Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 997: 997: Cứu Giúp

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… LÚC này, Chu Tước cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên,Đạm Đài Vô Tinh, toàn bộ đều ngây người.Nếu không đùa thì trong loàingười, cho dù là Đạm Đài VôTình, cô ta cũng không so sánhđược với hổ Huyết Vu về huyếtmạch, dù sao đây cũng là huyếtmạch dị tộc Hoang Thần mạnh • • • ^ •nhất, lại có thêm huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ vô biên…Như thế cũng gần như là vô địch rồi.Nhưng người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt này thì họ lại không thể nhìn thẳng.Chết tiệt!Chết tiệt thật!“Chuyện này là không thể… Trấn áp cho ta!”.Bản thân hổ Huyết Vu cũng sửng sốt, sau đó thì tức giận, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến nó không kiềm nén được mà đã sử dụng khí thế huyết mạch, sử dụng đến mức độ mạnh nhất, điên cuồng xông về phía Tô Minh trấn áp.Nó không tin!“Mày phiền thật, huyết mạch trấn áp? Huyết mạch của thứ rác rưởi bỏ đi cũng xứng với hai chữ trấn áp sao?”, Tô Minh dừngbước, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hổ Huyết Vu, nói môt câu.Sau đó.Kho tàng huyết mạch được vận dụng hết mức.Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.Chết tiệt!Kinh khủng thật!Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi! Điên roi sao?Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…Ngay sau đó…“Bịch bịch bịch bịch…”.Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dềthấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… LÚC này, Chu Tước cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên,Đạm Đài Vô Tinh, toàn bộ đều ngây người.Nếu không đùa thì trong loàingười, cho dù là Đạm Đài VôTình, cô ta cũng không so sánhđược với hổ Huyết Vu về huyếtmạch, dù sao đây cũng là huyếtmạch dị tộc Hoang Thần mạnh • • • ^ •nhất, lại có thêm huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ vô biên…Như thế cũng gần như là vô địch rồi.Nhưng người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt này thì họ lại không thể nhìn thẳng.Chết tiệt!Chết tiệt thật!“Chuyện này là không thể… Trấn áp cho ta!”.Bản thân hổ Huyết Vu cũng sửng sốt, sau đó thì tức giận, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến nó không kiềm nén được mà đã sử dụng khí thế huyết mạch, sử dụng đến mức độ mạnh nhất, điên cuồng xông về phía Tô Minh trấn áp.Nó không tin!“Mày phiền thật, huyết mạch trấn áp? Huyết mạch của thứ rác rưởi bỏ đi cũng xứng với hai chữ trấn áp sao?”, Tô Minh dừngbước, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hổ Huyết Vu, nói môt câu.Sau đó.Kho tàng huyết mạch được vận dụng hết mức.Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.Chết tiệt!Kinh khủng thật!Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi! Điên roi sao?Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…Ngay sau đó…“Bịch bịch bịch bịch…”.Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dềthấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… LÚC này, Chu Tước cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên,Đạm Đài Vô Tinh, toàn bộ đều ngây người.Nếu không đùa thì trong loàingười, cho dù là Đạm Đài VôTình, cô ta cũng không so sánhđược với hổ Huyết Vu về huyếtmạch, dù sao đây cũng là huyếtmạch dị tộc Hoang Thần mạnh • • • ^ •nhất, lại có thêm huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ vô biên…Như thế cũng gần như là vô địch rồi.Nhưng người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt này thì họ lại không thể nhìn thẳng.Chết tiệt!Chết tiệt thật!“Chuyện này là không thể… Trấn áp cho ta!”.Bản thân hổ Huyết Vu cũng sửng sốt, sau đó thì tức giận, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến nó không kiềm nén được mà đã sử dụng khí thế huyết mạch, sử dụng đến mức độ mạnh nhất, điên cuồng xông về phía Tô Minh trấn áp.Nó không tin!“Mày phiền thật, huyết mạch trấn áp? Huyết mạch của thứ rác rưởi bỏ đi cũng xứng với hai chữ trấn áp sao?”, Tô Minh dừngbước, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hổ Huyết Vu, nói môt câu.Sau đó.Kho tàng huyết mạch được vận dụng hết mức.Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.Chết tiệt!Kinh khủng thật!Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi! Điên roi sao?Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…Ngay sau đó…“Bịch bịch bịch bịch…”.Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dềthấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.

Chương 997: 997: Cứu Giúp