Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 969: 969: Tò Minh Chau Mày Không Nói Gì

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trước khi rời khỏi thế giới Tiểu Thiên thì vẫn phải sắp xếp Ổn thỏa mọi thứ, đặc biệt là những người phụ nữ của mình.“Tô Minh! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ đi ngao du sơn thủy, con không cần lo lắng cho ta đâu”, Ninh Triều Thiên cười nói.Tạm thời ông gác hết lại yêughét thù hận và muốn nhàn hạ tâm trí một thời gian.“Vâng”, Tô Minh gật đầu, có chút không nỡ.Anh biết, lần này tạm biệt ông già thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.Nhưng anh cũng không quá lo lắng về sự an toàn của ông già.Thực lực của Ninh Triều Thiên vốn không đơn giản, nếu không thì năm đó làm sao ông ấy có thể cứu Tư Nam Quân hết lần này đến lần khác?Và rồi làm sao có thể cứu Tư Nam Quân thoát được mỗi lần truy sát?Thậm chí, làm sao ông già có thể dùng được công pháp võ đạo đẳng cấp như ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’?Vì vậy, Tò Minh đoán thực lực của ông già thật sự không đơn giản.Tất nhiên, hiện giờ ông già tạm thời chưa muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi.Dù sao thì mỗi người đều có bí mật.Anh chỉ cần biết, ông già đối tốt với anh, là ân nhân giúp anh tái sinh, thế là đủ rồi.Tất nhiên, đế đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ông già, Tò Minh quyết định, trước khi rời khỏi thế giới Đại Thiên thì sẽ đánh tiếng với đại trưởng lãocủa Võ Tòng là Vũ Bất Bại bảo họ chú ý chăm sóc cho ông già.Có thể nói, Võ Tòng hiện giờ là thế lực đỉnh cao trong hình kim tự tháp các thế lực ở thế giới Tiểu Thiên.Có Võ Tòng chú ý đến an toàn của ông già thì Tò Minh tuyệt đối yên tâm.Hai ngày sau, Tô Minh quay về học viện Linh Võ.Việc đầu tiên anh quay về đó chính là tìm Tiêu Nguyệt.“Nguyệt Nhi! Trần Chỉ Tinh, Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn,Lam Tuyết, Chu Khánh Di, Lạc Thu Thuỷ, họ ở đâu rồi?”, Tô Minh chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt, hỏi.Tô Minh rất quen thuộc với khí tức của họ.Với thực lực hiện giờ của anh thì chỉ cần tốt chút thời gian và sức lực là có thể tìm được đám người này trong học viện Linh Võ.Đặc biệt là khi biết họ vẫn ở trái đất thì càng dễ tìm hơn.Nhưng điều khiến Tô Minh ngạc nhiên là họ lại không ở trái đất.Vì vậy lúc này anh mới vội hỏi Tiêu Nguyệt.Lúc đó khi ở Thiên Đường Ngục, vì thần thông của Tiêu Nguyệt dẫn đến cuộc truy sát của phần lớn thế lực ở thê’ giới Tiếu Thiên, để tránh chúng đến trái đất bắt đám người Trần Chỉ Tình đế uy hiếp mình nên Tô Minh đã dặn dò Tiêu Nguyệt hãy đến trái đất rồi đưa mấy cò gái này đến học viện Linh Võ rồi bảo vệ an toàn cho họ.Vậy mà giờ học viện Linh Võ không thấy bóng dáng của họ.Tò Minh vốn tưởng Tiêu Nguyệt không đến trái đất tìmđám Trần Chỉ Tinh và đám người này vẫn ở đó.Nhưng đâu biết được, ban nãy tốn chút công sức thì anh phát hiện ra họ căn bản không ở trái đất.“Em không biết! Anh Tô Minh, lúc thoát khỏi Thiên Đường Ngục em đã đến trái đất luôn.Nhưng đám Trần Chỉ Tinh đều không ở đó”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Sau đó em gặp lại anh là ở đế quốc Hoang Thú, trong lúc nguy hiểm em không dám nói với anh là đám Trần Chỉ Tình mất tích rồi, sợ anh phân tâm”.Tò Minh chau mày không nói gì.Anh biết, Tiêu Nguyệt không nói dối.Với sức mạnh thần hồn hiện giờ của mình thì chỉ cần Tiêu Nguyệt nói dối là anh cảm nhận được ngay.