Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 947: 947: Bà Ta Là Tư Nam Quân
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dường như là cảm nhận được sự tò mò của Tò Minh, Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Nói thế nào đây, nếu bỏ đi suy nghĩ muốn trở về nhà họ Tư ở Bình La Thiên thậm chí là trảthù, thì ở những phương diện khác Tư Nam Quân vẫn rất ưu tú”.Tô Minh đã hiểu.Nói cho cùng người phụ nữ này có chấp niệm khó có thể tượng tưởng nổi với việc trở về thậm chí là trả thù nhà họ Tư ở Bình La Thiên.“Xem ra là khi còn bé ở nhà họ Tư đã bị người nhà họ ức hiếp sinh ra bóng ma tâm lý, nên tâm lý mới không quá bình thường”, Tô Minh trầm lặng nói.Nhưng điều này cũng không thế là lý do để bà ta phát rồ nhưthế được.Tò Minh nghĩ đến mình, năm đó gia tộc của mình gần như bị nhà họ Từ tiêu diệt, mình bị Từ Viêm đánh gãy tay chân, chôn sống vân vân, cũng đã gặp phải vận mệnh bi thảm mà người thường nhân khó có thể tưởng tượng.Nhưng mặc dù mình hận, mặc dù kiên quyết suy nghĩ báo thù, nhưng từ đầu đến cuối mình cũng không điên cuồng, nhập ma, không phân rõ tốt xấu, không từ thủ đoạn, lấy oán trả ơn mà!Sau đó.Ninh Triều Thiên như rơi vào trong ký ức ngày xưa, có chút mất tập trung.Mà Tô Minh thì ốn định tâm cảnh tiếp tục tu luyện.Thời gian trôi qua từng giây từng phút.Đại lục Thần Thương.Trong cung điện rộng rãi sáng tỏ, vô cùng xa hoa.Trong một căn phòng đẹp đẽ có một cái ghế dựa to lớn.Giờ phút này, một người phụ nữ trung niên đang nửa nằm ở nơi đó, bà ta mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng trên mặt vẫn có một chút nếp nhăn.Sắc mặt của bà ta không dê nhìn, có giận dữ, có oán độc, có sợ hãi, có phức tạp.Mà ở phía trước ghế ngồi của bà ta là bốn người, một bà lão, một ông lão và hai người đàn ông trung niên.Bốn người này đứng ở đó, vẻ mặt cũng rất khó coi.Bầu không khí có chút yên tĩnh và cứng ngắc.Thật lâu sau.“Phù…”, đột nhiên người phụ nữ trung niên lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quát to: “Nếu đã muốn đến thì cứ để bọn họ đếnđi!”Bà ta là Tư Nam Quân.Chủ nhân của đại lục Thần Thương.Trăm ngàn năm qua bà ta ngồi trên vị trí cao, vậy mà trên người đã có khí tức của kẻ bề trên.Tư Nam Quân nói “đến” là chỉ tin tức mà bà ta mới nhận được – ba ngày sau, cậu cả Tư Sùng Tuấn của nhà họ Tư, Bình La Thiên, thế giới Tiếu Thiên sẽ đến.Đương nhiên Tư Nam Quânbiết cái tên Tư Sùng Tuấn này, thậm chí bà ta còn có ấn tượng vò cùng vò cùng sâu, sâu đến tận xương tủy.Tư Sùng Tuấn và Tư Nam Quân có cùng một người bố, chính là chủ nhà họ Tư – Tư Bằng Trình.Nhưng mẹ của hai người lại hoàn toàn khác nhau.Mẹ của Tư Nam Quân, không cần phải nói, chính là một người hầu của vợ bé thứ mười bảy của Tư Bằng Trình, địa vị thấp đến mức khó có thể tưởng tượng được.Mà mẹ của Tư Sùng Tuấn chính là vợ cả mà Tư Bằng Trình cưới hỏi đàng hoàng, chính là phu nhân Tư Bằng Trình, không chỉ như thế, mẹ của Tư Sùng Tuấn còn là con gái dòng chính đến từ một thế lực kinh khủng khác ở Bình La Thiên.Tư Sùng Tuấn là cậu cả của nhà họ Tư Đại, từ ngày đầu tiên lên sinh ra đã được ngậm thìa vàng mà lớn lên.Vừa vặn khác nhau một trời một vực với Tư Nam Quân.Hơn nữa điều làm cho Tư Nam Quân không cam lòng và đau khố hơn chính là Tư SùngTuấn cứ như con cưng của trời, không chỉ được sinh ra tốt, mà bản thân ông ta cũng rất được ông trời quan tâm, vừa ra đời đã là người có đạo thể trong truyền thuyết!