Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1016: 1016: Kinh Khủng Đến Mức Nào

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Chàng trai! Cậu đúng là yêu nghiệt tuyệt thế hàng tỳ năm mới thấy, kể cả đặt cậu ờ thời viễn cổ và thượng cổ trong thời đại đỉnh phong cùa võ đạo thì cậu vẫn là thiên tài tuyệt thế.Nhưng điều đó không có nghĩa cậu là vô địch trong lứa tuồi thanh niên.Núi cao còn có núi cao hơn, tôi không muốn đi nước cờ này đâu nhưng tại cậu ép người quá đáng.Nêu đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể…” Viên Châm bóp nát bùa ngọc.Một đường ánh sáng đột nhiên biến mất, dường như chui vào hư không với tộc độ cực nhanh.“Tôi cỏ một đồ đệ tên là Chu Huyền”, sau đó Viên Châm nói một câu rồi lại nhắm mắt lại.Lời nói vừa dứt, trong lúc yên tĩnh thì mọi người như hóa đá.Cái gì cơ?Chu Huyền?Chính là Chu Huyền đã mất tích một trăm ngàn năm chì còn lạỉ là thần tích và truyền thuyết sao?Chính là Chu Huyền đứng đầu bàng xếp hạng yêu nghiệt cùa học viện Tiên Lạc sao?Chính là người giữ 1/3 kỳ lục thi trong học viện Tiên Lạc sao?Nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, kích động đến phát điên.Đặc biệt là những lãnh đạo cấp cao và học viên cùa học viện Tiên Lạc.Cuối cùng cũng có tung tích cùa Chu Huyền rồi.Hóa ra, Chu Huyền không hề mất tích.Hóa ra Chu Huyền ngầm được viện trường nhận làm đệ từ và không ngờ viện trường vẫn có thể liên lạc được với hắn.“Ấn mình kỹ thật”, Triệu Phong Niên lầm bẩm nói, tâm trạng nặng nề.Năm đó Chu Huyền thể hiện thực lực ờ trước mặt mọi người là vô cùng khùng khiếp.Vậy thì Chu Huyền cùa một trăm ngàn năm sau đó còn kinh khủng đến mức nào?“Để xem cậu còn hống hách được đến mức nào?”, Hách Liên Tô lẩm bẩm một câu, phẫn nộ nhìn Tô Minh.Người phụ nữ này vẫn đang tức giận vì câu nói mà trước đây Tô Minh coi thường mình: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”Hách Liên Tô đã bao giờ bị người khác chì trích và coi thường như vậy đâu?Lúc đó ánh mắt coi thường và khinh bì cùa Tô Minh như đâm xuyên tim cùa Hách Liên Tô nên tâm thái cũng bị ảnh hường đôi chút.Hiện giờ Hách Liên Tô rất muốn nhìn thấy cành tượng Tô Minh bị đánh bại.Đến lúc đó để xem Tô Minh lấy đâu ra sự hống hách đề coi thường và chế giễu người khác?Sau đó…Trầm ngâm một lúc lâu thì tất cà mọi đều kiên nhẫn chờ đợi.Họ đều đời Chu Huyền trong truyền thuyết xuất hiện.Một lát sau, đột nhiên trong không gian trên không cùa hồ Tiên Lạc xuất hiện một vết nứt.Sau đó là một đôi nam nữ bước ra từ trong khe nứt không gian đó.

“Chàng trai! Cậu đúng là yêu nghiệt tuyệt thế hàng tỳ năm mới thấy, kể cả đặt cậu ờ thời viễn cổ và thượng cổ trong thời đại đỉnh phong cùa võ đạo thì cậu vẫn là thiên tài tuyệt thế.

Nhưng điều đó không có nghĩa cậu là vô địch trong lứa tuồi thanh niên.

Núi cao còn có núi cao hơn, tôi không muốn đi nước cờ này đâu nhưng tại cậu ép người quá đáng.

Nêu đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể…” Viên Châm bóp nát bùa ngọc.

Một đường ánh sáng đột nhiên biến mất, dường như chui vào hư không với tộc độ cực nhanh.

“Tôi cỏ một đồ đệ tên là Chu Huyền”, sau đó Viên Châm nói một câu rồi lại nhắm mắt lại.

Lời nói vừa dứt, trong lúc yên tĩnh thì mọi người như hóa đá.

Cái gì cơ?

Chu Huyền?

Chính là Chu Huyền đã mất tích một trăm ngàn năm chì còn lạỉ là thần tích và truyền thuyết sao?

Chính là Chu Huyền đứng đầu bàng xếp hạng yêu nghiệt cùa học viện Tiên Lạc sao?

Chính là người giữ 1/3 kỳ lục thi trong học viện Tiên Lạc sao?

Nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, kích động đến phát điên.

Đặc biệt là những lãnh đạo cấp cao và học viên cùa học viện Tiên Lạc.

Cuối cùng cũng có tung tích cùa Chu Huyền rồi.

Hóa ra, Chu Huyền không hề mất tích.