“Có manh mối họ mất tích không?”, Tô Minh lại hỏi..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trước khi rời khỏi thế giới Tiểu Thiên thì vẫn phải sắp xếp Ổn thỏa mọi thứ, đặc biệt là những người phụ nữ của mình.“Tô Minh! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ đi ngao du sơn thủy, con không cần lo lắng cho ta đâu”, Ninh Triều Thiên cười nói.Tạm thời ông gác hết lại yêughét thù hận và muốn nhàn hạ tâm trí một thời gian.“Vâng”, Tô Minh gật đầu, có chút không nỡ.Anh biết, lần này tạm biệt ông già thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.Nhưng anh cũng không quá lo lắng về sự an toàn của ông già.Thực lực của Ninh Triều Thiên vốn không đơn giản, nếu không thì năm đó làm sao ông ấy có thể cứu Tư Nam Quân hết lần này đến lần khác?Và rồi làm sao có thể cứu Tư Nam Quân thoát được mỗi lần truy sát?Thậm chí, làm sao ông già có thể dùng được công pháp võ đạo đẳng cấp như ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’?Vì vậy, Tò Minh đoán thực lực của ông già thật sự không đơn giản.Tất nhiên, hiện giờ ông già tạm thời chưa muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi.Dù sao thì mỗi người đều có bí mật.Anh chỉ cần biết, ông già đối tốt với anh, là ân nhân giúp anh tái sinh, thế là đủ rồi.Tất nhiên, đế đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ông già, Tò Minh quyết định, trước khi rời khỏi thế giới Đại Thiên thì sẽ đánh tiếng với đại trưởng lãocủa Võ Tòng là Vũ Bất Bại bảo họ chú ý chăm sóc cho ông già.Có thể nói, Võ Tòng hiện giờ là thế lực đỉnh cao trong hình kim tự tháp các thế lực ở thế giới Tiểu Thiên.Có Võ Tòng chú ý đến an toàn của ông già thì Tò Minh tuyệt đối yên tâm.Hai ngày sau, Tô Minh quay về học viện Linh Võ.Việc đầu tiên anh quay về đó chính là tìm Tiêu Nguyệt.“Nguyệt Nhi! Trần Chỉ Tinh, Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn,Lam Tuyết, Chu Khánh Di, Lạc Thu Thuỷ, họ ở đâu rồi?”, Tô Minh chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt, hỏi.Tô Minh rất quen thuộc với khí tức của họ.Với thực lực hiện giờ của anh thì chỉ cần tốt chút thời gian và sức lực là có thể tìm được đám người này trong học viện Linh Võ.Đặc biệt là khi biết họ vẫn ở trái đất thì càng dễ tìm hơn.Nhưng điều khiến Tô Minh ngạc nhiên là họ lại không ở trái đất.Vì vậy lúc này anh mới vội hỏi Tiêu Nguyệt.Lúc đó khi ở Thiên Đường Ngục, vì thần thông của Tiêu Nguyệt dẫn đến cuộc truy sát của phần lớn thế lực ở thê’ giới Tiếu Thiên, để tránh chúng đến trái đất bắt đám người Trần Chỉ Tình đế uy hiếp mình nên Tô Minh đã dặn dò Tiêu Nguyệt hãy đến trái đất rồi đưa mấy cò gái này đến học viện Linh Võ rồi bảo vệ an toàn cho họ.Vậy mà giờ học viện Linh Võ không thấy bóng dáng của họ.Tò Minh vốn tưởng Tiêu Nguyệt không đến trái đất tìmđám Trần Chỉ Tinh và đám người này vẫn ở đó.Nhưng đâu biết được, ban nãy tốn chút công sức thì anh phát hiện ra họ căn bản không ở trái đất.“Em không biết! Anh Tô Minh, lúc thoát khỏi Thiên Đường Ngục em đã đến trái đất luôn.Nhưng đám Trần Chỉ Tinh đều không ở đó”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Sau đó em gặp lại anh là ở đế quốc Hoang Thú, trong lúc nguy hiểm em không dám nói với anh là đám Trần Chỉ Tình mất tích rồi, sợ anh phân tâm”.Tò Minh chau mày không nói gì.Anh biết, Tiêu Nguyệt không nói dối.Với sức mạnh thần hồn hiện giờ của mình thì chỉ cần Tiêu Nguyệt nói dối là anh cảm nhận được ngay.“Có manh mối họ mất tích không?”, Tô Minh lại hỏi..