởi vì thời gian rất quý giá, hay là, bây giờ tôi cưỡng chế phá hủy nó nhỉ!”Cái gì?Tô Minh vừa dứt lời.Mẹ kiếp!Bà nội nó!Bọn họ sợ hết hồn.Bọn họ cứ tưởng “thời gian quý giá”, “không có khả năng vẫn luôn ở đây” trong lời Tô Minh là có ý định đàm phán và hòa giải với bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.Sao mà nghĩ đến…Bước chuyển biến này quá lớn rồi.Chẳng mấy chốc.Ngay khi, đầu óc mọi ngườicòn đang xôn xao và hỗn loạn thì Tô Minh bỗng nhiên quát to: “Bia Huyền Diệu, xuất hiện ngay đi!”Ngay lúc này, anh muốn mở khiên Đại Địa Huyền Vũ này ra, cho dù là những đòn đánh bình thường khi anh dùng hết sức lực cũng không thể làm được, vậy thì sử dụng chí bảo thôi.Bia Huyền Diệu là đạo khí thượng phấm, gần như sắp sánh ngang với sự tồn tại của đạo khí đỉnh phong, đã đến lúc nó tỏa sáng rồi.Nụ cười của Tô Minh sáng lạn, rực rỡ.Sự xuất hiện của bia Huyền Diệu thu hút sự chú ý của hàng tỉ ánh mắt.Tuy rằng hơi thở của bia Huyền Diệu rất khiêm tốn, nhưng lại khiến cho nhiều thành viên của tộc thú mơ hồ cảm nhận được sự khủng khiếp hư ảo ấn chứa trong khối bia đá này.Nó rất kinh khủng!Đó là sự khủng b0 như có thế trấn áp cả một thời đại, hủy diệt cả một nền văn minh.Quả đúng như vậy, bia Huyền Diệu sắp đạt đến cấp bậc cao nhất của đạo khí fôi, ít nhấtthì ở trong thế giới Tiếu Thiên, nó đã được xếp vào loại bị ý chí của thế giới Tiểu Thiên nhắm tới, bài xích, kiêng kị.Nếu không nhờ vào thiên nữ Tạo Hóa vẫn luôn ở trong không gian thân hồn của Tò Minh, khiến ý chí của thế giới Tiểu Thiên không dám hành động sơ sẩy, thì nó đã sớm nghĩ cách hủy diệt bia Huyền Diệu rồi.Cứ nghĩ mà xem.sắc mặt Kim Cửu Thương trắng bệch không còn chút máu, thậm chí còn nối gân xanh, lão ta đang hoảng sợ.Nhưng mà, rất nhanh sau đó, lão ta thở dài một cách khó hiểu, cảm xúc của lão ta xao động như đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng chợt tìm thấy tia sáng hy vọng, rồi dịu lại ngay.Rất quái lạ..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không nhất thiết phải liều chết như vậy!“Sư phụ, người không cần nói ra đâu, con hiểu, con không có khả năng luôn ở đây suốt một tháng”, Tô Minh cười bảo.Ninh Triều Thiên thở phào nhẹ nhõm.Tốt rồi.Trong Bằng Cư, Kim Cửu Thưong cũng thở phào, trong phút chốc, sau lưng lão ta ướt đẫm, gặp may rồi.Tất cả những thành viên của bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ đồng thời thờ phào.Thậm chí, ngay cả hàng tỉ dân chúng của tộc thú cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả bọnhọ đều mong Tô Minh nhanh chóng rời khỏi đây, đối với đế quốc Hoang Thú mà nói, thì sự tồn tại của anh mang đến áp lực và sự sỉ nhục quá lớn.Nhưng rất tiếc.Ngay sau đó, Tô Minh lại nói: “Do vậy, tuy tòi không làm gì, cứ chờ đợi một tháng là có thể nhìn thấy khiên Đại Địa Huyền Vũ tan vỡ rồi, thật nhẹ nhàng mà, nhưng bởi vì thời gian rất quý giá, hay là, bây giờ tôi cưỡng chế phá hủy nó nhỉ!”Cái gì?Tô Minh vừa dứt lời.Mẹ kiếp!Bà nội nó!Bọn họ sợ hết hồn.Bọn họ cứ tưởng “thời gian quý giá”, “không có khả năng vẫn luôn ở đây” trong lời Tô Minh là có ý định đàm phán và hòa giải với bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.Sao mà nghĩ đến…Bước chuyển biến này quá lớn rồi.Chẳng mấy chốc.Ngay khi, đầu óc mọi ngườicòn đang xôn xao và hỗn loạn thì Tô Minh bỗng nhiên quát to: “Bia Huyền Diệu, xuất hiện ngay đi!”Ngay lúc này, anh muốn mở khiên Đại Địa Huyền Vũ này ra, cho dù là những đòn đánh bình thường khi anh dùng hết sức lực cũng không thể làm được, vậy thì sử dụng chí bảo thôi.Bia Huyền Diệu là đạo khí thượng phấm, gần như sắp sánh ngang với sự tồn tại của đạo khí đỉnh phong, đã đến lúc nó tỏa sáng rồi.Nụ cười của Tô Minh sáng lạn, rực rỡ.Sự xuất hiện của bia Huyền Diệu thu hút sự chú ý của hàng tỉ ánh mắt.Tuy rằng hơi thở của bia Huyền Diệu rất khiêm tốn, nhưng lại khiến cho nhiều thành viên của tộc thú mơ hồ cảm nhận được sự khủng khiếp hư ảo ấn chứa trong khối bia đá này.Nó rất kinh khủng!