Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 380: Tình yêu của anh rất thầm lặng (10)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại sờ cằm, sau đó cười tủm tìm nhìn về phía Mino: “Hoặc có lẽ là... nhà họ Cố nói với cô?”Mino siết chặt tay, nhưng vẻ mặt đã bình thường trở lại, diễn xuất quả nhiên vô cùng giỏi giang.Nếu Trang Nại Nại không nhìn chằm chằm cô ta từng phút từng giây, chỉ e cũng đã bỏ qua vẻ bối rối chợt lóe trong mắt cô ta.Nói vậy, cô ta thật sự có liên quan đến nhà họ Cố? Là quan hệ gì?Mino nhếch môi, không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, “Bà Tư, nói gì và làm gì cũng đều cần phải có chứng cứ, nếu cô cứ suy đoán như vậy thì tôi cũng có thể kiện cô tội vu khống đấy.”Trang Nại Nại nhún vai, “Bây giờ tôi không có bằng chứng, nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, người làm trời nhìn. Mino, cô đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày bị lòi đuôi. Cô tốt nhất nên cầu nguyện là cô có thể mãi mãi hoàn hảo như thế, khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra được điều gì!”Chính Trang Nại Nại cũng không định tóm cổ Mino. Cô không có bằng chứng, bởi vì tất cả đều không do Mino tự ra tay. Cô ả này rất thông minh, thông minh đến đáng sợ. Sở dĩ cô nói những lời này chỉ là muốn nói cho đối phương biết đừng có giở trò trong bóng tối nữa, cô đã nhìn thấu bản chất của cô ta rồi.Mino bình tĩnh nhìn cô, “Bà Tư, tôi đã nhớ kỹ những lời cô nói. Có điều, việc quan trọng nhất chúng ta cần làm bây giờ là xem thử bản thiết kế của cô, đúng không?”Trang Nại Nại cau mày, “Đúng.”Mino hít sâu một hơi, sau đó mở bản thiết kế ra.Sáu bộ trang phục được vẽ rất sơ bộ, hoàn toàn không trau chuốt chi tiết, nhưng khi Mino thấy mấy bản vẽ đó thì đồng tử liền co lại. Cô ta chợt nhớ đến lời thầy hướng dẫn mình đã từng nói ở trường đại học: Có những người trời sinh đã có cái thứ gọi là tài năng trời cho, người khác dù có cố gắng thế nào cũng không bắt kịp được.Giống như phần thiết kế trước mắt, tuy rất đơn sơ nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra rằng nó có sức hấp dẫn đặc biệt.Mino siết chặt tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trang Nại Nại, “Trang Nại Nại, cái thứ này là cô vẽ ra sao?”Trang Nại Nại nhướn mày, đang định trả lời thì Mino đã quẳng chiếc bút trong tay xuống bàn, “Ngay cả phần mềm vẽ cũng không biết dùng, cô còn không biết xấu hổ nói là cô thiết kế?”Cô ta nói rất to, nói xong còn “tức giận” đi ra cửa, mở cửa văn phòng, chỉ ra ngoài rồi nói với Trang Nại Nại: “Trang Nại Nại, cái người ngay cả phần mềm cũng không quen dùng, cô cảm thấy cảm thấy bản thiết kế của mình có thể nhìn được sao?”Mino nheo mắt lại, cô ta muốn loan chuyện Trang Nại Nại không biết dùng phần mềm vẽ ra khắp nơi. Nói như thế thì dù bản thiết kế của Trang Nại Nại bị mọi người nhìn thấy thì cũng không ai có cảm giác gì.Hai ngày, sáu bản thiết kế, Trang Nại Nại chỉ vẽ phác thảo, hoàn toàn không thể trở thành thành phẩm để sử dụng.Cô ta đắc ý nhếch môi. Cô ta tốn mấy ngày mà cũng không vẽ nổi kiểu dáng chính của năm nay, nhưng chỉ cần dựa vào bản thiết kế của Trang Nại Nại rồi thêm thắt đôi chút là cô ta đã có thể biến nó thành bản thiết kế của mình.Nhưng cô ta vừa dứt lời, đám nhân viên bên ngoài lại không rầm rì chỉ trích Trang Nại Nại như cô ta tưởng tượng, ngược lại người nào người nấy đều im lặng, không hề lên tiếng.Mino hốt hoảng quay đầu lại, liền thấy Tư Chính Đình đang nhìn chằm chằm vào cô