Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 963: 963: Hối Hận Cũng Đã Muộn

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Những nỗi thống khổ thời thơ ấu khiến bà nung nấu tâm ý báo thù thì có thể hiểu được.Nhưng điên cuồng đến mức đánh mất mình và trở thành người phụ nữ độc ác khiến lòng người ghê tởm”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Tư Nam Quân, nói: “Nói ra thì tôi vẫn phải cảm ơn bà.Nếu như không có bà thì ông già sẽ không thể tránh đến trái đất, cũng sẽ không cứu được tôi và trở thành sư tòn của tôi”.Nhắc đến ông già, trong giọng nói của Tô Minh tràn đầyvẻ cung kính và cảm kích.Đó đều xuất phát từ tận tâm Tò Minh.“Thật đấy! Tư Nam Quân! Bà muốn báo thù người này hay nhà họ Tư ở Bình La Thiên cũng được, tôi đều có thể dễ dàng làm được.Nếu hiện giờ bà vẫn là người phụ nữ của sư tôn tòi, là sư mẫu của tôi thì tôi đều có thế giúp bà”, Tô Minh nói.“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! A….”, Tư Nam Quân đột nhiên hét rống lên.Bởi vì những lời của Tô Minh khiến bà ta hối hận đến nồi trái tim rỉ máu.Người trẻ tuổi 20 tuổi ở trước mặt thật sự là đồ đệ của tên phê’ vật Ninh Triều Thiên.Dựa vào cái gì?Dựa vào cái gì chứ?Tư Nam Quân đô’ kỵ đến phát điên.Bà ta tính toán đủ kiếu, thậm chí còn vứt bỏ thể diện và lương tâm chỉ mong có cơ hội báo thù Tư Sùng Tuấn và nhà họ Tư.Kết quả thì sao? Thật nực cười.Vậy mà tên phê’ vật nhưNinh Triều Thiên phái tránh đếntâng võ thấp như trái đất giờ lại trở thành sư tòn của người trẻ tuổi vô cùng yêu nghiệt, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.Bà ta cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với mình.Bà ta cảm thấy cuộc đời mình như một tấn bi kịch và hài kịch.“Tại sao lại không nói nữa?”, sắc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên dữ tợn, cảm xúc biến đổi, quay đầu mạnh, giơ tay lên nắm chặt Lâu Sở ở phía xa.Lập tức…Bùm!Một đường trảo ấn chân khí vô hình lập tức nắm chặt lấy Lâu Sở.“A.„”, Lâu Sở điên cuồng giãy dụa, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng và kinh hãi, mặt mày co rúm, hét lớn: “Cứu tôi! Cứu tôi với…”.Ông ta đang cầu cứu hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3.Hai hộ vệ này liếc mắt nhìn nhau.Mặc dù trong ánh mắt đều là vẻ kiêng kị nhưng vẫn có chút do dự.Nhưng rồi sau nửa hơi thở họ cũng quyết định…Cứu người!Nhất định phải cứu!Nếu không thì hai hộ vệ như họ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?Khí tức của hai người biến đổi như sắp ra tay.Nhưng đúng lúc này…“Hà tất phải tự tìm cái chết?”, Tò Minh quét nhìn hai người đó rồi một tay tung quyền ra.‘Quy vu trần ai?’Hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tửtâng thứ 3 lúc này rơi vào trạng thái hóa đá khủng khiếp!.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Những nỗi thống khổ thời thơ ấu khiến bà nung nấu tâm ý báo thù thì có thể hiểu được.Nhưng điên cuồng đến mức đánh mất mình và trở thành người phụ nữ độc ác khiến lòng người ghê tởm”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Tư Nam Quân, nói: “Nói ra thì tôi vẫn phải cảm ơn bà.Nếu như không có bà thì ông già sẽ không thể tránh đến trái đất, cũng sẽ không cứu được tôi và trở thành sư tòn của tôi”.Nhắc đến ông già, trong giọng nói của Tô Minh tràn đầyvẻ cung kính và cảm kích.Đó đều xuất phát từ tận tâm Tò Minh.“Thật đấy! Tư Nam Quân! Bà muốn báo thù người này hay nhà họ Tư ở Bình La Thiên cũng được, tôi đều có thể dễ dàng làm được.Nếu hiện giờ bà vẫn là người phụ nữ của sư tôn tòi, là sư mẫu của tôi thì tôi đều có thế giúp bà”, Tô Minh nói.“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! A….”, Tư Nam Quân đột nhiên hét rống lên.Bởi vì những lời của Tô Minh khiến bà ta hối hận đến nồi trái tim rỉ máu.Người trẻ tuổi 20 tuổi ở trước mặt thật sự là đồ đệ của tên phê’ vật Ninh Triều Thiên.Dựa vào cái gì?Dựa vào cái gì chứ?Tư Nam Quân đô’ kỵ đến phát điên.Bà ta tính toán đủ kiếu, thậm chí còn vứt bỏ thể diện và lương tâm chỉ mong có cơ hội báo thù Tư Sùng Tuấn và nhà họ Tư.Kết quả thì sao? Thật nực cười.Vậy mà tên phê’ vật nhưNinh Triều Thiên phái tránh đếntâng võ thấp như trái đất giờ lại trở thành sư tòn của người trẻ tuổi vô cùng yêu nghiệt, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.Bà ta cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với mình.Bà ta cảm thấy cuộc đời mình như một tấn bi kịch và hài kịch.