Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 986: 986: Quá Ức Hiếp Người Khác Rồi!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Muốn đến gần hơn cũng không thể.Nguyên nhân rất đơn giản, Ẩn Vụ Sơn quá thần bí và nguy hiếm, đường vào sâu trong Vụ Ẩn Sơn chỉ có một con đường.Con đường này được gọi là đại đạo Vụ Ẩn.Đại đạo Vụ An này được chính những người tu hành võ đạo của thế giới Đại Thiên tiêu hao vô số nhân lực, vật lực, tài lực và cả máu tươi mới dần dần tạo nên vào hàng triệu năm trước.Tất cả những người tu hành võ đạo bước vào Vụ Ấn Sơn, bất luận thực lực của anh có mạnh thế nào cũng chỉ có thể đi trên con đường này.Duy nhất chỉ có một con đường này.Bằng không, anh muốn chuyển hướng đi bằng đường khác thì anh sẽ rất nhanh bị lạctrong mây mù và vụ chướng.Mây mù và vụ chướng của Ẩn Vụ Sơn quá khủng bố.Mà lúc này tầm mười dặm bên ngoài cột ánh sáng màu vàng trên đại đạo đã bị niêm phong rồi! Bị một tấm vải màu đen và vàng kéo xuống như đường ngăn cảnh giới vậy.Đường ranh giới này là do ai kéo? Đương nhiên là do mấy thiên tài của học viện Lạc Tiên đó rồi.Cũng chỉ có bọn họ mới dám ngang ngược như vậy.Bên ngoài đường ranh giới càng ngày càng nhiều thiên tàithế hệ trẻ tụ lại, có thế nói là biển người.Có chút chật chội chen chúc.Những người này có thể không yếu, người kém nhất cũng phải có cảnh giới Bán Bộ Bất Tử, tuyệt đại đa số đều ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…Ai ai cũng là người xuất sắc thế hệ trẻ của các thế lực khác nhau.Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể mở trừng mắt lặng yên nhìn, nhìn sáu bảy tên thanh niên cùng mặc đồng phục của học viện Tiên Lạc đang đứngtrước ranh giới cách đó xa xa cười đùa chuyện trò.“Học viện Tiên Lạc cũng quá ngang ngược rồi, đại đạo Vụ Ẩn này cũng không phải là của học viện Tiên Lạc, dựa vào cái gì mà không cho người khác vào chứ?”“Kho báu xuất thế, người thấy là người có phần, học viện Tiên Lạc quá đáng quá rồi!”“Chúng ta có bao nhiêu người thế này, học viện Tiên Lạc không phải chỉ có sáu bảy tên thôi sao? Chúng ta liên thủ lại lẽ nào cũng không đấu lại được ư?”“Quá ức hiếp người khác rồi!”Từng âm thanh lầm bầm nhộn nhạo vang lên.Nhưng cũng chỉ là lầm bầm, chỉ là mạnh miệng chứ không có một ai dám thật sự ra tay đối phó.Rất đơn giản, không ai muốn tìm đến cái chết.Trong thế giới võ đạo, mạng người không đáng giá, anh dám bước lên tìm cái chết vậy thì đó thật sự chết chắc rồi.“Sáu bảy người thì đã sao?Đều là cảnh giới Bất Tử vòng thứ năm đến vòng thứ sáu đó, một người cũng có thể đánh lại hàng trăm người chúng ta rồi, càng chưa nói đến yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc đều có thể vượt cấp chiến đấu.Ai dám vượt qua ranh giới thì ắt chết không nghi ngờ, bảo bối có tốt thế nào cũng quan trọng bằng mạng sống ư?”Có người hiểu chuyện ngưng giọng nói.Lập tức, một mảng yên tĩnh..

Muốn đến gần hơn cũng không thể.

Nguyên nhân rất đơn giản, Ẩn Vụ Sơn quá thần bí và nguy hiếm, đường vào sâu trong Vụ Ẩn Sơn chỉ có một con đường.

Con đường này được gọi là đại đạo Vụ Ẩn.

Đại đạo Vụ An này được chính những người tu hành võ đạo của thế giới Đại Thiên tiêu hao vô số nhân lực, vật lực, tài lực và cả máu tươi mới dần dần tạo nên vào hàng triệu năm trước.

Tất cả những người tu hành võ đạo bước vào Vụ Ấn Sơn, bất luận thực lực của anh có mạnh thế nào cũng chỉ có thể đi trên con đường này.

Duy nhất chỉ có một con đường này.

Bằng không, anh muốn chuyển hướng đi bằng đường khác thì anh sẽ rất nhanh bị lạc

trong mây mù và vụ chướng.

Mây mù và vụ chướng của Ẩn Vụ Sơn quá khủng bố.

Mà lúc này tầm mười dặm bên ngoài cột ánh sáng màu vàng trên đại đạo đã bị niêm phong rồi! Bị một tấm vải màu đen và vàng kéo xuống như đường ngăn cảnh giới vậy.

Đường ranh giới này là do ai kéo? Đương nhiên là do mấy thiên tài của học viện Lạc Tiên đó rồi.

Cũng chỉ có bọn họ mới dám ngang ngược như vậy.

Bên ngoài đường ranh giới càng ngày càng nhiều thiên tài

thế hệ trẻ tụ lại, có thế nói là biển người.

Có chút chật chội chen chúc.

Những người này có thể không yếu, người kém nhất cũng phải có cảnh giới Bán Bộ Bất Tử, tuyệt đại đa số đều ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…

Ai ai cũng là người xuất sắc thế hệ trẻ của các thế lực khác nhau.

Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể mở trừng mắt lặng yên nhìn, nhìn sáu bảy tên thanh niên cùng mặc đồng phục của học viện Tiên Lạc đang đứng

trước ranh giới cách đó xa xa cười đùa chuyện trò.

“Học viện Tiên Lạc cũng quá ngang ngược rồi, đại đạo Vụ Ẩn này cũng không phải là của học viện Tiên Lạc, dựa vào cái gì mà không cho người khác vào chứ?”

“Kho báu xuất thế, người thấy là người có phần, học viện Tiên Lạc quá đáng quá rồi!”

“Chúng ta có bao nhiêu người thế này, học viện Tiên Lạc không phải chỉ có sáu bảy tên thôi sao? Chúng ta liên thủ lại lẽ nào cũng không đấu lại được ư?”

“Quá ức hiếp người khác rồi!”

Từng âm thanh lầm bầm nhộn nhạo vang lên.

Nhưng cũng chỉ là lầm bầm, chỉ là mạnh miệng chứ không có một ai dám thật sự ra tay đối phó.

Rất đơn giản, không ai muốn tìm đến cái chết.

Trong thế giới võ đạo, mạng người không đáng giá, anh dám bước lên tìm cái chết vậy thì đó thật sự chết chắc rồi.

“Sáu bảy người thì đã sao?

Đều là cảnh giới Bất Tử vòng thứ năm đến vòng thứ sáu đó, một người cũng có thể đánh lại hàng trăm người chúng ta rồi, càng chưa nói đến yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc đều có thể vượt cấp chiến đấu.

Ai dám vượt qua ranh giới thì ắt chết không nghi ngờ, bảo bối có tốt thế nào cũng quan trọng bằng mạng sống ư?”

Có người hiểu chuyện ngưng giọng nói.

Lập tức, một mảng yên tĩnh.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Muốn đến gần hơn cũng không thể.Nguyên nhân rất đơn giản, Ẩn Vụ Sơn quá thần bí và nguy hiếm, đường vào sâu trong Vụ Ẩn Sơn chỉ có một con đường.Con đường này được gọi là đại đạo Vụ Ẩn.Đại đạo Vụ An này được chính những người tu hành võ đạo của thế giới Đại Thiên tiêu hao vô số nhân lực, vật lực, tài lực và cả máu tươi mới dần dần tạo nên vào hàng triệu năm trước.Tất cả những người tu hành võ đạo bước vào Vụ Ấn Sơn, bất luận thực lực của anh có mạnh thế nào cũng chỉ có thể đi trên con đường này.Duy nhất chỉ có một con đường này.Bằng không, anh muốn chuyển hướng đi bằng đường khác thì anh sẽ rất nhanh bị lạctrong mây mù và vụ chướng.Mây mù và vụ chướng của Ẩn Vụ Sơn quá khủng bố.Mà lúc này tầm mười dặm bên ngoài cột ánh sáng màu vàng trên đại đạo đã bị niêm phong rồi! Bị một tấm vải màu đen và vàng kéo xuống như đường ngăn cảnh giới vậy.Đường ranh giới này là do ai kéo? Đương nhiên là do mấy thiên tài của học viện Lạc Tiên đó rồi.Cũng chỉ có bọn họ mới dám ngang ngược như vậy.Bên ngoài đường ranh giới càng ngày càng nhiều thiên tàithế hệ trẻ tụ lại, có thế nói là biển người.Có chút chật chội chen chúc.Những người này có thể không yếu, người kém nhất cũng phải có cảnh giới Bán Bộ Bất Tử, tuyệt đại đa số đều ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…Ai ai cũng là người xuất sắc thế hệ trẻ của các thế lực khác nhau.Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể mở trừng mắt lặng yên nhìn, nhìn sáu bảy tên thanh niên cùng mặc đồng phục của học viện Tiên Lạc đang đứngtrước ranh giới cách đó xa xa cười đùa chuyện trò.“Học viện Tiên Lạc cũng quá ngang ngược rồi, đại đạo Vụ Ẩn này cũng không phải là của học viện Tiên Lạc, dựa vào cái gì mà không cho người khác vào chứ?”“Kho báu xuất thế, người thấy là người có phần, học viện Tiên Lạc quá đáng quá rồi!”“Chúng ta có bao nhiêu người thế này, học viện Tiên Lạc không phải chỉ có sáu bảy tên thôi sao? Chúng ta liên thủ lại lẽ nào cũng không đấu lại được ư?”“Quá ức hiếp người khác rồi!”Từng âm thanh lầm bầm nhộn nhạo vang lên.Nhưng cũng chỉ là lầm bầm, chỉ là mạnh miệng chứ không có một ai dám thật sự ra tay đối phó.Rất đơn giản, không ai muốn tìm đến cái chết.Trong thế giới võ đạo, mạng người không đáng giá, anh dám bước lên tìm cái chết vậy thì đó thật sự chết chắc rồi.“Sáu bảy người thì đã sao?Đều là cảnh giới Bất Tử vòng thứ năm đến vòng thứ sáu đó, một người cũng có thể đánh lại hàng trăm người chúng ta rồi, càng chưa nói đến yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc đều có thể vượt cấp chiến đấu.Ai dám vượt qua ranh giới thì ắt chết không nghi ngờ, bảo bối có tốt thế nào cũng quan trọng bằng mạng sống ư?”Có người hiểu chuyện ngưng giọng nói.Lập tức, một mảng yên tĩnh..

Chương 986: 986: Quá Ức Hiếp Người Khác Rồi!