ta với vẻ mặt u ám.Chỉ trong chớp mắt Mino cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại sờ cằm, sau đó cười tủm tìm nhìn về phía Mino: “Hoặc có lẽ là... nhà họ Cố nói với cô?”Mino siết chặt tay, nhưng vẻ mặt đã bình thường trở lại, diễn xuất quả nhiên vô cùng giỏi giang.Nếu Trang Nại Nại không nhìn chằm chằm cô ta từng phút từng giây, chỉ e cũng đã bỏ qua vẻ bối rối chợt lóe trong mắt cô ta.Nói vậy, cô ta thật sự có liên quan đến nhà họ Cố? Là quan hệ gì?Mino nhếch môi, không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, “Bà Tư, nói gì và làm gì cũng đều cần phải có chứng cứ, nếu cô cứ suy đoán như vậy thì tôi cũng có thể kiện cô tội vu khống đấy.”Trang Nại Nại nhún vai, “Bây giờ tôi không có bằng chứng, nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, người làm trời nhìn. Mino, cô đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày bị lòi đuôi. Cô tốt nhất nên cầu nguyện là cô có thể mãi mãi hoàn hảo như thế, khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra được điều gì!”Chính Trang Nại Nại cũng không định tóm cổ Mino. Cô không có bằng chứng, bởi vì tất cả đều không do Mino tự ra tay. Cô ả này rất thông minh, thông minh đến đáng sợ. Sở dĩ cô nói những lời này chỉ là muốn nói cho đối phương biết đừng có giở trò trong bóng tối nữa, cô đã nhìn thấu bản chất của cô ta rồi.Mino bình tĩnh nhìn cô, “Bà Tư, tôi đã nhớ kỹ những lời cô nói. Có điều, việc quan trọng nhất chúng ta cần làm bây giờ là xem thử bản thiết kế của cô, đúng không?”Trang Nại Nại cau mày, “Đúng.”Mino hít sâu một hơi, sau đó mở bản thiết kế ra.Sáu bộ trang phục được vẽ rất sơ bộ, hoàn toàn không trau chuốt chi tiết, nhưng khi Mino thấy mấy bản vẽ đó thì đồng tử liền co lại. Cô ta chợt nhớ đến lời thầy hướng dẫn mình đã từng nói ở trường đại học: Có những người trời sinh đã có cái thứ gọi là tài năng trời cho, người khác dù có cố gắng thế nào cũng không bắt kịp được.Giống như phần thiết kế trước mắt, tuy rất đơn sơ nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra rằng nó có sức hấp dẫn đặc biệt.Mino siết chặt tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trang Nại Nại, “Trang Nại Nại, cái thứ này là cô vẽ ra sao?”Trang Nại Nại nhướn mày, đang định trả lời thì Mino đã quẳng chiếc bút trong tay xuống bàn, “Ngay cả phần mềm vẽ cũng không biết dùng, cô còn không biết xấu hổ nói là cô thiết kế?”Cô ta nói rất to, nói xong còn “tức giận” đi ra cửa, mở cửa văn phòng, chỉ ra ngoài rồi nói với Trang Nại Nại: “Trang Nại Nại, cái người ngay cả phần mềm cũng không quen dùng, cô cảm thấy cảm thấy bản thiết kế của mình có thể nhìn được sao?”Mino nheo mắt lại, cô ta muốn loan chuyện Trang Nại Nại không biết dùng phần mềm vẽ ra khắp nơi. Nói như thế thì dù bản thiết kế của Trang Nại Nại bị mọi người nhìn thấy thì cũng không ai có cảm giác gì.Hai ngày, sáu bản thiết kế, Trang Nại Nại chỉ vẽ phác thảo, hoàn toàn không thể trở thành thành phẩm để sử dụng.Cô ta đắc ý nhếch môi. Cô ta tốn mấy ngày mà cũng không vẽ nổi kiểu dáng chính của năm nay, nhưng chỉ cần dựa vào bản thiết kế của Trang Nại Nại rồi thêm thắt đôi chút là cô ta đã có thể biến nó thành bản thiết kế của mình.Nhưng cô ta vừa dứt lời, đám nhân viên bên ngoài lại không rầm rì chỉ trích Trang Nại Nại như cô ta tưởng tượng, ngược lại người nào người nấy đều im lặng, không hề lên tiếng.Mino hốt hoảng quay đầu lại, liền thấy Tư Chính Đình đang nhìn chằm chằm vào cô ta với vẻ mặt u ám.Chỉ trong chớp mắt Mino cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại sờ cằm, sau đó cười tủm tìm nhìn về phía Mino: “Hoặc có lẽ là... nhà họ Cố nói với cô?”Mino siết chặt tay, nhưng vẻ mặt đã bình thường trở lại, diễn xuất quả nhiên vô cùng giỏi giang.Nếu Trang Nại Nại không nhìn chằm chằm cô ta từng phút từng giây, chỉ e cũng đã bỏ qua vẻ bối rối chợt lóe trong mắt cô ta.Nói vậy, cô ta thật sự có liên quan đến nhà họ Cố? Là quan hệ gì?Mino nhếch môi, không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, “Bà Tư, nói gì và làm gì cũng đều cần phải có chứng cứ, nếu cô cứ suy đoán như vậy thì tôi cũng có thể kiện cô tội vu khống đấy.”Trang Nại Nại nhún vai, “Bây giờ tôi không có bằng chứng, nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, người làm trời nhìn. Mino, cô đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày bị lòi đuôi. Cô tốt nhất nên cầu nguyện là cô có thể mãi mãi hoàn hảo như thế, khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra được điều gì!”Chính Trang Nại Nại cũng không định tóm cổ Mino. Cô không có bằng chứng, bởi vì tất cả đều không do Mino tự ra tay. Cô ả này rất thông minh, thông minh đến đáng sợ. Sở dĩ cô nói những lời này chỉ là muốn nói cho đối phương biết đừng có giở trò trong bóng tối nữa, cô đã nhìn thấu bản chất của cô ta rồi.Mino bình tĩnh nhìn cô, “Bà Tư, tôi đã nhớ kỹ những lời cô nói. Có điều, việc quan trọng nhất chúng ta cần làm bây giờ là xem thử bản thiết kế của cô, đúng không?”Trang Nại Nại cau mày, “Đúng.”Mino hít sâu một hơi, sau đó mở bản thiết kế ra.Sáu bộ trang phục được vẽ rất sơ bộ, hoàn toàn không trau chuốt chi tiết, nhưng khi Mino thấy mấy bản vẽ đó thì đồng tử liền co lại. Cô ta chợt nhớ đến lời thầy hướng dẫn mình đã từng nói ở trường đại học: Có những người trời sinh đã có cái thứ gọi là tài năng trời cho, người khác dù có cố gắng thế nào cũng không bắt kịp được.Giống như phần thiết kế trước mắt, tuy rất đơn sơ nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra rằng nó có sức hấp dẫn đặc biệt.Mino siết chặt tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trang Nại Nại, “Trang Nại Nại, cái thứ này là cô vẽ ra sao?”Trang Nại Nại nhướn mày, đang định trả lời thì Mino đã quẳng chiếc bút trong tay xuống bàn, “Ngay cả phần mềm vẽ cũng không biết dùng, cô còn không biết xấu hổ nói là cô thiết kế?”Cô ta nói rất to, nói xong còn “tức giận” đi ra cửa, mở cửa văn phòng, chỉ ra ngoài rồi nói với Trang Nại Nại: “Trang Nại Nại, cái người ngay cả phần mềm cũng không quen dùng, cô cảm thấy cảm thấy bản thiết kế của mình có thể nhìn được sao?”Mino nheo mắt lại, cô ta muốn loan chuyện Trang Nại Nại không biết dùng phần mềm vẽ ra khắp nơi. Nói như thế thì dù bản thiết kế của Trang Nại Nại bị mọi người nhìn thấy thì cũng không ai có cảm giác gì.Hai ngày, sáu bản thiết kế, Trang Nại Nại chỉ vẽ phác thảo, hoàn toàn không thể trở thành thành phẩm để sử dụng.Cô ta đắc ý nhếch môi. Cô ta tốn mấy ngày mà cũng không vẽ nổi kiểu dáng chính của năm nay, nhưng chỉ cần dựa vào bản thiết kế của Trang Nại Nại rồi thêm thắt đôi chút là cô ta đã có thể biến nó thành bản thiết kế của mình.Nhưng cô ta vừa dứt lời, đám nhân viên bên ngoài lại không rầm rì chỉ trích Trang Nại Nại như cô ta tưởng tượng, ngược lại người nào người nấy đều im lặng, không hề lên tiếng.Mino hốt hoảng quay đầu lại, liền thấy Tư Chính Đình đang nhìn chằm chằm vào cô ta với vẻ mặt u ám.Chỉ trong chớp mắt Mino cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.