“Tại sao lại không nói nữa?”, sắc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên dữ tợn, cảm xúc biến đổi, quay đầu mạnh, giơ tay lên nắm chặt Lâu Sở ở phía xa.Lập tức…Bùm!Một đường trảo ấn chân khí vô hình lập tức nắm chặt lấy Lâu Sở.“A.„”, Lâu Sở điên cuồng giãy dụa, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng và kinh hãi, mặt mày co rúm, hét lớn: “Cứu tôi! Cứu tôi với…”.Ông ta đang cầu cứu hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3.Hai hộ vệ này liếc mắt nhìn nhau.Mặc dù trong ánh mắt đều là vẻ kiêng kị nhưng vẫn có chút do dự.Nhưng rồi sau nửa hơi thở họ cũng quyết định…Cứu người!Nhất định phải cứu!Nếu không thì hai hộ vệ như họ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?Khí tức của hai người biến đổi như sắp ra tay.Nhưng đúng lúc này…“Hà tất phải tự tìm cái chết?”, Tò Minh quét nhìn hai người đó rồi một tay tung quyền ra.‘Quy vu trần ai?’Hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tửtâng thứ 3 lúc này rơi vào trạng thái hóa đá khủng khiếp!.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Những nỗi thống khổ thời thơ ấu khiến bà nung nấu tâm ý báo thù thì có thể hiểu được.Nhưng điên cuồng đến mức đánh mất mình và trở thành người phụ nữ độc ác khiến lòng người ghê tởm”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Tư Nam Quân, nói: “Nói ra thì tôi vẫn phải cảm ơn bà.Nếu như không có bà thì ông già sẽ không thể tránh đến trái đất, cũng sẽ không cứu được tôi và trở thành sư tòn của tôi”.Nhắc đến ông già, trong giọng nói của Tô Minh tràn đầyvẻ cung kính và cảm kích.Đó đều xuất phát từ tận tâm Tò Minh.“Thật đấy! Tư Nam Quân! Bà muốn báo thù người này hay nhà họ Tư ở Bình La Thiên cũng được, tôi đều có thể dễ dàng làm được.Nếu hiện giờ bà vẫn là người phụ nữ của sư tôn tòi, là sư mẫu của tôi thì tôi đều có thế giúp bà”, Tô Minh nói.“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! A….”, Tư Nam Quân đột nhiên hét rống lên.Bởi vì những lời của Tô Minh khiến bà ta hối hận đến nồi trái tim rỉ máu.Người trẻ tuổi 20 tuổi ở trước mặt thật sự là đồ đệ của tên phê’ vật Ninh Triều Thiên.Dựa vào cái gì?Dựa vào cái gì chứ?Tư Nam Quân đô’ kỵ đến phát điên.Bà ta tính toán đủ kiếu, thậm chí còn vứt bỏ thể diện và lương tâm chỉ mong có cơ hội báo thù Tư Sùng Tuấn và nhà họ Tư.Kết quả thì sao? Thật nực cười.Vậy mà tên phê’ vật nhưNinh Triều Thiên phái tránh đếntâng võ thấp như trái đất giờ lại trở thành sư tòn của người trẻ tuổi vô cùng yêu nghiệt, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.Bà ta cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với mình.Bà ta cảm thấy cuộc đời mình như một tấn bi kịch và hài kịch.“Tại sao lại không nói nữa?”, sắc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên dữ tợn, cảm xúc biến đổi, quay đầu mạnh, giơ tay lên nắm chặt Lâu Sở ở phía xa.Lập tức…Bùm!Một đường trảo ấn chân khí vô hình lập tức nắm chặt lấy Lâu Sở.“A.„”, Lâu Sở điên cuồng giãy dụa, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng và kinh hãi, mặt mày co rúm, hét lớn: “Cứu tôi! Cứu tôi với…”.Ông ta đang cầu cứu hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3.Hai hộ vệ này liếc mắt nhìn nhau.Mặc dù trong ánh mắt đều là vẻ kiêng kị nhưng vẫn có chút do dự.Nhưng rồi sau nửa hơi thở họ cũng quyết định…Cứu người!Nhất định phải cứu!Nếu không thì hai hộ vệ như họ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?Khí tức của hai người biến đổi như sắp ra tay.Nhưng đúng lúc này…“Hà tất phải tự tìm cái chết?”, Tò Minh quét nhìn hai người đó rồi một tay tung quyền ra.‘Quy vu trần ai?’Hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tửtâng thứ 3 lúc này rơi vào trạng thái hóa đá khủng khiếp!.

Chương 963: 963: Hối Hận Cũng Đã Muộn