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trước khi rời khỏi thế giới Tiểu Thiên thì vẫn phải sắp xếp Ổn thỏa mọi thứ, đặc biệt là những người phụ nữ của mình.“Tô Minh! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ đi ngao du sơn thủy, con không cần lo lắng cho ta đâu”, Ninh Triều Thiên cười nói.Tạm thời ông gác hết lại yêughét thù hận và muốn nhàn hạ tâm trí một thời gian.“Vâng”, Tô Minh gật đầu, có chút không nỡ.Anh biết, lần này tạm biệt ông già thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.Nhưng anh cũng không quá lo lắng về sự an toàn của ông già.Thực lực của Ninh Triều Thiên vốn không đơn giản, nếu không thì năm đó làm sao ông ấy có thể cứu Tư Nam Quân hết lần này đến lần khác?Và rồi làm sao có thể cứu Tư Nam Quân thoát được mỗi lần truy sát?Thậm chí, làm sao ông già có thể dùng được công pháp võ đạo đẳng cấp như ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’?Vì vậy, Tò Minh đoán thực lực của ông già thật sự không đơn giản.Tất nhiên, hiện giờ ông già tạm thời chưa muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi.Dù sao thì mỗi người đều có bí mật.Anh chỉ cần biết, ông già đối tốt với anh, là ân nhân giúp anh tái sinh, thế là đủ rồi.Tất nhiên, đế đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ông già, Tò Minh quyết định, trước khi rời khỏi thế giới Đại Thiên thì sẽ đánh tiếng với đại trưởng lãocủa Võ Tòng là Vũ Bất Bại bảo họ chú ý chăm sóc cho ông già.Có thể nói, Võ Tòng hiện giờ là thế lực đỉnh cao trong hình kim tự tháp các thế lực ở thế giới Tiểu Thiên.Có Võ Tòng chú ý đến an toàn của ông già thì Tò Minh tuyệt đối yên tâm.Hai ngày sau, Tô Minh quay về học viện Linh Võ.Việc đầu tiên anh quay về đó chính là tìm Tiêu Nguyệt.“Nguyệt Nhi! Trần Chỉ Tinh, Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn,Lam Tuyết, Chu Khánh Di, Lạc Thu Thuỷ, họ ở đâu rồi?”, Tô Minh chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt, hỏi.Tô Minh rất quen thuộc với khí tức của họ.Với thực lực hiện giờ của anh thì chỉ cần tốt chút thời gian và sức lực là có thể tìm được đám người này trong học viện Linh Võ.Đặc biệt là khi biết họ vẫn ở trái đất thì càng dễ tìm hơn.Nhưng điều khiến Tô Minh ngạc nhiên là họ lại không ở trái đất.Vì vậy lúc này anh mới vội hỏi Tiêu Nguyệt.Lúc đó khi ở Thiên Đường Ngục, vì thần thông của Tiêu Nguyệt dẫn đến cuộc truy sát của phần lớn thế lực ở thê’ giới Tiếu Thiên, để tránh chúng đến trái đất bắt đám người Trần Chỉ Tình đế uy hiếp mình nên Tô Minh đã dặn dò Tiêu Nguyệt hãy đến trái đất rồi đưa mấy cò gái này đến học viện Linh Võ rồi bảo vệ an toàn cho họ.Vậy mà giờ học viện Linh Võ không thấy bóng dáng của họ.Tò Minh vốn tưởng Tiêu Nguyệt không đến trái đất tìmđám Trần Chỉ Tinh và đám người này vẫn ở đó.Nhưng đâu biết được, ban nãy tốn chút công sức thì anh phát hiện ra họ căn bản không ở trái đất.“Em không biết! Anh Tô Minh, lúc thoát khỏi Thiên Đường Ngục em đã đến trái đất luôn.Nhưng đám Trần Chỉ Tinh đều không ở đó”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Sau đó em gặp lại anh là ở đế quốc Hoang Thú, trong lúc nguy hiểm em không dám nói với anh là đám Trần Chỉ Tình mất tích rồi, sợ anh phân tâm”.Tò Minh chau mày không nói gì.Anh biết, Tiêu Nguyệt không nói dối.Với sức mạnh thần hồn hiện giờ của mình thì chỉ cần Tiêu Nguyệt nói dối là anh cảm nhận được ngay.“Có manh mối họ mất tích không?”, Tô Minh lại hỏi..

Chương 969: 969: Tò Minh Chau Mày Không Nói Gì