Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 989: 989: Có Thể Nhường Đường Chút Không

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bởi vì bảng Tiên Nữ xét duyệt rất ngặt nghèo.Đầu tiên, vẻ ngoài thì khỏiphải bàn rồi, ai đẹp tuyệt trần mới được.Thứ hai, lai lịch của bản thân, cũng là ô dù, phải là thế lực đứng đầu.Thứ ba, tư chất võ đào và thực lực cũng phải thuộc dạng số một số hai.Vân vân…Dù sao thì Thiên Hương Tiên Hồ cũng từng được lên bảng Tiên Nữ, tuy là Cố Mãng cũng chỉ có thể thương thầm, muốn theo đuổi thì rất khó.Trừ khi hắn ta là đệ tử chân truyền của học viện Tiên Lạc, không thìkhông có cửa đâu.“Hương Tuyết tiên tử cũng muốn nhúng tay vào ư?”, Diêu Thanh Quân hừ lạnh nói.Hắn không có hứng thú với việc Cố Mãng thương thầm Hương Tuyết tiên tử, nhưng lại khá kiêng kỵ cò ta.Hương Tuyết tiên tử cũng là Bất Tử tầng chín, hắn với cô ta ai mạnh ai yếu vẫn chưa biết được.Vả lại, người theo đuổi cô ta còn rất nhiều, trong đó có một số yêu nghiệt biến thái.Nếu cô ta muốn thì chỉ cần vẫy ta là đã có thế khiến hơn trăm yêu nghiệt biến thái chạy đến đuổi giết Diêu Thanh Quân.Nếu Hương Tuyết tiên tửnhúng tay vào thì hòm nay sẽ khó mà lấy được bảo vật.“Ai chẳng muốn có thứ tốt chứ?”, Hương Tuyết tiên tử liếc cột sáng màu vàng kia, cười nói: “Có vẻ, nó sắp xuất hiện rồi”.Cùng lúc đó.Ở phía xa.Tô Minh và Tư Sùng Tuấn cũng đến Vụ Ẩn Sơn.Tàu con thoi khổng lồ bay giữa không trung.Cả hai lại tự mình đi xuống.“Cậu Tô, chúng ta men theo đại đạo Vụ Ẩn này là có thể tới vách núi Vấn Thiên rồi”, Tư Sùng Tuấn giới thiệu: “Chỉ có thế đi hướng này, chứ đi nơi khác sẽ bị lạc”.Tô Minh không nói gì, chỉ im lặng đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh.Tư Sùng Tuấn mất sức chín trâu hai hổ, rồi dùng cả mấy con bài chưa lật mới suýt soát đuổi kịp Tô Minh.Đây còn là khi Tô Minh cố ý đợi Tư Sùng Tuấn.Mấy phút sau.Tô Minh dừng lại.Tư Sùng Tuấn trợn mắt, kinh ngạc nói: “Nhiều người tụ tập ở đây làm gì thế?”Sau đó, ông ta ngẩng đầu thấy cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời ở phía xa.“Có Chí Bảo sắp xuất hiện ư?”, Tư Sùng Tuấn sáng mắt, phấn khích nói.Ngay lúc này.Vô sô’ người bên ngoài đường ranh giới cũng thấy Tô Minh và Tư Sùng Tuấn, nói chính xác hơn là thấy Tư Sùng Tuấn.Rồi vội vàng nhường đườngcho ông ta, vì Tư Sùng Tuấn mặc đồ của học viện Tiên Lạc.Không thế đắc tội được..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bởi vì bảng Tiên Nữ xét duyệt rất ngặt nghèo.Đầu tiên, vẻ ngoài thì khỏiphải bàn rồi, ai đẹp tuyệt trần mới được.Thứ hai, lai lịch của bản thân, cũng là ô dù, phải là thế lực đứng đầu.Thứ ba, tư chất võ đào và thực lực cũng phải thuộc dạng số một số hai.Vân vân…Dù sao thì Thiên Hương Tiên Hồ cũng từng được lên bảng Tiên Nữ, tuy là Cố Mãng cũng chỉ có thể thương thầm, muốn theo đuổi thì rất khó.Trừ khi hắn ta là đệ tử chân truyền của học viện Tiên Lạc, không thìkhông có cửa đâu.“Hương Tuyết tiên tử cũng muốn nhúng tay vào ư?”, Diêu Thanh Quân hừ lạnh nói.Hắn không có hứng thú với việc Cố Mãng thương thầm Hương Tuyết tiên tử, nhưng lại khá kiêng kỵ cò ta.Hương Tuyết tiên tử cũng là Bất Tử tầng chín, hắn với cô ta ai mạnh ai yếu vẫn chưa biết được.Vả lại, người theo đuổi cô ta còn rất nhiều, trong đó có một số yêu nghiệt biến thái.Nếu cô ta muốn thì chỉ cần vẫy ta là đã có thế khiến hơn trăm yêu nghiệt biến thái chạy đến đuổi giết Diêu Thanh Quân.Nếu Hương Tuyết tiên tửnhúng tay vào thì hòm nay sẽ khó mà lấy được bảo vật.