Hóa ra Chu Huyền ngầm được viện trường nhận làm đệ từ và không ngờ viện trường vẫn có thể liên lạc được với hắn.

“Ấn mình kỹ thật”, Triệu Phong Niên lầm bẩm nói, tâm trạng nặng nề.

Năm đó Chu Huyền thể hiện thực lực ờ trước mặt mọi người là vô cùng khùng khiếp.

Vậy thì Chu Huyền cùa một trăm ngàn năm sau đó còn kinh khủng đến mức nào?

“Để xem cậu còn hống hách được đến mức nào?”, Hách Liên Tô lẩm bẩm một câu, phẫn nộ nhìn Tô Minh.

Người phụ nữ này vẫn đang tức giận vì câu nói mà trước đây Tô Minh coi thường mình: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”

Hách Liên Tô đã bao giờ bị người khác chì trích và coi thường như vậy đâu?

Lúc đó ánh mắt coi thường và khinh bì cùa Tô Minh như đâm xuyên tim cùa Hách Liên Tô nên tâm thái cũng bị ảnh hường đôi chút.

Hiện giờ Hách Liên Tô rất muốn nhìn thấy cành tượng Tô Minh bị đánh bại.

Đến lúc đó để xem Tô Minh lấy đâu ra sự hống hách đề coi thường và chế giễu người khác?

Sau đó…

Trầm ngâm một lúc lâu thì tất cà mọi đều kiên nhẫn chờ đợi.

Họ đều đời Chu Huyền trong truyền thuyết xuất hiện.

Một lát sau, đột nhiên trong không gian trên không cùa hồ Tiên Lạc xuất hiện một vết nứt.

Sau đó là một đôi nam nữ bước ra từ trong khe nứt không gian đó.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Chàng trai! Cậu đúng là yêu nghiệt tuyệt thế hàng tỳ năm mới thấy, kể cả đặt cậu ờ thời viễn cổ và thượng cổ trong thời đại đỉnh phong cùa võ đạo thì cậu vẫn là thiên tài tuyệt thế.Nhưng điều đó không có nghĩa cậu là vô địch trong lứa tuồi thanh niên.Núi cao còn có núi cao hơn, tôi không muốn đi nước cờ này đâu nhưng tại cậu ép người quá đáng.Nêu đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể…” Viên Châm bóp nát bùa ngọc.Một đường ánh sáng đột nhiên biến mất, dường như chui vào hư không với tộc độ cực nhanh.“Tôi cỏ một đồ đệ tên là Chu Huyền”, sau đó Viên Châm nói một câu rồi lại nhắm mắt lại.Lời nói vừa dứt, trong lúc yên tĩnh thì mọi người như hóa đá.Cái gì cơ?Chu Huyền?Chính là Chu Huyền đã mất tích một trăm ngàn năm chì còn lạỉ là thần tích và truyền thuyết sao?Chính là Chu Huyền đứng đầu bàng xếp hạng yêu nghiệt cùa học viện Tiên Lạc sao?Chính là người giữ 1/3 kỳ lục thi trong học viện Tiên Lạc sao?Nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, kích động đến phát điên.Đặc biệt là những lãnh đạo cấp cao và học viên cùa học viện Tiên Lạc.Cuối cùng cũng có tung tích cùa Chu Huyền rồi.Hóa ra, Chu Huyền không hề mất tích.Hóa ra Chu Huyền ngầm được viện trường nhận làm đệ từ và không ngờ viện trường vẫn có thể liên lạc được với hắn.“Ấn mình kỹ thật”, Triệu Phong Niên lầm bẩm nói, tâm trạng nặng nề.Năm đó Chu Huyền thể hiện thực lực ờ trước mặt mọi người là vô cùng khùng khiếp.Vậy thì Chu Huyền cùa một trăm ngàn năm sau đó còn kinh khủng đến mức nào?“Để xem cậu còn hống hách được đến mức nào?”, Hách Liên Tô lẩm bẩm một câu, phẫn nộ nhìn Tô Minh.Người phụ nữ này vẫn đang tức giận vì câu nói mà trước đây Tô Minh coi thường mình: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”Hách Liên Tô đã bao giờ bị người khác chì trích và coi thường như vậy đâu?Lúc đó ánh mắt coi thường và khinh bì cùa Tô Minh như đâm xuyên tim cùa Hách Liên Tô nên tâm thái cũng bị ảnh hường đôi chút.Hiện giờ Hách Liên Tô rất muốn nhìn thấy cành tượng Tô Minh bị đánh bại.Đến lúc đó để xem Tô Minh lấy đâu ra sự hống hách đề coi thường và chế giễu người khác?Sau đó…Trầm ngâm một lúc lâu thì tất cà mọi đều kiên nhẫn chờ đợi.Họ đều đời Chu Huyền trong truyền thuyết xuất hiện.Một lát sau, đột nhiên trong không gian trên không cùa hồ Tiên Lạc xuất hiện một vết nứt.Sau đó là một đôi nam nữ bước ra từ trong khe nứt không gian đó.

Chương 1016: 1016: Kinh Khủng Đến Mức Nào