Đúng.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dường như là cảm nhận được sự tò mò của Tò Minh, Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Nói thế nào đây, nếu bỏ đi suy nghĩ muốn trở về nhà họ Tư ở Bình La Thiên thậm chí là trảthù, thì ở những phương diện khác Tư Nam Quân vẫn rất ưu tú”.Tô Minh đã hiểu.Nói cho cùng người phụ nữ này có chấp niệm khó có thể tượng tưởng nổi với việc trở về thậm chí là trả thù nhà họ Tư ở Bình La Thiên.“Xem ra là khi còn bé ở nhà họ Tư đã bị người nhà họ ức hiếp sinh ra bóng ma tâm lý, nên tâm lý mới không quá bình thường”, Tô Minh trầm lặng nói.Nhưng điều này cũng không thế là lý do để bà ta phát rồ nhưthế được.Tò Minh nghĩ đến mình, năm đó gia tộc của mình gần như bị nhà họ Từ tiêu diệt, mình bị Từ Viêm đánh gãy tay chân, chôn sống vân vân, cũng đã gặp phải vận mệnh bi thảm mà người thường nhân khó có thể tưởng tượng.Nhưng mặc dù mình hận, mặc dù kiên quyết suy nghĩ báo thù, nhưng từ đầu đến cuối mình cũng không điên cuồng, nhập ma, không phân rõ tốt xấu, không từ thủ đoạn, lấy oán trả ơn mà!Sau đó.Ninh Triều Thiên như rơi vào trong ký ức ngày xưa, có chút mất tập trung.Mà Tô Minh thì ốn định tâm cảnh tiếp tục tu luyện.Thời gian trôi qua từng giây từng phút.Đại lục Thần Thương.Trong cung điện rộng rãi sáng tỏ, vô cùng xa hoa.Trong một căn phòng đẹp đẽ có một cái ghế dựa to lớn.Giờ phút này, một người phụ nữ trung niên đang nửa nằm ở nơi đó, bà ta mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng trên mặt vẫn có một chút nếp nhăn.Sắc mặt của bà ta không dê nhìn, có giận dữ, có oán độc, có sợ hãi, có phức tạp.Mà ở phía trước ghế ngồi của bà ta là bốn người, một bà lão, một ông lão và hai người đàn ông trung niên.Bốn người này đứng ở đó, vẻ mặt cũng rất khó coi.Bầu không khí có chút yên tĩnh và cứng ngắc.Thật lâu sau.“Phù…”, đột nhiên người phụ nữ trung niên lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quát to: “Nếu đã muốn đến thì cứ để bọn họ đếnđi!”Bà ta là Tư Nam Quân.Chủ nhân của đại lục Thần Thương.Trăm ngàn năm qua bà ta ngồi trên vị trí cao, vậy mà trên người đã có khí tức của kẻ bề trên.Tư Nam Quân nói “đến” là chỉ tin tức mà bà ta mới nhận được – ba ngày sau, cậu cả Tư Sùng Tuấn của nhà họ Tư, Bình La Thiên, thế giới Tiếu Thiên sẽ đến.Đương nhiên Tư Nam Quânbiết cái tên Tư Sùng Tuấn này, thậm chí bà ta còn có ấn tượng vò cùng vò cùng sâu, sâu đến tận xương tủy.Tư Sùng Tuấn và Tư Nam Quân có cùng một người bố, chính là chủ nhà họ Tư – Tư Bằng Trình.Nhưng mẹ của hai người lại hoàn toàn khác nhau.Mẹ của Tư Nam Quân, không cần phải nói, chính là một người hầu của vợ bé thứ mười bảy của Tư Bằng Trình, địa vị thấp đến mức khó có thể tưởng tượng được.Mà mẹ của Tư Sùng Tuấn chính là vợ cả mà Tư Bằng Trình cưới hỏi đàng hoàng, chính là phu nhân Tư Bằng Trình, không chỉ như thế, mẹ của Tư Sùng Tuấn còn là con gái dòng chính đến từ một thế lực kinh khủng khác ở Bình La Thiên.Tư Sùng Tuấn là cậu cả của nhà họ Tư Đại, từ ngày đầu tiên lên sinh ra đã được ngậm thìa vàng mà lớn lên.Vừa vặn khác nhau một trời một vực với Tư Nam Quân.Hơn nữa điều làm cho Tư Nam Quân không cam lòng và đau khố hơn chính là Tư SùngTuấn cứ như con cưng của trời, không chỉ được sinh ra tốt, mà bản thân ông ta cũng rất được ông trời quan tâm, vừa ra đời đã là người có đạo thể trong truyền thuyết!