“Ai chẳng muốn có thứ tốt chứ?”, Hương Tuyết tiên tử liếc cột sáng màu vàng kia, cười nói: “Có vẻ, nó sắp xuất hiện rồi”.Cùng lúc đó.Ở phía xa.Tô Minh và Tư Sùng Tuấn cũng đến Vụ Ẩn Sơn.Tàu con thoi khổng lồ bay giữa không trung.Cả hai lại tự mình đi xuống.“Cậu Tô, chúng ta men theo đại đạo Vụ Ẩn này là có thể tới vách núi Vấn Thiên rồi”, Tư Sùng Tuấn giới thiệu: “Chỉ có thế đi hướng này, chứ đi nơi khác sẽ bị lạc”.Tô Minh không nói gì, chỉ im lặng đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh.Tư Sùng Tuấn mất sức chín trâu hai hổ, rồi dùng cả mấy con bài chưa lật mới suýt soát đuổi kịp Tô Minh.Đây còn là khi Tô Minh cố ý đợi Tư Sùng Tuấn.Mấy phút sau.Tô Minh dừng lại.Tư Sùng Tuấn trợn mắt, kinh ngạc nói: “Nhiều người tụ tập ở đây làm gì thế?”Sau đó, ông ta ngẩng đầu thấy cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời ở phía xa.“Có Chí Bảo sắp xuất hiện ư?”, Tư Sùng Tuấn sáng mắt, phấn khích nói.Ngay lúc này.Vô sô’ người bên ngoài đường ranh giới cũng thấy Tô Minh và Tư Sùng Tuấn, nói chính xác hơn là thấy Tư Sùng Tuấn.Rồi vội vàng nhường đườngcho ông ta, vì Tư Sùng Tuấn mặc đồ của học viện Tiên Lạc.Không thế đắc tội được..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bởi vì bảng Tiên Nữ xét duyệt rất ngặt nghèo.Đầu tiên, vẻ ngoài thì khỏiphải bàn rồi, ai đẹp tuyệt trần mới được.Thứ hai, lai lịch của bản thân, cũng là ô dù, phải là thế lực đứng đầu.Thứ ba, tư chất võ đào và thực lực cũng phải thuộc dạng số một số hai.Vân vân…Dù sao thì Thiên Hương Tiên Hồ cũng từng được lên bảng Tiên Nữ, tuy là Cố Mãng cũng chỉ có thể thương thầm, muốn theo đuổi thì rất khó.Trừ khi hắn ta là đệ tử chân truyền của học viện Tiên Lạc, không thìkhông có cửa đâu.“Hương Tuyết tiên tử cũng muốn nhúng tay vào ư?”, Diêu Thanh Quân hừ lạnh nói.Hắn không có hứng thú với việc Cố Mãng thương thầm Hương Tuyết tiên tử, nhưng lại khá kiêng kỵ cò ta.Hương Tuyết tiên tử cũng là Bất Tử tầng chín, hắn với cô ta ai mạnh ai yếu vẫn chưa biết được.Vả lại, người theo đuổi cô ta còn rất nhiều, trong đó có một số yêu nghiệt biến thái.Nếu cô ta muốn thì chỉ cần vẫy ta là đã có thế khiến hơn trăm yêu nghiệt biến thái chạy đến đuổi giết Diêu Thanh Quân.Nếu Hương Tuyết tiên tửnhúng tay vào thì hòm nay sẽ khó mà lấy được bảo vật.“Ai chẳng muốn có thứ tốt chứ?”, Hương Tuyết tiên tử liếc cột sáng màu vàng kia, cười nói: “Có vẻ, nó sắp xuất hiện rồi”.Cùng lúc đó.Ở phía xa.Tô Minh và Tư Sùng Tuấn cũng đến Vụ Ẩn Sơn.Tàu con thoi khổng lồ bay giữa không trung.Cả hai lại tự mình đi xuống.“Cậu Tô, chúng ta men theo đại đạo Vụ Ẩn này là có thể tới vách núi Vấn Thiên rồi”, Tư Sùng Tuấn giới thiệu: “Chỉ có thế đi hướng này, chứ đi nơi khác sẽ bị lạc”.Tô Minh không nói gì, chỉ im lặng đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh.Tư Sùng Tuấn mất sức chín trâu hai hổ, rồi dùng cả mấy con bài chưa lật mới suýt soát đuổi kịp Tô Minh.Đây còn là khi Tô Minh cố ý đợi Tư Sùng Tuấn.Mấy phút sau.Tô Minh dừng lại.Tư Sùng Tuấn trợn mắt, kinh ngạc nói: “Nhiều người tụ tập ở đây làm gì thế?”Sau đó, ông ta ngẩng đầu thấy cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời ở phía xa.“Có Chí Bảo sắp xuất hiện ư?”, Tư Sùng Tuấn sáng mắt, phấn khích nói.Ngay lúc này.Vô sô’ người bên ngoài đường ranh giới cũng thấy Tô Minh và Tư Sùng Tuấn, nói chính xác hơn là thấy Tư Sùng Tuấn.Rồi vội vàng nhường đườngcho ông ta, vì Tư Sùng Tuấn mặc đồ của học viện Tiên Lạc.Không thế đắc tội được..

Chương 989: 989: Có Thể Nhường Đường Chút Không