Đó là sự khủng b0 như có thế trấn áp cả một thời đại, hủy diệt cả một nền văn minh.Quả đúng như vậy, bia Huyền Diệu sắp đạt đến cấp bậc cao nhất của đạo khí fôi, ít nhấtthì ở trong thế giới Tiếu Thiên, nó đã được xếp vào loại bị ý chí của thế giới Tiểu Thiên nhắm tới, bài xích, kiêng kị.Nếu không nhờ vào thiên nữ Tạo Hóa vẫn luôn ở trong không gian thân hồn của Tò Minh, khiến ý chí của thế giới Tiểu Thiên không dám hành động sơ sẩy, thì nó đã sớm nghĩ cách hủy diệt bia Huyền Diệu rồi.Cứ nghĩ mà xem.sắc mặt Kim Cửu Thương trắng bệch không còn chút máu, thậm chí còn nối gân xanh, lão ta đang hoảng sợ.Nhưng mà, rất nhanh sau đó, lão ta thở dài một cách khó hiểu, cảm xúc của lão ta xao động như đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng chợt tìm thấy tia sáng hy vọng, rồi dịu lại ngay.Rất quái lạ..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không nhất thiết phải liều chết như vậy!“Sư phụ, người không cần nói ra đâu, con hiểu, con không có khả năng luôn ở đây suốt một tháng”, Tô Minh cười bảo.Ninh Triều Thiên thở phào nhẹ nhõm.Tốt rồi.Trong Bằng Cư, Kim Cửu Thưong cũng thở phào, trong phút chốc, sau lưng lão ta ướt đẫm, gặp may rồi.Tất cả những thành viên của bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ đồng thời thờ phào.Thậm chí, ngay cả hàng tỉ dân chúng của tộc thú cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả bọnhọ đều mong Tô Minh nhanh chóng rời khỏi đây, đối với đế quốc Hoang Thú mà nói, thì sự tồn tại của anh mang đến áp lực và sự sỉ nhục quá lớn.Nhưng rất tiếc.Ngay sau đó, Tô Minh lại nói: “Do vậy, tuy tòi không làm gì, cứ chờ đợi một tháng là có thể nhìn thấy khiên Đại Địa Huyền Vũ tan vỡ rồi, thật nhẹ nhàng mà, nhưng bởi vì thời gian rất quý giá, hay là, bây giờ tôi cưỡng chế phá hủy nó nhỉ!”Cái gì?Tô Minh vừa dứt lời.Mẹ kiếp!Bà nội nó!Bọn họ sợ hết hồn.Bọn họ cứ tưởng “thời gian quý giá”, “không có khả năng vẫn luôn ở đây” trong lời Tô Minh là có ý định đàm phán và hòa giải với bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.Sao mà nghĩ đến…Bước chuyển biến này quá lớn rồi.Chẳng mấy chốc.Ngay khi, đầu óc mọi ngườicòn đang xôn xao và hỗn loạn thì Tô Minh bỗng nhiên quát to: “Bia Huyền Diệu, xuất hiện ngay đi!”Ngay lúc này, anh muốn mở khiên Đại Địa Huyền Vũ này ra, cho dù là những đòn đánh bình thường khi anh dùng hết sức lực cũng không thể làm được, vậy thì sử dụng chí bảo thôi.Bia Huyền Diệu là đạo khí thượng phấm, gần như sắp sánh ngang với sự tồn tại của đạo khí đỉnh phong, đã đến lúc nó tỏa sáng rồi.Nụ cười của Tô Minh sáng lạn, rực rỡ.Sự xuất hiện của bia Huyền Diệu thu hút sự chú ý của hàng tỉ ánh mắt.Tuy rằng hơi thở của bia Huyền Diệu rất khiêm tốn, nhưng lại khiến cho nhiều thành viên của tộc thú mơ hồ cảm nhận được sự khủng khiếp hư ảo ấn chứa trong khối bia đá này.Nó rất kinh khủng!Đó là sự khủng b0 như có thế trấn áp cả một thời đại, hủy diệt cả một nền văn minh.Quả đúng như vậy, bia Huyền Diệu sắp đạt đến cấp bậc cao nhất của đạo khí fôi, ít nhấtthì ở trong thế giới Tiếu Thiên, nó đã được xếp vào loại bị ý chí của thế giới Tiểu Thiên nhắm tới, bài xích, kiêng kị.Nếu không nhờ vào thiên nữ Tạo Hóa vẫn luôn ở trong không gian thân hồn của Tò Minh, khiến ý chí của thế giới Tiểu Thiên không dám hành động sơ sẩy, thì nó đã sớm nghĩ cách hủy diệt bia Huyền Diệu rồi.Cứ nghĩ mà xem.sắc mặt Kim Cửu Thương trắng bệch không còn chút máu, thậm chí còn nối gân xanh, lão ta đang hoảng sợ.Nhưng mà, rất nhanh sau đó, lão ta thở dài một cách khó hiểu, cảm xúc của lão ta xao động như đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng chợt tìm thấy tia sáng hy vọng, rồi dịu lại ngay.Rất quái lạ..