Đúng.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dường như là cảm nhận được sự tò mò của Tò Minh, Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Nói thế nào đây, nếu bỏ đi suy nghĩ muốn trở về nhà họ Tư ở Bình La Thiên thậm chí là trảthù, thì ở những phương diện khác Tư Nam Quân vẫn rất ưu tú”.Tô Minh đã hiểu.Nói cho cùng người phụ nữ này có chấp niệm khó có thể tượng tưởng nổi với việc trở về thậm chí là trả thù nhà họ Tư ở Bình La Thiên.“Xem ra là khi còn bé ở nhà họ Tư đã bị người nhà họ ức hiếp sinh ra bóng ma tâm lý, nên tâm lý mới không quá bình thường”, Tô Minh trầm lặng nói.Nhưng điều này cũng không thế là lý do để bà ta phát rồ nhưthế được.Tò Minh nghĩ đến mình, năm đó gia tộc của mình gần như bị nhà họ Từ tiêu diệt, mình bị Từ Viêm đánh gãy tay chân, chôn sống vân vân, cũng đã gặp phải vận mệnh bi thảm mà người thường nhân khó có thể tưởng tượng.Nhưng mặc dù mình hận, mặc dù kiên quyết suy nghĩ báo thù, nhưng từ đầu đến cuối mình cũng không điên cuồng, nhập ma, không phân rõ tốt xấu, không từ thủ đoạn, lấy oán trả ơn mà!Sau đó.Ninh Triều Thiên như rơi vào trong ký ức ngày xưa, có chút mất tập trung.Mà Tô Minh thì ốn định tâm cảnh tiếp tục tu luyện.Thời gian trôi qua từng giây từng phút.Đại lục Thần Thương.Trong cung điện rộng rãi sáng tỏ, vô cùng xa hoa.Trong một căn phòng đẹp đẽ có một cái ghế dựa to lớn.Giờ phút này, một người phụ nữ trung niên đang nửa nằm ở nơi đó, bà ta mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng trên mặt vẫn có một chút nếp nhăn.Sắc mặt của bà ta không dê nhìn, có giận dữ, có oán độc, có sợ hãi, có phức tạp.Mà ở phía trước ghế ngồi của bà ta là bốn người, một bà lão, một ông lão và hai người đàn ông trung niên.Bốn người này đứng ở đó, vẻ mặt cũng rất khó coi.Bầu không khí có chút yên tĩnh và cứng ngắc.Thật lâu sau.“Phù…”, đột nhiên người phụ nữ trung niên lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quát to: “Nếu đã muốn đến thì cứ để bọn họ đếnđi!”Bà ta là Tư Nam Quân.Chủ nhân của đại lục Thần Thương.Trăm ngàn năm qua bà ta ngồi trên vị trí cao, vậy mà trên người đã có khí tức của kẻ bề trên.Tư Nam Quân nói “đến” là chỉ tin tức mà bà ta mới nhận được – ba ngày sau, cậu cả Tư Sùng Tuấn của nhà họ Tư, Bình La Thiên, thế giới Tiếu Thiên sẽ đến.Đương nhiên Tư Nam Quânbiết cái tên Tư Sùng Tuấn này, thậm chí bà ta còn có ấn tượng vò cùng vò cùng sâu, sâu đến tận xương tủy.Tư Sùng Tuấn và Tư Nam Quân có cùng một người bố, chính là chủ nhà họ Tư – Tư Bằng Trình.Nhưng mẹ của hai người lại hoàn toàn khác nhau.Mẹ của Tư Nam Quân, không cần phải nói, chính là một người hầu của vợ bé thứ mười bảy của Tư Bằng Trình, địa vị thấp đến mức khó có thể tưởng tượng được.Mà mẹ của Tư Sùng Tuấn chính là vợ cả mà Tư Bằng Trình cưới hỏi đàng hoàng, chính là phu nhân Tư Bằng Trình, không chỉ như thế, mẹ của Tư Sùng Tuấn còn là con gái dòng chính đến từ một thế lực kinh khủng khác ở Bình La Thiên.Tư Sùng Tuấn là cậu cả của nhà họ Tư Đại, từ ngày đầu tiên lên sinh ra đã được ngậm thìa vàng mà lớn lên.Vừa vặn khác nhau một trời một vực với Tư Nam Quân.Hơn nữa điều làm cho Tư Nam Quân không cam lòng và đau khố hơn chính là Tư SùngTuấn cứ như con cưng của trời, không chỉ được sinh ra tốt, mà bản thân ông ta cũng rất được ông trời quan tâm, vừa ra đời đã là người có đạo thể trong truyền thuyết!Đúng.