Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1009: 1009: Không Cần Nương Tay

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đương nhiên, khó chịu thì khó chịu, cũng chỉ có thể nhịn.Cùng lắm thì lát sau trút giận lên đệ tử của học viện Tiên Lạc.“Tiết Kinh, cậu lên đi”, Viên Châm cũng lên tiếng.Quyết định này khiến những người ủng hộ học viện Tiên Lạc hơi sốt ruột.Bởi vì tuy Tiết Kinh mạnh, cũng rất nổi tiếng, có thể dùng để đối chiến với Diêu Cương, nhưng cũng không an toàn.Một khi học viện Tiên Lạc thua trận này tức là thua năm trận, mười trận mà thua mất năm, nói cách khác, cùng lắm là hòa chứ tuyệt đối không thể thắng.Vâng”, khuôn mặt Tiết Kinhkhông hề có cảm xúc, chẳng chút do dự đứng ra.“Vút!”Vừa bước lên đã ra tay.Vô cùng dứt khoát.Mà hắn vừa ra tay, đám đông có mặt tại hiện trường bỗng nhiên trố mắt nhìn…Quá sốc!“Đây là “Tiên Lạc kiếm” của học viện Tiên Lạc, là bộ kiếm pháp trong truyền thuyết, vậy mà Tiết Kinh… lại tu luyện thành công?”“Vãi nồi! Sốc quá!”“Giấu kỹ thật!”Trong một tràng cảm thán…“Cậu…”, thậm chí Diêu Cương còn chưa thấy rõ đường chuyển động của nhát kiếm này, sau đó chỉ thấy hai tay đau nhức, kiếm trong tay rơi xuống đất.Ngay sau đó, mới cảm giác hoa mắt mà lưỡi kiếm sắc lạnh đã kề trước cổ.Gần như chỉ cách cổ họng 10cm thì dừng lại.Suýt nữa là chết rồi.Diêu Cương không thở nổi.Sắc mặt trắng bệch…“Hay cho một chiêu “Tiên Lạc kiếm”, Tiết Kinh, khá lắm”, trong bầu không khĩ tĩnh lặng, Triệu Phong Niên nhìn Tiết Kinh, sau đó cười ha ha khen ngợi.Phùng Thiên Lệ và Hách Liên Tô nheo mắt, ngó Tiết Kinh đăm đăm.Khiếp sợ không thôi.Hai người đang nghĩ, nếu là bọn họ, liệu có thể là đối thủ của Tiết Kinh không?Người tài của học viện Tiên Lạc thật sự vẫn còn rất nhiều.Nào Chu Huyền rồi Dư ThiênHành, bây giờ lại thêm Tiết Kinh.Xung quanh, biển người đông nghìn nghịt cũng hết sức kinh ngạc.Hai chữ Tiết Kinh lập tức ghi vào trong tâm trí mọi người.Tưởng tượng thôi cũng biết, kể từ hôm nay sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.“Tiên Lạc kiếm” xuất thế một lần nữa, sẽ lại là một huyền thoại.“Trận thứ chín, Hách Liên Tô, cô lên đi”, Triệu Phong Niên hít sâu một hơi, nói: “Phải thắng!”Hách Liên Tô bước ra giữasàn..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên, khó chịu thì khó chịu, cũng chỉ có thể nhịn.

Cùng lắm thì lát sau trút giận lên đệ tử của học viện Tiên Lạc.

“Tiết Kinh, cậu lên đi”, Viên Châm cũng lên tiếng.

Quyết định này khiến những người ủng hộ học viện Tiên Lạc hơi sốt ruột.

Bởi vì tuy Tiết Kinh mạnh, cũng rất nổi tiếng, có thể dùng để đối chiến với Diêu Cương, nhưng cũng không an toàn.

Một khi học viện Tiên Lạc thua trận này tức là thua năm trận, mười trận mà thua mất năm, nói cách khác, cùng lắm là hòa chứ tuyệt đối không thể thắng.

Vâng”, khuôn mặt Tiết Kinh

không hề có cảm xúc, chẳng chút do dự đứng ra.

“Vút!”

Vừa bước lên đã ra tay.

Vô cùng dứt khoát.

Mà hắn vừa ra tay, đám đông có mặt tại hiện trường bỗng nhiên trố mắt nhìn…

Quá sốc!

“Đây là “Tiên Lạc kiếm” của học viện Tiên Lạc, là bộ kiếm pháp trong truyền thuyết, vậy mà Tiết Kinh… lại tu luyện thành công?”

“Vãi nồi! Sốc quá!”

“Giấu kỹ thật!”

Trong một tràng cảm thán…

“Cậu…”, thậm chí Diêu Cương còn chưa thấy rõ đường chuyển động của nhát kiếm này, sau đó chỉ thấy hai tay đau nhức, kiếm trong tay rơi xuống đất.

Ngay sau đó, mới cảm giác hoa mắt mà lưỡi kiếm sắc lạnh đã kề trước cổ.

Gần như chỉ cách cổ họng 10cm thì dừng lại.

Suýt nữa là chết rồi.

Diêu Cương không thở nổi.

Sắc mặt trắng bệch…

“Hay cho một chiêu “Tiên Lạc kiếm”, Tiết Kinh, khá lắm”, trong bầu không khĩ tĩnh lặng, Triệu Phong Niên nhìn Tiết Kinh, sau đó cười ha ha khen ngợi.

Phùng Thiên Lệ và Hách Liên Tô nheo mắt, ngó Tiết Kinh đăm đăm.

Khiếp sợ không thôi.

Hai người đang nghĩ, nếu là bọn họ, liệu có thể là đối thủ của Tiết Kinh không?

Người tài của học viện Tiên Lạc thật sự vẫn còn rất nhiều.

Nào Chu Huyền rồi Dư Thiên

Hành, bây giờ lại thêm Tiết Kinh.

Xung quanh, biển người đông nghìn nghịt cũng hết sức kinh ngạc.

Hai chữ Tiết Kinh lập tức ghi vào trong tâm trí mọi người.

Tưởng tượng thôi cũng biết, kể từ hôm nay sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.

“Tiên Lạc kiếm” xuất thế một lần nữa, sẽ lại là một huyền thoại.

“Trận thứ chín, Hách Liên Tô, cô lên đi”, Triệu Phong Niên hít sâu một hơi, nói: “Phải thắng!”

Hách Liên Tô bước ra giữa

sàn.

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đương nhiên, khó chịu thì khó chịu, cũng chỉ có thể nhịn.Cùng lắm thì lát sau trút giận lên đệ tử của học viện Tiên Lạc.“Tiết Kinh, cậu lên đi”, Viên Châm cũng lên tiếng.Quyết định này khiến những người ủng hộ học viện Tiên Lạc hơi sốt ruột.Bởi vì tuy Tiết Kinh mạnh, cũng rất nổi tiếng, có thể dùng để đối chiến với Diêu Cương, nhưng cũng không an toàn.Một khi học viện Tiên Lạc thua trận này tức là thua năm trận, mười trận mà thua mất năm, nói cách khác, cùng lắm là hòa chứ tuyệt đối không thể thắng.Vâng”, khuôn mặt Tiết Kinhkhông hề có cảm xúc, chẳng chút do dự đứng ra.“Vút!”Vừa bước lên đã ra tay.Vô cùng dứt khoát.Mà hắn vừa ra tay, đám đông có mặt tại hiện trường bỗng nhiên trố mắt nhìn…Quá sốc!“Đây là “Tiên Lạc kiếm” của học viện Tiên Lạc, là bộ kiếm pháp trong truyền thuyết, vậy mà Tiết Kinh… lại tu luyện thành công?”“Vãi nồi! Sốc quá!”“Giấu kỹ thật!”Trong một tràng cảm thán…“Cậu…”, thậm chí Diêu Cương còn chưa thấy rõ đường chuyển động của nhát kiếm này, sau đó chỉ thấy hai tay đau nhức, kiếm trong tay rơi xuống đất.Ngay sau đó, mới cảm giác hoa mắt mà lưỡi kiếm sắc lạnh đã kề trước cổ.Gần như chỉ cách cổ họng 10cm thì dừng lại.Suýt nữa là chết rồi.Diêu Cương không thở nổi.Sắc mặt trắng bệch…“Hay cho một chiêu “Tiên Lạc kiếm”, Tiết Kinh, khá lắm”, trong bầu không khĩ tĩnh lặng, Triệu Phong Niên nhìn Tiết Kinh, sau đó cười ha ha khen ngợi.Phùng Thiên Lệ và Hách Liên Tô nheo mắt, ngó Tiết Kinh đăm đăm.Khiếp sợ không thôi.Hai người đang nghĩ, nếu là bọn họ, liệu có thể là đối thủ của Tiết Kinh không?Người tài của học viện Tiên Lạc thật sự vẫn còn rất nhiều.Nào Chu Huyền rồi Dư ThiênHành, bây giờ lại thêm Tiết Kinh.Xung quanh, biển người đông nghìn nghịt cũng hết sức kinh ngạc.Hai chữ Tiết Kinh lập tức ghi vào trong tâm trí mọi người.Tưởng tượng thôi cũng biết, kể từ hôm nay sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.“Tiên Lạc kiếm” xuất thế một lần nữa, sẽ lại là một huyền thoại.“Trận thứ chín, Hách Liên Tô, cô lên đi”, Triệu Phong Niên hít sâu một hơi, nói: “Phải thắng!”Hách Liên Tô bước ra giữasàn..

Chương 1009: 1009: Không Cần Nương Tay